Trúng Độc

Chương 1: Anh trai, xem bói không?




Lạc Kiến Ba nghe cô ta khóc lóc kể lể, ông ta khẽ nheo mắt lại, không nói gì, chỉ dùng đôi mắt gian xảo nhìn tất cả.

Thì ra Trần An An này giấu mình mà chọc lỗ ở bao cao su mình đeo, như thế, cô ta thật sự có khả năng mang thai con của mình.

Ông ta vốn dĩ muốn nổi trận lôi đình, tức giận trút lên Trần An An này dám làm trò sau lưng ông ta, nhưng ông ta đột nhiên nghĩ, bốn người con trai của mình bây giờ, bản thân không phải hết sức hài lòng, vốn dĩ ông ta cho rằng Lạc Mộ Thâm giống mình nhất lại dám ngang nhiên làm trái ý mình.

Điều này khiến ông ta cảm thấy vừa uất ức vừa nén giận, ông ta đột nhiên nghĩ đến, nếu như Trần An An thật sự mang thai đứa con của mình, thế thì có lẽ đứa con này lớn lên có thể rất giống mình chăng?

Trong lòng ông ta lại tràn đầy hy vọng.

“ Chủ tịch Lạc, em thật sự yêu anh rất yêu anh, em không cần gì khác, không cầu xin anh lấy em, anh chỉ cần xem em với thân phận là mẹ đứa trẻ, cho em một nơi dung thân là được rồi.” Trần An An khóc nói.

Cô ta đánh cược bản thân mình như thế.

Nếu như Lạc Kiến Ba thật sự thương xót đứa trẻ này, thế thì, ông ta có phải sẽ nể mặt đứa trẻ này mà bảo đảm cho cuộc sống của mình và đứa trẻ, để mình không phải lo cơm ăn áo mặc nữa?

Cô ta nhìn Lạc Kiến Ba, tim trong lồng ngực đập nhanh hơn.

“ Được rồi.” Lạc Kiến Ba đột nhiên đang tức bỗng mỉm cười, ông ta kéo Trần An An từ dưới đất đứng dậy, khẽ nói: “ Chả trách cô yêu tôi thế, được rồi, tôi sẽ đưa cô đi làm kiểm định DNA, nếu như chứng minh đứa trẻ này là con tôi. Tôi sẽ bảo đảm cho cuộc sống mẹ con cô không phải lo nghĩ, nhưng nếu như đứa trẻ này không phải con tôi, cô biết mình sẽ phải nhận hậu quả gì rồi đấy.”

Hay tay Trần An An lập tức đặt trước ngực: “ Chủ tịch Lạc, Chủ tịch lạc, em thề chắc chắn là con của anh, em không sợ làm kiểm định DNA, tại vì em biết đứa con này là của anh, em không sợ làm kiểm định, em thật sự sợ anh không đưa em đi làm kiểm định ấy. Em còn hy vọng làm sớm, để chủ tịch Lạc biết em yêu anh nhiều thế nào, bây giờ đứa con này cũng sắp được 4 tháng rồi, sắp lộ bụng ra rồi. mấy ngày này em đều mặc quần áo rộng rãi, chính là để che giấu phần bụng, em thật sự hy vọng Chủ tịch lạc biết em mang thai đứa con của anh!”

Nhìn bộ dạng cô ta khóc lóc kể lể thề thốt, Lạc Kiến Ba hơi động lòng, thực ra, lúc bình thường, ông ta sẽ không vì bất cứ người phụ nữ nào mang thai con của ông ta mà phải khiến ông ta cảm động.

Không dưới một lần phụ nữ mang thai con của ông ta, đều bị ông ta bắt đi phá thai, Lạc Kiến Ba ông ta còn thiếu con sao?

Nhưng hôm nay thì khác, hôm nay đứa con trai mà ông ta yêu quý nhất trước mặt bao người dám phản lại ông, khiến ông ta nản lòng, ông ta thật sự có chút kỳ vọng nào đứa trẻ mà Trần An An mang trong bụng.

Nếu như đây thật sự là con của mình, thế thì, sau khi sinh ra, có thể chăm sóc tốt một chút.

Nghĩ đến đây, Lạc Kiến Ba cố gắng hạ thấo ngữ khí của mình trở nên nhẹ nhàng hơn chút, ông ta đưa ngón tay dài của mình nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của Trần An An, trên khuôn mặt hào hoa tuấn tú của ông ta nở một nụ cười hài lòng, nhưng nói thật, Trần An An nhìn thấy thế lại cảm thấy sợ hãi.

Cô ta bây giờ quả thật bắt đầu sợ hãi nụ cười của ông ta.

Nhìn thấy Lạc Kiến Ba cười, giống như nhìn thấy nụ cười của Diêm Vương vậy.

