Trùm Lầu Ba

Chương 9




Tả Phóng cười lạnh "Chỉ sợ Hạ tiên sinh ngay cả người dự bị cũng không phải."

Hạ Khuynh vẫn âm lạnh "Tôi là gì có liên quan gì đến cậu?"

"Vậy sao? cô ấy đã là bạn gái của tôi, không chừng Hạ tiên sinh còn phải gọi tôi một tiếng em rể đấy."

Hạ Khuynh bị câu nói này làm cho tức giận sôi trào.

Tả Phóng vẫn tiếp tục khiêu khích, quay sang hỏi Phó Tự Hỉ "Này bé cưng, có phải em vừa đồng ý làm bạn gái của anh?"

Phó Tự Hỉ từ nãy đến giờ đứng ngơ ngác quan sát hai người đàn ông đối thoại mà chẳng hiểu gì cả, đột nhiên bị điểm danh đến thì khẽ giật mình, nghĩ nghĩ một lúc rồi gật đầu "Vâng, đúng rồi!"

Hạ Khuynh dùng lực siết mạnh tay cô.

"Đau…"

Hạ Khuynh liếc nhìn về hướng Lương San, thấy bà đang tựa vào đệm dưới góc ô xem tạp chí, không chú ý đến bên này.

hắn lại quay đầu, mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm Phó Tự Hỉ, nhẹ nhàng mà gằng từng chữ "Phó Tự Hỉ, em lại không nghe lời!" ­­

Buổi chiều khi Tả Phóng đến, Phó Tự Hỉ đã thay một cái quần short hoa vitange, đôi chân thon dài nõn nà được ánh nắng chiếu rọi càng thêm xinh đẹp, khiến hắn cứ trân trân nhìn mãi không rời mắt.

Khi hắn dẫn cô đi dạo dọc bờ cát, mới giả vờ lơ đễnh hỏi "Phó Tự Hỉ, em làm bạn gái tôi nhé?"

Phó Tự Hỉ lấy tay vỗ vỗ hạt cát, nghi hoặc ngẩng đầu nhìn hắn "…Tôi vốn là con gái mà!"

hắn không giải thích rõ hàm nghĩa của từ đó, chỉ tiếp tục nói "Ý của tôi là: em trở thành bạn gái của tôi thì tôi sẽ luôn ở bên cạnh em, không bao giờ rời đi."

cô ngừng động tác trên tay, nhìn hắn "Nếu chỉ là bạn thôi thì anh sẽ rời đi sao?"

"Nếu tôi làm bạn trai của người khác thì sẽ phải chăm sóc cho cô ấy."

"Hả?... Tả Phóng anh phải rời đi sao?"

thật vất vả lắm cô mới có được một người bạn, hơn nữa anh ta còn dẫn cô đi chơi mà không hề chê cô ngốc.

Tả Phóng thay đổi sắc mặt nghiêm túc "Đồng ý làm bạn gái của tôi, tôi sẽ càng đối xử tốt với em hơn."

Phó Tự Hỉ như đã hiểu ra vấn đề, hình như làm bạn tốt thì không giống với làm bạn gái, cô gật đầu "Tả Phóng, tôi chỉ có một người bạn là anh thôi, không muốn anh rời đi đâu cả."

hắn nở nụ cười.

Phó Tự Hỉ đối với chuyện này không để ở trong lòng.

Nhưng Tả Phóng không hề nghĩ như thế, hắn cảm thấy mình đã danh chính ngôn thuận trở thành bạn trai của Phó Tự Hỉ.

Mặc dù phải sử dụng chút thủ đoạn mới lừa gạt vào tay… ­­

"Hạ Khuynh… tay đau…!" Phó Tự Hỉ cố mở tay Hạ Khuynh ra nhưng càng bị hắn nắm chặt.

cô biết hắn đang tức giận nhưng không biết lí do vì sao. Vừa rồi hắn nói gì với Tả Phóng cô nghe cũng không hiểu, chỉ có cảm giác bọn họ không thích nhau cho lắm…

Tả Phóng nhìn thấy cô nhíu mày giãy giụa, bước đến giúp Phó Tự Hỉ tháo gỡ, Hạ Khuynh hất mạnh tay hắn ra.

Bất thình lình Phó Tự Hỉ bị chao đảo, mất thăng bằng nghiêng người suýt té ngã.

Tả Phóng hốt hoảng chạy đến giữ chặt tay cô.

