Trùm Lầu Ba

Chương 40




Vương Thần cũng không biết đến cùng mình có thắng cược hay không. Hạ Khuynh đúng là có hứng thú với Chu Phi, khi thi đấu xong, anh dựa vào các mối quan hệ để tìm Chu Phu, nói trắng ra là anh muốn học đấm bốc.

Chu Phi đối với Hạ Khuynh không có hảo cảm, anh rất ghét tâm tính của bọn nhà giàu, đặc biệt là việc dùng tiền đến đây mua vui. Anh trực tiếp từ chối.

" Muốn học thì tìm huấn luyện viên, tôi cũng là ông ấy dạy."

Nói xong cũng không thèm nhìn Hạ Khuynh liền quay đầu bước đi.

Hạ Khuynh một chút cũng không để ý, vẫn thướng tới xem Chu Phi thi đấu, sau đó quấn quít lấy anh.

Chu Phi biểu hiện vẫn lạnh nhạt như cũ. Hai thiếu niên cứ như thế không phải kẻ thù cũng không phải bằng hữu một thời gian ngắn. Hạ Khuynh cuối cũng cũng vẫn dụ dỗ được Chu Phi.

Có điều, Chu Phi cũng phải trả một cái giá rất đắt về sau. Vào một ngày, có một ông chủ lớn đến sàn boxing, chi một số tiền lớn muốn khiêu chiến với ‘ quyền lang’.

Loại khiêu chiến này trước đây Chu Phi cũng nhận được nhiều, anh không có quyền lựa chọn. Chỉ cần đối thủ có thể thanh toán đầy đủ, anh nhất định tiếp nhận thư khiêu chiến.

Tình huống này, trước khi bước vào đây Chu Phi đã dự liệu được. Bệnh tình của ba anh chuyển biến rất tốt, anh cực kỳ vui mừng. Chu Phi vốn cho rằng lần khiêu chiến này cũng giống trước đây, cùng những tay đấm khác đối chiến.

Nhưng là, trước trận đấu một giờ, anh mới biết được, đối thủ của anh không phải là một tay đấm. Thậm chí không phải là người. Mà là sói. Hai con sói.

Kiểu đấm bốc này cùng loại chính quy không giống nhau, không hề có quy tắc, khán giả chính là muốn những thứ kích thích. Hơn nữa, sàn boxing đã phát ra tin tức— Quyền lang đấu song lang.

Thời điểm Hạ Khuynh nghe được tin tức vừa vặn đang ở cùng Hạ gia gia trong núi, anh rùng mình. Anh không muốn nhìn Chu Phi bị phế đi.

Anh lập tức thông báo cho Vương Thần.

" Quyền lang xảy ra chuyện, cứu cậu ta."

Vương Thần xưa nay bên ngoài hi hi ha ha, thế nhưng làm chính sự thì không hề qua loa. Anh cùng Hạ Khuynh chơi với nhau từ nhỏ, hơn nữa, bối cảnh của anh có một chút xã hội đen.

Nhưng là, trận khiêu chiến đã bắt đầu rồi vì ông chủ kia nói một câu, sớm mở màn. Vương Thần cuối cùng cũng không thể cứu Chu Phi. Vương Thần mãi mãi sẽ không quên tình cảnh lúc đó.

Chính giữa võ đài có một cái lồng sắt thật lớn, Chu Phi máu me khắp người, vịn vào lan can thở hổn hển, góc đối diện có một con sói đã nằm xuống, một con khác vẫn cứ gào thét, bất cứ lúc nào cũng có thể nhào vào cắn.

Khán giả ở dưới khán đài giống như bị ăn thuốc kích thích, hô to các loại khẩu hiệu. Vương Thần không thấy rõ vẻ mặt của Chu Phi, nhưng anh biết, khi Chu Phi thi đấu thì ánh mắt chân chính là của một đấu sĩ.

Con sói kia cũng không biết tại sao, đột nhiên ngã xuống, khán giả cho rằng Chu Phi đã đánh bại nó. Trọng tài tuyên bố trận đấu kết thúc, Chu Phi miễn cưỡng ra khỏi lồng sắt liền không chịu được nữa.

Anh cảm thấy, mình lần này thực sự xong rồi. Nhân viên y tế đem anh mang xuống hậu trường, sau khi kiểm tra thương thế của anh, rồi cùng với người phụ trách đi báo cáo.

