Trùm Sủng, Chiến Thần Tiểu Cuồng Phi

Quyển 3 - Chương 97: Triều lộ (23)




- A! Đau quá, đau chết mất. Ủa? Không lẽ..., ta còn sống? Đây là... Đâu?

Không biết qua bao lâu, đau đớn như lửa đốt người, vạn con kiến cắn qua đi, Đinh Hạo tỉnh táo lại. Đinh Hạo muốn nhúc nhích nhưng thân thể cứng ngắc như làm bằng sắt, không thể cử động. Đinh Hạo chậm rãi mở mắt ra.

Đập vào mắt là một mảnh ánh lửa trắng toát, không thấy rõ thứ gì.

Dường như có chất lỏng mềm mại bao bọc Đinh Hạo.

Loại cảm giác này giống trẻ sơ sinh còn trong bụng mẹ được nước ối bao bọc.

Nhưng khắp người đau đớn khiến Đinh Hạo nửa hôn me,e tinh thần mơ hồ.

Mi mắt Đinh Hạo như bị khâu lại, muốn hé ra một chút phải ốc gắng rất nhiều. Đinh Hạo mơ hồ thấy chất lỏng mềm trắng dính đặc bao bọc hắn.

- Chết tiệt, chất lỏng trắng... Chắc không phải lão tử ngâm trong tinh dịch đi?

Đinh Hạo đau muốn chết còn rảnh nghĩ lung tung.

Lúc này chợt có chuyện kỳ lạ xảy ra.

Không biết tại sao trong trạng thái cực kỳ mơ hồ nhưng Đinh Hạo thấy rõ có một cái bóng tạo hình đao kiếm cổ xưa, như một đôi rồng bơi trong chất lỏng trắng bên cạnh mình. đọc truyện hay nhất tại truyện yy.

Quái dị nhất là rõ ràng đao kiếm đó là ảo ảnh, thậm chí không có hình thể nhưng như có sự sống. Mờ ảo và chân thật, như xa như gần vòng quanh thân hình Đinh Hạo, giống hai khách hàng khó tính lựa chọn, đánh giá.

Trong lòng Đinh Hạo rung động.

- Thần tiên? Yêu quái?

Lúc này, đôi ảo ảnh đao kiếm kiếm dường như đạt thành quyết định gì.

Đao kiếm phát ra thanh âm như rồng ngâm vang lên.

Hai bóng ảo ảnh đao kiếm bay tới, giống con rồng bị tói trên bờ cát ngàn vạn năm nay chui vào biển hát vang, vui vẻ hú. Hai bóng ảo ảnh đao kiếm nhanh chóng nhập vào người Đinh Hạo hóa thành hai luồng khí nóng nhanh chóng biến mất.

Tiếp theo Đinh Hạo có ảo giác.

Bên tai Đinh Hạo đột ngột có tiếng hai người khắc khẩu.

Tiếng khắc khẩu không dứt, xì xào nhốn nháo, thanh âm xa xưa tang thương, gần rồi lại như xa, cảm giác huyền diệu khó giải thích. Đinh Hạo khẳng định hai người đang cãi lộn nhưng không nghe rõ là vì đề tài gì, từ đầu đến cuối hắn không thể nghe rõ một từ hoàn chỉnh.

Rất nhanh, từng đợt đau đớn khó tả lại truyền khắp người Đinh Hạo.

Đinh Hạo cảm thấy như bị ngâm trong dung dịch a- Xit, quả thực là sống không bằng chết. Chất lỏng trắng tinh bao bọc thân thể Đinh Hạo biến thành chất lỏng có sự ăn mòn mạnh nhất trên đời, hòa tan người hắn từng chút một.

Quá trình này chậm rãi, đau đớn thấu óc, không ai chịu nổi.

- Ta... Không thể chết. Ta phải tìm Khả Nhi, tìm muội muội trở về... Nhất định... Phải tìm ra muội muội!

Dục vọng cầu sinh mãnh liệt và khuôn mặt cười thơ ngây của muội muội Đinh Khả Nhi như ngọn đèn sáng vĩnh viễn không tắt trong hắc ám vô biên. Ngọn đèn tỏa ánh sáng yếu ớt khiến Đinh Hạo kỳ tích chống đỡ qua đi.

Đinh Hạo không xỉu, hắn cắn răng chịu đựng thủy triều thống khổ vô biên đánh vào người.

