Trục Vân Mộ Tràng

Chương 39




Một bên là thiên tài đan đạo vô cùng trẻ tuổi, bên kia chỉ là một tên tay sai, ngươi nói hai đan sư tứ tinh kia hướng về ai?

Nếu như ngay cả bọn họ lại hướng về phía Mạc đan đồng, Lăng Hàn cũng không muốn lưu lại nơi này, thế lực mục nát như vậy hắn không cần.

Lăng Hàn phất phất tay áo nghênh ngang rời đi, từ vẻ mặt của Lỗ Tiên Minh liền nhìn ra được hắn không thể ở lại trong nhà đối phương, không cần đối phương nói ra miệng, hắn rời đi trước là tốt nhất.

Mọi người nhìn theo bóng lưng Lăng Hàn, lại nhìn mặt của Mạc đan đồng sưng to, nội tâm sinh ra cảm giác bội phục.

Tiểu tử này thật trâu!

Lăng Hàn quay về Lỗ gia sau đó gọi Nữ Hoàng và Thiên Phượng Thần Nữ rời đi, vừa vặn Nhu Yêu Nữ lại chạy tới.

Thời điểm đại yêu tinh gặp Nữ Hoàng liền lộ ra thần sắc kiêng kị.

Nữ tử vẻ đẹp nhất tuyệt, tự phụ có thể mị hoặc người trong thiên hạ, lúc gặp Nữ Hoàng còn đẹp hơn cả nàng, còn muốn mê người hơn không ít liền đả kích tự tin của nàng, hơn nữa Nữ Hoàng vô cùng cường thế, lúc ở trước mặt Nữ Hoàng thì nàng có cảm giác không ngẩng đầu lên được.

Nhưng yêu nữ cũng là yêu nữ, nàng lập tức nở nụ cười đầy sức sống, nói:

- Ah, ba vị vô cùng ân ái nha, cả ngày đều đính với nhau như một khối?

Nữ Hoàng nhìn nàng, trên gương mặt tuyệt mỹ lộ ra thần thái uy nghiêm, nói:

- Gọi tỷ tỷ!

Đại yêu tinh bỉu môi, do dự một lúc vẫn gọi:

- Tỷ tỷ.

Vẻ mặt rất không cam lòng nhưng không thể làm gì.

Cái này gọi là đạo cao một thước, ma cao một trượng, đại yêu nữ gặp được Nữ Hoàng cũng thua.

Lăng Hàn cười to, nói:

- Chúng ta phải rời khỏi Lỗ gia.

- Ngươi lại xông họa gì? Có phải đánh Thánh Tử nào trong thành Đan Đạo hay không?

Nhu Yêu Nữ hoa dung thất sắc, gia hỏa này không dung được hạt cát, đi tới chỗ nào sẽ gây sự ở chỗ nào, ngươi xem, họa của hai Tiên Vương đại giáo còn chưa dọn dẹp xong, lúc này lại chọc Thánh Tử thành Đan ĐẠo.

Nhưng đây là Lăng Hàn.

Lăng Hàn gãi gãi đầu, hiện tại Nhu Yêu Nữ cũng hiểu mình như vậy?

Vì cái gì ngươi không hỏi ta có phải ở lại Lỗ gia chán rồi mới đi ra ngoài dạo chơi, tại sao lại nói hắn gây họa?

Ahhh, chẳng lẽ năng lực gây rắc rối của mình được công nhận?

Thiên Phượng Thần Nữ hé miệng cười khẽ, hiếm khi nhìn thấy phu quân có vẻ mặt này. Lần này bởi vì Nữ Hoàng ở đây nên nàng không lo lắng Nhu Yêu Nữ có thể cướp linh hồn nhỏ bé của Lăng Hàn đi.

- Ah, chỉ đánh một tiểu đan đồng mà thôi.

Lăng Hàn trả lời rất hời hợt.

- Nha.

Nhu Yêu Nữ thở ra một hơi, tuy trong thành Đan Đạo dùng đan sư vi tôn, nhưng đan đồng dù sao cũng là đan đồng, đánh thì đánh, nhiều nhất là bồi tiền, dùng thiên phú võ đạo của Lăng Hàn hiện tại, khẳng định có vô số đại lão nguyện ý giúp hắn dọn dẹp phiền toái này.

- Nhưng hắn là đan đồng của Tử Thành đan sư.

Lăng Hàn lại bổ sung một câu.

Nếu là người khác chắc chắn sẽ phun một ngụm máu vì giật mình, dù sao Nhu Yêu Nữ cũng trải qua nhiều việc với hắn, trọng yếu nhất vẫn bảo trì vẻ mặt bình tĩnh, bởi vậy nàng không có thất thố nhưng trên dung nhan tuyệt mỹ vẫn biến hóa vô cùng khó coi.

Đương nhiên nàng biết Tử Thành đan sư là ai, bằng không cũng không chạy tới nơi này tham gia luận võ tranh đoạt Cố Đạo Đan.