Đối với loại thương thế quá nặng như của anh, bọn họ sẽ không quan tâm, họ càng muốn bồi dưỡng người mới. Chu Phi được băng bó qua loa, rồi họ để anh tự sinh tự diệt.

Vương Thần xông vào cứu Chu Phi ra, mãi cho đến lúc lên xe, mới nói với Chu Phi.

" Tiểu tử, cậu cốchống đỡ. Tôi đã đáp ứng anh em phải cứu cậu ra, câu không được để cho tôi thất tín với họ được."

Chu Phi ý thức vẫn rất tỉnh táo, nghe Vương Thần nói vậy, liền cảm thấy buồn cười. Anh làm sao có thể buông xuôi.

Anh còn ba, còn em gái. Hạ Khuynh đã sớm đi đến bệnh viện, Vương Thần cũng đợi ở chỗ này.

" Tôi còn tưởng cậu về nhà nhủ ngon mới đi."

Vương Thần liếc nhìn Hạ Khuynh.

" Tôi là một người đàn ông có trách nhiệm."

" Tình huống như thế nào?"

Vương Thần nghiêm mặt nói:

"một chữ: Thảm."

Anh kể lại đại khái sự việc, Hạ Khuynh đột nhiên hỏi.

" Cậu động thủ?"

" Có thoáng động một chút."

" Thật hiếm thấy."

Vương Thần ca thán.

" Cậu nói, chúng ta hai người đàn ông, ở nơi này lại trông nom một người đàn ông khác, xem là cái chuyện gì xảy ra a."

Hạ Khuynh cười.

" Cậu ta chưa dạy tôi kỹ thuật đấm bốc, tôi sao có thể để cậu ta đi."

" Chúc các cậu bách niên giai lão."

Chu Phi đích thực là ngoan cường, anh thực sự chống đỡ được. Anh lừa ba và Chu Khả Noãn là mình được điều đến thành phố khác một thời gian.

Trong lúc nằm viện, anh cùng Hạ Khuynh, Vương Thần coi như chính thức kết giao. Anh đáp ứng dạy Hạ Khuynh đấm bốc. Chu Phi cũng không quá nhiệt tình, anh chỉ đứng xem, sau đó sẽ chỉ dẫn mấy chỗ.

Theo như anh thấy, Hạ Khuynh đánh quyền cũng có phương pháp. Đây là thiên phú. Giống như anh. Chu Phi cuối cùng cũng có cơ hội kiếm được một khoản tiền đủ để trả hết nợ cho ba, nhưng đó lại là khoản tiền kiếm từ sàn boxing.

Anh cùng sàn boxing bàn xong xuôi điều kiện, anh đánh một trận, là có thể cầm khoản tiền kia về. Nhưng kỳ thực cơ thể của anh chưa khôi phục hoàn toàn. Anh không nói chuyện này cho Hạ Khuynh và Vương Thần biết.

Đến ngày thi đấu, Chu Phi Tự mình ra viện. Anh đi đến cửa sàn boxing, liền thấy Hạ Khuynh cùng Vương Thần sóng vai đứng đó. Tư thế kia, vừa nhìn đã biết là đang chờ anh. Chu Phi chế nhạo.

" Hai người đúng là đồ chết tiệt."

Vương Thần chỉnh áo sơ mi hồng của mình

." Cậu mới là đồ chết tiệt. Thân thể đã rất yếu, còn chạy tới đây làm anh hùng."

Hạ Khuynh quơ quơ hộp thuốc lá.

" Tôi đến đây chỉ là để kiểm tra thành quả học tập của mình."

Từ khi nhìn thấy Hạ Khuynh cùng Vương Thần, Chu Phi liền biết, trận này không đánh được. Chu Phi từ nhỏ đã quen với việc mọi chuyện tự mình đảm nhiệm, bởi vì anh là con trai cả. Đây là lần đầu tiên có người thay anh ra mặt.

Anh trước kia không hiểu, Hạ Khuynh là loại con nhà giàu, tại sao lại muốn tìm đến tên tiểu tử nghèo như anh.

