Trục Vân Mộ Tràng

Chương 20




Editor: Ngạn Tịnh

Các người nói cậu ta đặc biệt chú ý sao? Nhưng ngay cả một căn biệt thự cũng luyến tiếc không muốn thuê cho Đường Hạ.

Nhưng các người nói không tốt sao? Vậy vì sao lại cố ý dò hỏi chuyện của cô ta?

Tổng giám quay đầu lại, trộm liếc mắt văn phòng Tổng giám đốc một cái.

Vì cái quái gì Tổng giám đốc làm việc đều cao thâm khó đoán như vậy?!

Vì con đường bằng phẳn sau này của mình, Tổng giám lấy cam đản, đến trước mặt Vệ Uy, “Thư ký Vệ, cậu nói xem, Tồng giám đốc đối với Đường Hạ, là ý gì?”

Vệ Uy nhìn gương mặt chân chó của ông ta, trên mặt không mảy may biểu lộ ra cảm xúc gì, lạnh như băng mở miệng, “Ông nói đi?”

“Tôi? Tôi không phải là không đoán ra mới hỏi cậu sao?” Tổng giám vận phần buồn rầu, “Tổng tài rốt cuộc suy nghĩ cái gì?”

Vệ Uy hừ lạnh một tiếng, “Tổng giám đốc suy nghĩ cái gì, ông cũng có thể biết, vậy ông có thể đi làm tổng tài được rồi đấy!”

“Đúng đúng, cho nên tôi mới không phải chỉ là hỏi thăm cậu một chút sao?”

Vệ Uy thầm nghĩ, nếu chính mình không nói cho ông ta một chút, đối phương có khả năng sẽ suy nghĩ miên man. Cuộc sống thường ngày của Thiếu phu nhân cũng không quá vui sướng hay thông thuận, vì thế dường như không khó để đề điểm, “Đường Hạ là con gái của Hạ Tâm Băng”

Nhưng cô đang làm nháo với Hạ Tâm Băng á!

Tổng giám lẩm bẩm một câu ở trong lòng. Nhưng chợt, liền như nhận ra linh cơ, cả người liền tỉnh lại!

Đúng là đang làm nháo, cho nên Tổng giám đốc mới chú ý đến Đường Hạ!

Những chuyện không thể nói giữa Hạ Tâm Băng và Phong Hầu, vẫn đang yên lặng truyền lưu trong công ty đấy!

Trách không được!

Thì ra Tổng giám đốc quan tâm Đường Hạ, là bởi vì Hạ Tâm Băng.

Tổng giám lập tức hiểu rõ, Tổng giám đốc không có tâm tư riêng với Đường Hạ. Nhưng nếu phủng Đường Hạ phát hỏa, chọc tức Hạ Tâm Băng, cũng là tốt!

Tổng giám lập tức tỏ vẻ bản thân đã hiểu rõ, làm một biểu tình đã hiểu rõ với Vệ Uy, “Thư ký Vệ, hôm nào mời cậu ăn cơm!”

“Không cần” Vẻ mặt Vệ Uy lãnh khốc, “Ông là Tổng giám đốc, tôi chỉ là thư ký”

Tổng giám xấu hổ cười cười. Đúng vậy, thư ký tuy rằng nhìn qua địa vị thấp, nhưng địa vị của cậu trong công ty thì mấy ai có thể xem thường chứ!

Tổng giám vừa rời đi, Vệ Uy liền nhận được điện thoại như sấm rền gió cướn của Phong Boss, “Mua lại căn phòng số 808 lầu 3 của tiểu khu Gia Lâm!”

“Vâng”

-----

Buổi tối, Phong trạch.

“Gì cơ? Tiểu Mộc Mộc muốn dọn ra ngoài?” Đặng Hi Thần kích động vùng dậy từ sô pha, mở to hai mắt nhìn, “Vì sao chứ?”

Phong Kiêu trầm ổn ngồi trên sô pha, vẻ mặt đạm nhiên, con ngươi hẹp dài, lại lập lòe tinh quang, “Quyết định của công ty”

“Vì sao chứ?”

“Sau sự kiện của Hạ Tâm Băng, người chú ý đến cô ấy đặc biệt nhiều. Nếu bị người chụp đến nơi này, mẹ sẽ nói gì đây?”

Đặng Hi Thần lập tức hiểu rõ, mặt đầy thất vọng ngồi xuống, lại một phen ôm lấy bả vai An Mộc, “Nhưng là người ta sẽ rất nhớ tiểu Mộc Mộc”

An Mộc xấu hổ cười, “Bác gái, con sẽ thường xuyên trở về thăm bác”

Đặng Hi Thần thở dài lại thở dài, lại đột nhiên nhìn về phía Phong Kiêu, sắc bén mở miệng, “Con xác định tiểu Mộc Mộc dọn ra ngoài, không phải vì chút tâm tư riêng của con? Làm sao mẹ có thể an tâm để tiểu Mộc Mộc dọn ra ngoài chứ, thật lo lắng sẽ bị thằng nhãi như con ăn đến xương cũng không còn!”

Phong Kiêu:...

Người trong phòng đều nhất trí nhìn về phía anh, liền nghe thấy Phong Kiêu bình tĩnh mở miệng, “Con vẫn ở nhà”

Lúc này Đặng Hi Thần mới yên lòng. Tiếp theo đi lên lầu, thu dọn hành lý giúp An Mộc.

Chờ qua hai ngày sau, lúc An Mộc lên xe, Đặng Hi Thần cầm khăn tay nhỏ nước mắt lưng tròng vẫy tay với cô, “Tiểu Mộc Mộc, con nhất định phải thường xuyên về nhà thăm mẹ!”

An Mộc:...

Phong Kiêu:...

Phong Hầu:...

Loại tiết tấu như gả con gái đi xa này, đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.