Trục Vân Mộ Tràng

Chương 6




Ngại từ vấn đề thời gian, không thể quấn lấy cô, biết cô không nỡ để mình rời đi, liền cúi đầu, tới gần bên tai của cô, tiếp tục thấp giọng nói: "Anh phải đi. Ngày mai trở lại, sẽ đút em ăn no, có được hay không?"

"Đến lúc đó... Khẳng định đem ngươi đút đến khin khít đấy!"

Bạc Sủng Nhi thoáng cái đỏ mặt hoàn toàn, cô giơ tay lên, đánh bả vai Tịch Giản Cận, Tịch Giản Cận không đau, càng dán lên cái mũi của cô nói: "Sao? Em nói, ngày mai em muốn phương pháp ăn như thế nào?"

"Ba mươi sáu kiểu? Hay là bảy mươi hai thức?"

"Em ở phía trên? Hay là anh ở phía trên? Hả?"

"Tịch Giản Cận! " Bạc Sủng Nhi lập tức xấu hổ đỏ mặt, hô to một tiếng: "Anh đi ra ngoài cho em, đi ra ngoài!"

Tịch Giản Cận đè ép thân thể của cô không chịu, xấu xa hét: "Anh không, anh không, anh không!"

Bạc Sủng Nhi bị anh làm như vậy khiến cho có chút dở khóc dở cười, chỉ có thể nắm bờ vai của anh, ủy khuất an phận nói: "Ngày mai anh nhất định phải sớm trở lại một chút!"

"Tốt! " Tịch Giản Cận đáp ứng, cúi đầu, hôn lấy bên tai của cô, tiếp tục nói: "Ngày mai nhớ tắm rửa, chờ anh..."

Bạc Sủng Nhi cảm giác được thân thể của mình càng ướt nhẹp hơn rồi, cô không hài lòng Tịch Giản Cận đùa với chính mình như vậy, lập tức liền mỵ mỵ đối với Tịch Giản Cận cười cười, nói: "Tịch, anh thật xấu xa..."

Ngữ điệu hết sức ái muội.

Khiến thân thể Tịch Giản Cận run lên, ánh mắt nhìn chằm chằm Bạc Sủng Nhi nóng hơn rồi.

Tịch Giản Cận cố nén khó chịu, đứng lên, tàn bạo trừng mắt liếc Bạc Sủng Nhi dương dương đắc ý.

Đáy mắt bao hàm uy hiếp cùng cảnh cáo!

Ngày mai em chờ đó cho anh!

Bạc Sủng Nhi ôm chăn trên giường kêu càu nhàu, da thịt tuyết trắng, toàn bộ lõa lồ lộ ra ngoài.

ánh mắt Tịch Giản Cận cuồng nhiệt hơn, dùng sức nuốt nước bọt, lúc này Tịch Giản Cận mới cứng rắn xoay người rời đi.

Bạc Sủng Nhi cười vui vẻ hơn.

Tịch Giản Cận nghe tiếng cười của cô, trong lúc bất chợt dừng lại, tựa vào trên vách tường, hướng về phía Bạc Sủng Nhi mở trừng hai mắt, trong lúc bất chợt mở miệng nói: "Ngô... đồ dùng hàng ngày của Tịch Giản Cận tiên sinh, cả đời chỉ có một bộ, tuyệt đối sẽ không thay đổi!"

Ngay sau đó Tịch Giản Cận xoay người, đi ra ngoài, lưu lại Bạc Sủng Nhi một người đứng ở nơi đó, khô cằn trừng tròng mắt, một hồi lâ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.