Hạ Khuynh thấy vậy thì nhíu mày, thả cô tay Phó Tự Hỉ xuống đổi lại túm cả cánh tay cô kéo cả người vào trong lòng.

Tả Phóng sợ Phó Tự Hỉ bị thương nên cũng buông tay.

Hạ Khuynh đoạt được người, liền cúi đầu nói khẽ với người đang tựa trong lòng "Nơi này đang nắng gắt, theo tôi đi về lấy mũ đội vào."

Phó Tự Hỉ cảm thấy hình như bây giờ hắn hết giận dỗi rồi. cô lại bắt đầu trở nên hồ đồ ngơ ngác, nhưng vẫn nhỏ giọng khuyên hắn "Hạ Khuynh đừng giận mà!"

"Ai thèm tức giận với một con nhỏ ngốc nghếch!"

Nữa… Hạ Khuynh lại bắt đầu hung dữ… nhưng thật may, hình như hắn không tức giận…

Phó Tự Hỉ cảm thấy yên tâm "Tôi không ngốc."

"Sao em nói nhiều lời vô nghĩa như vậy, rốt cuộc có muốn đi không?" hắn buông cô ra, giọng nói gay gắt.

Ngược lại, hắn chả thèm đếm xỉa gì đến Tả Phóng cũng đang có mặt ở đây.

"Vâng, vâng!" Phó Tự Hỉ nói xong lạch bạch theo sau hắn, sau đó nghĩ đến chuyện gì bèn quay đầu nói với Tả Phóng "Tả Phóng, tôi đi lấy mũ đội vào. Anh chờ một tí nhé, chốc nữa chúng ta lại tiếp tục tìm thêm nhiều thật nhiều cây quạt nhỏ!"

"Được." Tả Phóng vẫn giữ thái độ ôn hòa, có điều sắc mặt đã cứng ngắc.

hắn đột nhiên nghĩ đến một vấn đề —— không biết Hạ Khuynh tiếp theo sẽ làm gì Phó Tự Hỉ?

Nhìn theo góc độ của một người đàn ông, hắn nghĩ rằng Phó Tự Hỉ đã bị Hạ Khuynh xơi tái.

Dù sao thân thể của Phó Tự Hỉ nhìn thật mê người không thể cưỡng lại như vậy, vả lại cô càng không có ý thức đề phòng, còn tên Hạ Khuynh kia cũng chẳng phải là người đàng hoàng đứng đắn, như vậy thì làm sao hắn nhịn được mà không chạm đến dù chỉ một đầu ngón tay của cô ấy.

Có điều lối suy nghĩ này khiến bản thân hắn có chút bất mãn.

Mặt khác, từ nãy giờ hắn đứng quan sát, thái độ của Phó Tự Hỉ đối với Hạ Khuynh rất chân thật và tự nhiên.

không hề giống như khi cô ở cùng hắn, luôn lo lắng cẩn thận. Hễ hắn có tý hành động gì thì cô lại bắt đầu nao núng, run rẫy sợ hãi nhìn hắn.

Vì thế hắn luôn phải giữ trạng thái bình thản khi đối mặt với Phó Tự Hỉ.

Gã Hạ Khuynh mặc dù cứ luôn miệng mỉa mai cô ngốc nghếch, hơn nữa còn dùng thái độ gay gắt , vậy mà Phó Tự Hỉ lại không hề sợ hắn.

Điều này đã nói lên được Phó Tự Hỉ rất tin tưởng và ỷ lại vào Hạ Khuynh.

Hạ Khuynh cùng Phó Tự Hỉ một trước một sau đi về hướng biệt thự.

Lương San lơ đãng bắt gặp, cười cười chạy đến "Sao vậy? không chơi nữa à?"

"Mẹ, con dẫn cô ấy đi tìm cái mũ, đứng phơi dưới trời nắng gắt như vậy sớm muộn gì mặt cũng đen như than."

"Mẹ đã giúp con bé bôi kem chống nắng rồi."

"Vẫn phải đội mũ."

"Được rồi đi đi, mẹ ở đây chờ hai đứa." Lương San từ xa liếc nhìn về hướng Tả Phóng còn nói thêm "Tự Hỉ à, nếu không phải a Khuynh cứ khăng khăng bắt con đi tìm mũ, thì con sẽ có thêm nhiều thời gian mà tranh thủ bồi dưỡng tình cảm với Tả Phóng rồi a…"

Hạ Khuynh một bên nghe được mặt đen lại "Phó Tự Hỉ, còn không mau đi!"