Có điều, trong lòng Trần An An biết rõ, cô ta biết, đứa con mình mang trong bụng chính là của Lạc Kiến Ba, vì được làm phu nhân họ Lạc, vì có thể đạt được sự thừa nhận của Lạc Kiến Ba, cô ta đã làm liều, mặc dù, bản thân vì để hài lòng sở thích biến thái của Lạc Kiến Ba, quan hệ với rất nhiều đàn ông, nhưng sau khi quan hệ xong, cô ta lập tức uống thuốc tránh thai, đồng thời không ngừng nhảy lên, cô ta không muốn mang thai đứa con của những tên khốn nạn khiến cô ta kinh tởm, còn khi quan hệ với Lạc Kiến Ba, cô ta có mưu đồ đó.

Cô ta cũng biết Lạc Kiến Ba này khinh ghét cô ta bẩn, mỗi lần quan hệ với cô ta, ông ta đều dùng bao cao su, cho nên, cô ta liền chọc trộm một lỗ nhỏ ở bao cao su.....

Thế là, cô ta mang thai giọt máu của Lạc Kiến Ba, cô ta tự cá cược, xem đời mình có thể được hưởng vinh hoa phú quý không.

Bây giờ xem ra, cô ta dường như đang rất thuận lợi.

Có thể thấy, Lạc Kiến Ba vẫn rất xem trọng đứa con trong bụng mình.

Ít nhất ông ta không ép mình phải phá đứa trẻ đi.

Nghĩ đến đây, Trần An An thở dài một hơi, chỉ cần có kết quả xét nghiệm kiểm định, thì bản thân là an toàn rồi.

Không ngờ, Lạc Kiến Ba còn nóng ruột hơn Trần An An, buổi chiều, Lạc Kiến Ba đã đưa Trần An An đến một bệnh viện phụ sản cao cấp nhất, ở đây có rất nhiều chuyên gia hàng đầu về sinh sản.

Viện trưởng ở đây là bạn thân của Lạc Kiến Ba.

Lạc Kiến Ba dẫn phụ nữ đến kiểm tra, đương nhiên thông qua khu vip để được kiểm tra tốt nhất.

Lạc Kiến Ba yêu cầu bọn họ lập tức kiểm tra DNA cho Trần An An.

Thế là, Trần An An trong lòng đầy sợ hãi bị kéo lên bàn phẫu thuật, bác sĩ lấy nước ối trong bụng của Trần An An để làm xét nghiệm DNA, và làm xét nghiệm DNA của Lạc Kiến Ba để so sánh.

Sau khi chờ hai tiếng, báo cáo xét nghiệm đã được giao vào trong tay của Lạc Kiến Ba.

Mọi người nói, kiểm định thân thích không phải mất thời gian dài sao? Tại sao trong thời gian ngắn như thế lại có được kết quả chứ?

Thực ra, nếu như là người bình thường xét nghiệm đương nhiên cần thời gian dài, nhưng ông ta là ai chứ?

Ông ta là Lạc Kiến Ba.

Có tiền, việc gì mà không làm được chứ?

Lạc Kiến ba nhận phong bì tinh xảo niêm phong bảo mật, từ từ mở ra.

Trần An An hai mắt nhàn chằm chằm vào động tác tao nhã đó của Lạc Kiến Ba, hơi thở gần như sắp dừng lại rồi. cô ta cắn chặt lấy ngón tay mình, như muốn cắn gẫy ngón tay ra vậy.

Mặc dù cô ta hoàn toàn khẳng định đứa con trong bụng mình chắc chắn là con của Lạc Kiến Ba, nhưng cô ta vẫn căng thẳng.

Tại vì, kết quả xét nghiệm DNA đối với cô ta mà nói, đó là ranh giới giữa thiên đường và địa ngục.

Chỉ cần có kết quả, thì bản thân mình lên thiên đường hay xuống địa ngực là có thể biết được.

Cô ta căng thẳng không biết mình có thuận lợi mà được vào thiên đường hay không?

Hai tay cô ta đặt trước ngực, đôi mắt chằm chằm nhìn Lạc Kiến Ba, cô ta nhìn thấy Lạc Kiến Ba nhìn vào tờ giấy đó, đôi mắt lướt nhanh trên tờ giấy xét nghiệm, sau đó, khóe miệng Lạc Kiến Ba nở ra nụ cười hài lòng.

Trần An An lập tức thở dài nhẹ nhõm.

Xem ra kết quả xét nghiệm thân thích quý giá này chứng mình lời mình nói, đứa con trong bụng mình là của Lạc Kiến Ba, cho nên, ông ta mới cười.

Tim Trần An An dường như muốn nhảy nhót lên.

Cô ta dường như muốn bay lên.

Ha ha, trời không triệt hết đường đi của mình! Trần An An mình vẫn là một quý phụ cao quý.

Trần An An đang vui mừng trong lòng, đột nhiên lông mày Lạc Kiến Ba cau lại, hơn nữa, càng nhíu càng cau có hơn, trên khuôn mặt đó như có mây mù giăng phủ.

Trần An An vừa thoải mái lập tức tim co thắt lại, sao thế? Rốt cuộc có chuyện gì thế?

Kết quả kiểm định không phải đã chứng minh đứa con trong bụng mình là của Lạc Kiến Ba sao? Tại sao ông ta lại......?

“ Chủ tịch Lạc.......” Trần An An cẩn thận dè dặt nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.