Ngươi đánh đan đồng của Tử Thành đan sư?

Ah, ngươi muốn lật trời sao?

Tuy thành Đan Đạo chỉ là thế lực tứ tinh nhưng nơi này có đan sư nên địa vị đặc thù, miễn cưỡng có thể đặt song song với Tiên Vương đại giáo, như vậy Tử Thành đan đương nhiên cũng có thể miễn cưỡng xưng là một tên Tiên Vương.

Ngươi đánh tôi tớ của Tiên Vương, ngươi không lật trời thì lật cái gì?

- Đi nhanh đi, rời đi thật xa.

Nhu Yêu Nữ vội vàng giống như việc này là việc của nàng, đồ vật gì đó cứ thu vào không gian thần khí, muốn đi tùy thời có thể đi.

Lăng Hàn hơi kinh ngạc:

- Chuyện này không liên quan gì tới ngươi, ngươi làm gì phải đi? Ta thấy Lỗ Tiên Minh rất có ý với ngươi, ngươi không ở lại làm đan sư phu nhân sao?

- Đi đi đi, chí hướng của bổn cô nương cực lớn, phải gả nam nhân nhất định phải là bá chủ hùng cứ một phương, chính là đan sư, không phải vẫn bị bổn cô nương đùa bỡn trong tay sao?

Nhu Yêu Nữ ngạo nghễ nói:

- Nam nhân không thể hàng bổn cô nương, bổn cô nương căn bản chướng mắt!

Lăng Hàn đổ mồ hôi, trên đời này có có nam nhân hàng được yêu tinh này sao?

Hắn tự hỏi làm không được.

- Yên tâm, có ta!

Nữ Hoàng nói nhỏ bên tai hắn, người khác không hàng được Nhu Yêu Nữ, nàng có thể.

Sắc mặt Lăng Hàn cổ quái, từ đầu tới cuối Nữ Hoàng chưa từng buông tha suy nghĩ "Bắt" này Cửu Chuyển Mị Thể làm lão bà của hắn, hơn nữa mục tiêu là giúp phu quân thu nữ nhân, việc này quá không bình thường.

Bốn người vội vàng rời đi, vừa tới cửa liền nhìn thấy đoàn người Lỗ Tiên Minh trở về.

Tôn Đông có bộ dạng tiểu nhân đắc chí.

Hắn vốn cho rằng mình phải nén giận, đời này không thể báo thù, hắn phải ăn nói khép nép với Lăng Hàn, còn hết sức nịnh nọt, bởi vì Lỗ Tiên Minh coi trọng Lăng Hàn. Hắn tuyệt đối không ngờ Lăng Hàn lại đi khảo hạch đan sư gì đó, trực tiếp đặt ở vị trí đối lập với Lỗ Tiên Minh.

Lại nói tiếp, hắn còn thậm chí còn đánh đan đồng của Tử Thành đan sư.

Hắn cũng không có tận mắt nhìn thấy, bởi vì lúc tối qua hắn biết được tin tức này thì sững sờ, sau đó cực lực nhẫn nại mới không cười thành tiếng.

Gia hỏa này quá biết gây chuyện.

Quả nhiên, lúc trước hắn đánh nhiều người, hiện tại còn đánh cả đan đồng của Tử Thành đan sư, chuyện này có gì kỳ quái chứ?

- Lăng Hàn!

Sắc mặt Lỗ Tiên Minh âm trầm, nói,

- Ta có chỗ nào xin lỗi ngươi, vì cái gì ngươi đối với ta như vậy?

Nếu chỉ đánh Mạc đan đồng, dùng lực lượng Thánh Tử của hắn có thể dọn dẹp thay Lăng Hàn, cùng lắm trả cái giá lớn một chút.

Nhưng Lăng Hàn không thương lượng với hắn một chút, trực tiếp đi khảo hạch đan sư nhất tinh, đặt hắn ở chỗ nào?

Lăng Hàn lắc đầu:

- Lỗ huynh, dường như ngươi hiểu lầm rồi. Ta chỉ là khách của ngươi, cũng không thủ hạ của ngươi, lại càng không phải nô tài, ta muốn làm gì, không cần đạt được ngươi đồng ý và phê chuẩn. Hơn nữa ta ở lại chỗ này của ngươi mấy ngày, tại sao có lỗi với ngươi?

Lỗ Tiên Minh giận tái mặt, nói:

- Ngươi muốn đối đầu với ta sao?

Lăng Hàn thở dài, gia hỏa này luôn cho rằng mình thua thiệt hắn!

Muốn nói thua thiệt, đó cũng là Lỗ Tiên Minh thiếu nợ hắn cái mạng đấy.

Khó hiểu!

Chẳng lẽ làm Thánh Tử đều ngốc, vì cái gì người khác phải trả giá vì ngươi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.