"V…Vâng!" sau đó cô quay sang nói với bà "Phu nhân, con đã bảo Tả Phóng chờ một tí rồi ạ."

"Ngoan, Tự Hỉ đi nhanh về nhanh…"

"Dạ, phu nhân."

Sau khi đã xác định đã rời khỏi phạm vi tầm nhìn của Lương San, Hạ Khuynh kéo tay Phó Tự Hỉ siết mạnh, cắn răng hung tợn "Phó Tự Hỉ, em lại bắt đầu không ngoan rồi!"

"Hả…" Phó Tự Hỉ mờ mịt nhìn hắn "Tôi thật sự rất ngoan ngoãn nghe lời mà…"

"Ngoan như thế nào? Hả? Chỉ một ngày không gặp thì đã đi theo thằng đàn ông khác, hửm?" hắn đanh mặt lạnh lùng, lại ra sức siết tay Phó Tự Hỉ, nhưng không dám quá mạnh tay sợ cô bị thương.

"Anh nói Tả Phóng á? Anh ấy là bạn trai của tôi mà." cô còn bổ sung thêm cái gật đầu.

"Em còn dám thừa nhận!" Bây giờ hắn hận không thể bóp chết cô "Lần trước em đã đáp ứng với tôi cái gì, hửm?"

"Quên mất rồi..." Phó Tự Hỉ ngây ngốc nhìn hắn, lẩm bẩm nói. cô đã đáp ứng với hắn rất nhiều rất nhiều việc, không biết hắn đang muốn ám chỉ đến cái nào…

"Nếu em dám tiếp xúc với thằng đàn ông khác, tôi sẽ ‘ăn’ cái bánh bao của em!" hắn nhìn chằm chằm vào ngực cô.

Phó Tự Hỉ hoảng sợ, mặt tái xanh dùng hai tay che ngực "Đừng mà, ăn không ngon cũng không vui đâu… đau lắm!"

"…"

Hạ Khuynh vừa tức giận vừa buồn cười, chỉ dùng đầu gối suy nghĩ thì hắn cũng thừa biết cô nàng Phó Tự Hỉ không hề biết giờ phút này mình đang bị người khác quấy rối khi dễ.

Vừa nhìn thấy bên cạnh cô xuất hiện người đàn ông khác, thật sự hắn rất tức giận, lại còn là thằng nhóc Tả Phóng. Phó Tự Hỉ ngốc như vậy thì hắn có tức giận cũng không thể xả ra được.

Còn bởi vì, tâm tình của hắn đã bắt đầu thay đổi… ­­

Buổi sáng hôm nay khi kết thúc cuộc họp, hắn vội lái xe về nhà. trên đường đi suýt chút nữa là tông trúng Khổng Minh Dao.

cô ta đứng chắn đầu xe của hắn, may mắn hắn phanh lại đúng lúc nếu không thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra.

hắn không kiên nhẫn bước xuống xe, nhìn thấy thần sắc ão não cùng với vẻ quyến luyến của cô ta, vẫn quyến rũ kinh hồn lạc phách, còn năn nỉ hắn đưa mình về nhà.

hắn thật muốn bỏ mặc cô ta nhưng cuối cùng không nói gì. Lại cảm thấy việc cô ta nhờ vả cũng không có gì quá đáng nên đáp ứng.

Khi cô ta mở cửa xe định ngồi vào vị trí phụ, hắn liền khóa trái bên trong khiến cô ả tái mặt phẫn nộ phải ngồi vào ghế phía sau.

Khi đến dưới lầu toàn nhà, hắn định quay xe chạy đi thì phát hiện cô ta từ lúc bước xuống xe tay chân run lẩy bẩy, đứng cũng không vững.

hắn quan sát thấy thần sắc của Khổng Minh Dao quả thật không ổn nên không dám bỏ mặc, xuống xe dắt cô ta đi vào nhà.

Hạ Khuynh kéo Khổng Minh Dao đến phòng tắm, mở vòi sen xịt vào đầu cô ta "Khổng Minh Dao, cô đã trưởng thành rồi, cái gì nên chơi cái gì không nên đụng vào cô cũng không ý thức được sao?"

Khổng Minh Dao bị tạt nước lại vào người nên run run, cuối cùng cũng có chút tỉnh táo. Nhưng chỉ chốc lát sau, cô ta lại òa óc lên, cảm xúc bắt đầu không ổn định.

hắn nhìu mày, nói "đi tắm đi, tôi ở bên ngoài."