Thời gian trôi qua chậm như ốc sên lún trong đầm lầy từ từ bỏ.

Không biết đã qua bao lâu.

Thống khổ đến cực độ rốt cuộc sản sinh biến hóa mới.

Trong khoảnh khắc đột ngột, Đinh Hạo bỗng thấy đau đớn tan mất, trong người sinh ra năng lượng mới kỳ diệu tràn ngập tay chân, mỗi tế bào, ấm áp lâng lâng thoải mái muốn bay lên trời.

Nửa canh giờ sau, quyền khống chế không chút báo trước trở lại trong tay Đinh Hạo.

- Có thể... Nhúc nhích?

Đinh Hạo chợt mở mắt ra, hai tay chống đất đứng dậy.

Đinh Hạo làm tư thế cảnh igác đánh giá bốn phía, rất nhanh thấy rõ hoàn cảnh xung quanh.

Dường như là một hang động rất cổ xưa.

Vách đá bốn phía long lỏ màu xanh xám, vằn đá thiên nhiên, khô ráo mà thô ráp không có chút dấu vết nhân công. Nhưng giữa hang đá có một cái bàn đá đơn giản cổ xưa, hai cái ghế đá bên cạnh. Bàn và ghế tràn đầy tro bụi, hiển nhiên đã mấy trăm năm không có người sử dụng.

Trên bàn đá có từng hoa văn giao thác nhau không phải thiên nhiên mà sau này bị điêu khắc ra.

Nhưng các vết rách quái dị rồi lại sâu sắc đầy ẩn ý, trông như tùy ý vạch. Đinh Hạo nhìn một lúc sau chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, không biết hoa văn này dùng làm gì, có vẻ không tầm thường.

Đinh Hạo suy đoán thật lâu trước kia từng có người ở nơi đây.

Nhưng hang động đã bị vứt bỏ ít nhất trên trăm năm.

Hang động trống trải, một con đường sâu mười thước đi thông ra ngoài.

Cửa hang truyền đến tiếng gió rít gào, khói đen cuồn cuộn. Tuy nhiên chúng bị lực lượng kỳ dị ngăn chặn, khói đen tanh hôi không thể chui vào hang động.

Nơi Đinh Hạo đứng là hình vuông ba thước, sâu khoảng một thước.

Nhìn thoáng qua chỗ lõm hình vuông này giống ngôi mộ đào ra, vết cắt ngay ngắn, bóng loáng, hình dạng rất có quy tắc. Nếu không phải Đinh Hạo không thấy có dấu vết nhân tạo thì thật khó để người tin chỗ lõm sẽ là thiên nhiên hình thành.

Thứ màu trắng ban đầu bao bọc Đinh Hạo đổ đầy trong chỗ lõm.

Nhưng màu chất lỏng từ trắng biến thành đen nhạt, vẫn tòa mùi hương kỳ lạ. Lượng chất lỏng thiếu nhiều, lúc trước có thể bao nguyên người Đinh Hạo bây giờ chỉ đến mắt cá chân hắn.

Đinh Hạo nhẹ nhảy lên, thoát khỏi cái hố.

- Chuyện này là sao? Hai bóng ảo ảnh đao kiếm cổ kính, chất lỏng từ trắng biến đen nhạt. Thân thể của ta lúc trước té xuống vực bị va chạm tạo thành vết thương trí mạng đều lành hết? Hình như... Có biến đổi nữa?

Đinh Hạo vung vẩy nắm tay, cảm giác lực lượng đã lâu không thấy tràn ngập toàn thân.

- Không chỉ trọng thương lành lặn mà lực lượng thân thể mạnh hơn trước gấp mấy lần, thân thể thay đổi không hiểu ra sao...

Đinh Hạo cảm thấy cơ thể hắn chắc chắn có thay đổi gì đó.

Lúc trước hôn mê rõ ràng Đinh Hạo trông thấy hai bóng ảo ảnh đao kiếm cổ kính hùng hồn nhập vào người, nhưng bây giờ không điều tra ra có gì lạ. Thật là kỳ lạ quá.

Quần áo Đinh Hạo đã rách rưới, nhưng thiết kiếm loang lổ chưa mất, vẫn còn treo sau lưng.

Bộ dạng Đinh Hạo lúc này có thể nói là cực kỳ chật vật.

Đinh Hạo bắt buộc chính mình tỉnh táo lại, hắn bắt đầu cẩn thận quan sát, tìm tòi hang núi này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.