Trứng Gà Đường Đỏ

Chương 44: Muội Không Phải Là Thiếp Của Hắn




Ôn Noãn giận không có muối, nhanh chóng nhận lấy đồ từ đại lão Thù... toàn bộ nhà bếp.

Ôn Noãn: "..."

Cô thật là đang nằm mơ, trải nghiệm gần đây thực ra đều là nằm mơ. 

"Đồ này... của cô để chỗ nào vậy?" Sao có thể đột nhiên biến ra như vậy?

"Từ trong không khí lôi ra ngoài, cô thử xem, nói không chừng cô cũng có thể lôi đồ ra đó." Minh Thù nói bừa, dọa đến Ôn Noãn ngẩn người ra.

Huyền ảo. 

Thế giới này thật huyền ảo.

Cô nhất định là đang nằm mơ.

Nếu không... sao phát triển lại càng ngày càng không đúng rồi? 

Minh Thù vẫn tính toán trong lòng, giá trị hào quang không nhiều lắm, không thể cứ ăn đồ ăn vặt của cửa hàng hệ thống. Lúc có thể tự lực cánh sinh vẫn là tự lực cánh sinh chứ.

[... Ký chủ tự lực cánh sinh ý là bắt nữ chính đi?]

Trẫm đây là bảo vệ cô ta! Tại sao là bắt nữ chính đi? 

[...] Cô chính là muốn như vậy, đừng cho là tôi không biết, cô dự định sau này đều làm như vậy.

Suỵt!

Chuyện này ngươi làm sao có thể nói lung tung như vậy! 

[...]

...

Toàn bộ nhà bếp có Minh Thù cung cấp, Ôn Noãn làm đồ ăn thuận tiện hơn nhiều, trình độ tăng vụt lên, đạt được năm sao khen ngợi của Minh Thù. 

Không thắp sáng nữ chính với tài nghệ nấu ăn cũng không phải là nữ chính tốt.

Vì vậy bộ tộc Khổng Tước yên tâm trải qua những ngày tháng hạnh phúc.

Minh Thù không ngừng bị tài nghệ nấu ăn của Ôn Noãn chinh phục, còn có người thú của bộ tộc Khổng Tước, trước đây bọn họ chưa từng ăn đồ ăn như vậy. 

Rõ ràng nguyên vật liệu vẫn là những thứ bọn họ thường ăn, nhưng mùi vị chênh lệch quá nhiều, ăn ngon đến muốn nuốt cả đầu lưỡi.

"Thủ lĩnh, thủ lĩnh, không xong rồi. Bộ tộc Chó Mực mang theo người thú đến bên này của chúng ta rồi."

Một người thú từ bên ngoài sơn cốc chạy vào, khuôn mặt hoang mang. 

Sinh vật hạng chót trên bảng xếp hạng sức mạnh gặp phải những người thú dũng mãnh này, bọn họ theo bản năng đều sợ hãi.

Minh Thù bị cắt đứt tâm tình vui vẻ ăn đồ ăn, tâm tình có chút không tốt nhưng vẫn nở nụ cười: "Người nào?"

Người thú không hiểu sao căng thẳng: "Bộ tộc Chó Mực." 

Mặt Minh Thù mơ màng.

Ôn Noãn thấy thế, nhắc nhở Minh Thù: "Những người thú mà lần trước cô gặp phải lúc cứu tôi."

"Những con chó đó à." Minh Thù bừng tỉnh, tuyệt đối không phải mắng người, trước đây cô còn gọi thủ lĩnh của bộ tộc Lợn Rừng là heo. 

Giá trị thù hận đến rồi.

Phải đón tiếp nha!

Bộ tộc Chó Mực khí thế mạnh mẽ, Minh Thù đang cầm đồ ăn vặt Ôn Noãn làm, khi đối phương sắp đến cửa sơn cốc, mới chậm rãi xuất hiện. 

Cửa vào sơn cốc rất hẹp, dễ thủ khó công, cửa vào có cơ quan của người thú làm.

Minh Thù đứng... ngồi xổm ở chỗ có chút cao, nhìn một đám người thú phía dưới.

"Ta chờ các ngươi đã lâu, các ngươi lạc đường rồi à?" 

Bộ tộc Chó Mực còn chưa lên tiếng, Minh Thù đã lên tiếng trước.

Người thú bộ tộc Khổng Tước: "..."

Người thú bộ tộc Chó Mực: "..." 

"Nhĩ Du đâu?" Người thú với thân hình oai vệ đứng ra trong đám người thú của bộ tộc Chó Mực, lớn tiếng quát: "Gọi hắn ra đây."

Người thú này to lớn hơn những người thú còn lại, Minh Thù cho là người này cao nhất trong bộ tộc Chó Mực.

"Tìm Nhĩ Du ngươi đi nhầm nơi rồi, ngươi phải đến bộ tộc Lợn Rừng." Minh Thù ăn đồ ăn vặt, giọng nói hơi thất vọng: "Các người không phải tới tìm ta sao?" 

Người thú của bộ tộc Khổng Tước: "..."

Thủ lĩnh cô thất vọng cái quái gì?

Người thú của bộ tộc Chó Mực nói nhỏ hai câu bên tai người thú cao lớn, ánh mắt người thú cao lớn thấy Minh Thù lập tức hung hăng như chó dữ bị chọc tức, muốn xé nát con mồi trước mặt. 

Chính là người thú giống cái này...

Người thú đánh bộ tộc của hắn nhiều như vậy?

Minh Thù mỉm cười: "Ánh mắt này không tệ nha, hãy giữ nguyên!" 