Sau đó ngẫm lại, có thể vì nhau nhảy vào nước sôi lửa bỏng cũng là một loại duyên phận, vốn cùng giàu nghèo không liên quan. Hạ Khuynh chỉ đánh một trận chính thức.

Vì Chu Phi. Anh mang danh là đệ tử Chu Phi. Người phụ trách sàn boxing nhìn thấy Hạ Khuynh đã hoảng rồi. Hạ thiếu gia này nếu như xảy ra chuyện gì, bọn họ cũng không ai gánh nổi.

Hạ Khuynh cực kì tiêu sái, anh khi đó mái tóc tương đối dài, tay hướng lên trên buộc lại tóc, sau đó ngậm một điếu thuốc lá lên sàn. Có không ít khán giả nữ dưới sàn thi đấu lớn tiếng rít gào.

" Cái này không phải là đến đấm bốc."

Vương Thần móc móc lỗ tai.

" Hạ ca ca của chúng ta đến là để tán gái."

Chu Phi nhìn Vương Thần một hồi.

" Anh ta không phải là con trai độc nhất sao? Náo loạn như thế cũng không sợ?"

" Sợ cái gì."

Vương Thần thấp giọng nói.

" Nếu như đối thủ chơi xấu, chúng ta cũng cùng chơi với bọn họ."

Chuyện cười, Vương Thần anh sao có thể không chuẩn bị chu đáo để Hạ Khuynh tự mình ra trận? Có điều, Vương Thần cảm giác được mình thực sự là lo nghĩ vô cớ.

Vốn là sau hiệp thứ nhất, Hạ Khuynh vẫn thanh thản nghỉ ngơi, không hiểu sao, Hạ Khuynh đột nhiên thay đổi khí thế, đối thủ bị anh đánh gần chết.

Sau đó Vương thần mới biết, đối thủ này chính là người giàu có lần trước. Sau khi giao đấu với hai con sói kia, Chu phi cầm tiền về liền trả hết nợ nần, bệnh tình của ba cũng dần chuyển biến tốt.

Chu Phi đem số tiền còn lại trả tiền viện phí của mình cho Hạ Khuynh. Hạ Khuynh từ chối.

" Tôi hiện tại chưa cần số tiền này, nhưng về sau thì chưa biết, cậu tốt nhất cần lập một kế hoạch cho tương lai, nhớ rõ phải sinh lời."

" Tương lai tôi sẽ trả anh gấp đôi."

Đây là câu trả lời của Chu Phi. Anh đem số tiền này cho ba, sau khi thân thể ba khỏi hẳn, liền hoạt động lại công ty một lần nữa.

Sau đó vì một hạng mục đầu tư, tài chính công ty lên gấp mấy chục lần. Chu gia phất lên trong một đêm. Ba anh vì một nguyên nhân nào nó biết được con trai mình phải đi đấm bốc, cái tên quyền lang Chu Phi đã lan xa, anh cũng thuân tiện nghe theo Chu Khả Noãn cho thêm chữ " Lương" vào tên của mình.

" Con trai, cực khổ rồi."

" Ba, con cảm thấy chứ ‘Lương ‘ này ý nghĩ không tốt cho lắm."

" Con quá nhiệt huyết rồi, nên mát mẻ một hồi."

Rất nhiều người cho rằng Chu Phi Lương là phất lên mới cùng bọn Hạ Khuynh giao hảo, thi thoảng sẽ có mấy người đến khích bác quan hệ của bọn họ. Nhưng bọn họ không bị ảnh hưởng chút nào.

Vương Thần vẫn mặt dày mày dạn, Hạ khuynh cũng vẫn là một Hạ tiểu gia hung hăng càn quấy. Sau đó, thêm một Hề Thế Hàm trầm mặc ít nói.

Đương nhiên, còn có một Chu Phi Lương thô tục nữa. Chu Khả Noãn cảm giác anh trai mình làm loạn mười năm phỏng chừng sẽ không có một chút khí chất tao nhã nào, cô đều đã đem nhưng cô gái tốt giới thiệu qua, nhưng anh không hề thuận mắt.

" Anh, anh muốn tìm một người vợ như thế nào?"

" không biết."

Chu Phi Lương xác thực không biết. Muốn anh miêu tả nửa kia của mình hình dáng như thế nào, anh thật không làm được. Cảm giác đúng là được rồi, tự lập ra một khuôn mẫu đều là hư ảo.