Khổng Minh Dao mơ mơ hồ hồ khẽ gật đầu, sau đó đóng cửa phòng tắm một hồi lâu thì mới bước ra.

Hạ Khuynh đang ngồi trên sopha nhìn thấy cô ta đi ra, nghiêm mặt hỏi "cô bị nghiện từ khi nào?"

"Cách đây không lâu…" Khổng Minh Dao suy sụp ngã ngồi trên sopha.

hắn thở dài thất vọng "Cai đi, đừng nên dính vào nó. cô ngủ một giấc đi, về sau đừng tiếp tục ngược đãi bản thân."

nói xong hắn muốn xoay người ra cửa, nhưng Khổng Minh Dao đã kịp đứng lên chặn trước mặt, vội cởi áo khoác, tuột cả cái váy ngủ bằng lụa bên trong xuống, cơ thể lõa lồ hiện ra.

"Hạ Khuynh, chúng ta bắt đầu lại một lần nữa được không anh?"

Hạ Khuynh nhìn thân thể được phơi bày trước mắt, thản nhiên nói "Mặc quần áo vào đi."

Khổng Minh Dao cười quyến rũ, bắt đầu chậm rãi vuốt ve thân thể của chính mình.

cô ta là vưu vật (vật quý giá) trời sinh, gương mặt quyến rũ, từng động tác mơn trớn khiêu khích đối phương đến cực hạn.

Hạ Khuynh chỉ đứng yên nhìn cô ả, không nói lời nào.

Khổng Minh Dao bất kể là diện mạo hay dáng người đều không thể chê. đã có lúc hắn cùng cô ta ngày đêm hoan ái điên cuồng.

hắn rất thích cùng cô ta làm tình, bởi vì khi cô ta nằm dưới thân hắn rất phóng đãng mị hoặc, khiến hắn cảm thấy rất phấn khích và cực khoái. Vì vậy, Khổng Minh Dao là đối tác rất hợp ý với hắn ở phương diện này.

Nếu là trước khi khi bị cô ả câu dẫn như thế, hắn nhất định sẽ rất vui vẻ mà phối hợp. Nhưng hiện tại, không biết vì sao bao nhiêu hứng thú lại mất sạch.

Hạ Khuynh chán ghét, vòng qua người cô ta đi ra cửa.

Trước đây hắn chỉ nghĩ do bản thân từ lâu đã không gần đàn bà nên cảm hứng trở nên suy yếu. Nhưng mà trải qua sự tình vừa rồi, hắn đã ý thức được một việc, chính vì Phó Tự Hỉ mà khiến hắn đã bị hỏng mất chức năng đó.

Luận về cảm xúc lẫn tâm trạng của hắn hiện tại đã khác xa so với ngày trước.

Trong tiềm thức của hắn, Phó Tự Hỉ chỉ là một đứa trẻ nhược trí, nhưng sau một thời gian kề cận nhau, hắn cảm thấy dần dần như bản thân đã buông xuống được chuyện này. Hơn nữa, bây giờ hắn lại sinh ra chấp niệm không muốn làm tổn thương đến cô.

Lối suy nghĩ này chưa từng xuất hiện đối với những người bạn gái trước của hắn.

Nhớ lại ngày đó nghe cô oang oang nói muốn kết hôn rồi sinh cục cưng, trong lòng hắn cảm thấy rất khó chịu.

hắn không thể chấp nhận được việc cô ở cùng một chổ với người đàn ông khác, chỉ cần nghĩ đến điều đó, cảm xúc hắn lại trở nên điên cuồng không kiểm soát.

hắn thậm chí còn mơ hồ cho rằng mình thật hồ đồ nên lúc nào cũng quan tâm Phó Tự Hỉ, người mà không một ai dám gánh vác. Tốt nhất cả đời này cô không thể gả được ra ngoài, vĩnh viễn ở lại Hạ gia, vĩnh viễn nằm trong tầm mắt của hắn.

Mặt khác khi nghĩ đến sự việc này, hắn giật mình chợt nhận thức được, bản thân đối với Phó Tự Hỉ lại sinh ra dục vọng chiếm hữu. hắn không tài nào hiểu nổi thật ra mình đang nghĩ đến cái gì, muốn cái gì?

Hạ Khuynh trở về xe, lấy tay day trán, nở nụ cười nhạt.

hắn nghĩ rằng bản thân đã thực sự có tình cảm đối với đứa ngốc kia

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.