Người thú cao lớn: "..."

Người thú khác thấy hắn như vậy, đã sớm sợ đến run người.

Người thú cao lớn đảo mắt qua người thú phía sau Minh Thù, nhìn thấy những người thú phía sau phát run, mắt lộ ra vẻ hoảng sợ như vậy mới đúng... 

Người thú giống cái này chắc là em gái của Nhĩ Du, Dao Lạc.

Người thú cao lớn nghĩ đến mục đích của hắn, sắc mặt tối sầm xuống: "Dao Lạc, giao người thú giống cái Ôn Noãn đó ra đây!"

"Ôn Noãn à..." Đoạt nữ đầu bếp của trẫm, không có cửa đâu: "Rất xin lỗi, đó là người của ta, không thể cho ngươi." 

Giọng nói một chút xin lỗi cũng không có.

Thậm chí mang theo chút giọng điệu nói thẳng mặt gây hấn, ta chính là không cho ngươi, ngươi có thể làm gì ta?

Người thú cao lớn giận dữ trong lòng, nhưng rất nhanh dồn nén xuống: "Người thú giống cái đó vốn chính là người bọn ta bắt được, ngươi trả cho bọn ta, bọn ta không tính toán với ngươi!" 

"Mời ngươi tính toán cùng ta, tuyệt đối đừng khách sao.Ta không để ý đâu." Khuôn mặt Minh Thù chân thành.

Người thú cao lớn: "..."

Người thú giống cái này có phải bị bệnh hay không? 

"Dao Lạc, ngươi cho là bộ tộc Khổng Tước các ngươi là đối thủ của bộ tộc bọn ta sao?" Người mà người thú cao lớn mang theo không ít, hắn cũng không nói dối: "Hôm nay ta tới chỉ là muốn mang đi người thú giống cái kia, không muốn làm kẻ thù với các ngươi."

"Có phải các ngươi ngu ngốc hay không? Người thú của bộ tộc Khổng Tước đẹp biết bao, ngươi không động lòng sao? Ngươi không muốn chiếm giữ sơn cốc này sao? Cơ hội tốt như vậy, tuyệt đối đừng bỏ qua nha."

Minh Thù mở ra hình thức tẩy não. 

Người thú cao lớn: "..."

Điên rồi.

Làm gì có người thú nào mời người khác ra tay với bộ tộc của mình? 

Người thú của bộ tộc Khổng Tước nhao nhao lùi lại, thủ lĩnh quả nhiên vẫn không định bỏ qua cho bọn họ.

Tuy Danh Chiết cũng có chút run nhưng vẫn đứng ở bên cạnh Minh Thù không động đậy.

Chắc cô ấy... 

Sẽ không làm như thế.

Hiện tại người thú cao lớn có chút đâm lao phải theo lao.

Người ta cũng nói như vậy rồi, nếu hắn không đánh thì chẳng phải là làm mất mặt bộ tộc sao? 

Nhưng hôm nay hắn tới thật ra chỉ muốn mang người thú giống cái tên Ôn Noãn kia trở về.

Thủ lĩnh đặc biệt giao nhiệm vụ, không muốn mọi chuyện phức tạp. Cho dù chuyện bọn họ bị đánh trước đây, cũng phải trả thù sau khi dẫn Ôn Noãn trở về.

Minh Thù vẫn còn tiếp tục chập chờn: "Nếu như ta trực tiếp đánh, ngươi xem thử bây giờ bộ tộc bọn ta chỉ ít người thú như vậy bla... bla..." 

Người thú bộ tộc Khổng Tước lạnh run.

Thủ lĩnh có phải muốn lấy bọn họ đổi đồ ăn hay không?

Trong đầu người thú cao lớn có chút loạn, hồi lâu hắn đột nhiên giơ tay lên, gầm lên một tiếng: "Đánh cho ta!" 

Minh Thù mím môi mỉm cười, từ chỗ cao nhảy xuống, trực tiếp che ở lối vào.

"Đánh sớm là tốt rồi, nói với các ngươi lâu như vậy cũng rất mệt mỏi."

"..." 

"Đến đây đi đến đây đi, đánh xong sớm một chút, về sớm một chút còn ăn cơm."

"..."

Người thú cao lớn quét về phía người thú trên vách núi: "Dao Lạc ngươi không gọi bọn họ xuống đây?" 

Minh Thù mỉm cười: "Đánh các ngươi, một mình ta đủ rồi."

"Ha...." Người thú cao lớn dường như bị chọc tức đến nở nụ cười: "Nhĩ Du chưa từng có giọng điệu lớn lối như vậy, ngươi một người thú giống cái lại nói khoác lác không biết ngượng như thế."

"Cho nên bây giờ Nhĩ Du không phải thủ lĩnh đó." Minh Thù giơ hai tay hai bên ra vẻ không biết. 

"Cái gì?"

"Ngươi không biết à?" Minh Thù kinh ngạc: "Thủ lĩnh bộ tộc hiện tại là ta."

Người thú cao lớn: "..." 

Tuy khoảng cách giữa các bộ tộc không xa nhưng phần lớn bộ tộc đều là quan hệ của thợ săn và con mồi, ai rảnh rỗi đến nhiều chuyện để chịu chết.

Chuyện Minh Thù soán ngôi xảy ra nhanh như tia chớp, bên bộ tộc Lợn Rừng không nói, trong khoảng thời gian ngắn dường như không có bộ tộc biết chuyện này.

"Rốt cuộc các ngươi có đánh hay không?" Trẫm đã bày ra tư thế lâu như vậy, không cần mặt mũi nha! 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.