Chu Phi Lương vẫn không tìm tin tức về Phó Tự Nhạc.

Nếu có duyên, sẽ gặp lại. Anh nghĩ như vậy. Nhưng thật sự liền như thế gặp lại. Lại còn là em vợ của người anh em của anh.

Phó Tự Hỉ ăn xong này nọ liền cùng Hạ Khuynh đi ra, Phó Tự Nhạc nhìn thấy liền nở nụ cười, cầm lấy khăn tay lau khóe miệng cho Phó Tự Hỉ.

Chu Phi Lương nhìn Phó Tự Nhạc cười tươi như hoa thì kinh ngac một hồi. Anh chưa từng thấy cô cười xán lạn như vậy.

Tuy nói Phó Tự Nhạc là em gái Phó Tự Hỉ, thế nhưng Chu Phi Lương nhìn thế nào cũng không giống.

Khuôn mặt Phó Tự Hỉ lộ ra vẻ trẻ con, chủ yếu là ánh mắt của cô. So sánh với nhau, Phó Tự Nhạc mới giống chị hơn, bởi vì trong mắt cô đều là thâm trầm, cảm giác bi thương.

Phó Tự Hỉ sau khi đi ra ngoài, toàn bộ tâm Phó Tự Nhạc đều để trên người chị, cũng không có nói chuyện lại với Chu Phi Lương.

Trong lúc chúc rượu, Phó Tự Hỉ căn bản không uống được nhiều, tất cả đều bị Hạ Khuynh và Phó Tự Nhạc ngăn cản. cô ngốc không hiểu lắm những người kia nói ba hoa chích chòe gì, cô cũng chỉ cười.

Trong bữa tiệc, có không ít cánh đàn ông bị vẻ đẹp của phù dâu làm cho kinh diễm. Chu Phi Lương liền lạng lùng liếc qua. Vương Thần ở phía sau cười đến híp mắt.

Anh nghĩ, chắc rất nhanh thôi sẽ có một hôn lễ khác. Sau khi tiễn khách, Phó Tự Hỉ lại đói bụng, cô vuốt mắt.

" Hạ Khuynh, em buồn ngủ quá."

" Vậy chúng ta đi ngủ."

Khách sạn này vốn đã được bao trọn gói, Hạ Khuynh cũng lười trở lại.

" Chu Phi, giúp tôi đưa em vợ trở về."

Vương Thần nhắc nhở.

" Các cậu quên phải nháo loạn đêm động phòng."

" không phải quên, mà là tiểu gia ta căn bản không cho phép các cậu nháo."

Hạ Khuynh nói xong trực tiếp kéo Phó Tự Hỉ đi về phía thang máy.

" đi thôi, anh đưa em về."

Chu Phi Lương nắm chìa khóa xe, nhìn Phó Tự Nhạc một chút.

" Ngoan, nghe lời anh rể."

" Em phải thay lễ phục trước đã."

" không cần, như vậy rất đẹp."

cô lạnh nhạt nói.

" đi đứng không tiện."

" Thật phiền phúc, đi thôi.

" Chu Phi Lương theo thói quen rút ra một điếu thuốc, ngậm vào nói.

" Anh chờ em."

Vương Thần thấy mình không có cơ hội chen vào, giật nhẹ Hề Thế Hàm.

" đi thôi, hai ta là kỳ đà cản mũi."

Phó Tự Nhạc lúc đi ra đã mặc áo phông quần jean, cô xếp gọn lễ phục trong túi, theo Chu Phi Lương ra khỏi khách sạn. Chu Phi Lương đã đổi xe của mình. Anh không thích xe thể thao, anh yêu thích suv.

Lên xe, anh hỏi địa chỉ, Phó tự Nhạc nói đưa cô về trường học là được rồi.

Anh cất giọng hỏi.

" Em tên Phó Tự Nhạc?"

" Ừm."

" Anh tên Chu Phi Lương, trước đây là Chu Phi, anh sửa đổi tên." cô cảm thấy anh có chút kỳ lạ, vẫn đáp một tiếng." Ừm." Chu Phi Lương suy nghĩ một chút, gọn gàng dứt khoát nói." Phó Tự Nhạc, anh đến để theo đuổi em."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.