Trục Vân Mộ Tràng

Chương 2




Lạc Dịch Bắc lạnh mặt liếc Lạc Dịch Bắc một cái, vừa chuẩn bị nói, lại bị Phương Trì Hạ cắt đứt, "Tôi đang giúp anh tìm mua áo quần, không thể không mang đồ đúng không?"

Tiếng nói Phương Trì Hạ nhẹ nhàng ôn nhu, giống như lụa mỏng lướt qua mặt hồ giống, rất thư thái.

Lạc Dịch Bắc còn đang tức giận, nghe Phương Trì Hạ nói hết giận ngay lập tức.

"Giúp anh tìm mua áo quần?" Lạc Dịch Bắc đối với lời Phương Trì Hạ có chút ngoài ý muốn.

"Đúng vậy a, tôi thấy anh không mang hành lý." Phương Trì Hạ quay về phía Lạc Dịch Bắc nói một câu.

Lạc Dịch Bắc ung dung nhìn Phương Trì Hạ, nét mặt ôn hòa hơn.

Cuối cùng cũng biết làm chuyện nên làm của người vợ.

"Tôi có thể ra ngoài không?" Phương Trì Hạ không dấu vết nhìn Lạc Dịch Bắc muốn nhân cơ hội ra ngoài, lại bị Lạc Dịch Bắc kéo lại.

"Dù sao cũng phải tắm, tắm chung đi!" Lạc Dịch Bắc mặt không đổi sắc, lôi tay Phương Trì Hạ, cả người ngã vào trong lòng ngực của Lạc Dịch Bắc.

Phương Trì Hạ đứng ở bên ngoài, bị lôi vào như vậy trên người đầy nước không nói, trong miệng còn sặc đầy bong bóng, nước mắt cũng chảy ra.

"Lạc Dịch Bắc, đồ điên! Khục... Khục..." Tức giận mắng một câu, nằm sấp ở bên thành bồn tắm ho rũ rượi.

Phương Trì Hạ bị sặc mấy ngụm nước, khuôn mặt đỏ bừng, miệng đầy hương vị bong bóng xà phòng, Phương Trì Hạ căm tức muốn ăn miếng trả miếng báo thù một lần.

Nhưng tưởng tượng rất hay, sự thật thì không giám làm.

Phương Trì Hạ căn bản không làm gì được Lạc Dịch Bắc, chứ đừng đề cập tới báo thù.

Lạc Dịch Bắc xoa xoa huyệt thái dương, vớt Phương Trì Hạ đến trong lòng ngực của mình, lấy khăn mặt thay Phương Trì Hạ lau mặt, hời hợt ném một câu, "Sai sót."

Phương Trì Hạ tức giận cắn răng.

Lạc Dịch Bắc mặt không biểu tình nhìn Phương Trì Hạ, cầm khăn mặt kín đáo đưa cho Phương Trì Hạ.

Phương Trì Hạ lau mặt, lại dùng khí thế hừng hực, leo ra khỏi bồn tắm lớn.

"Lát nữa tôi tắm sau, không vội." Phương Trì Hạ không nhăn nhó, cầm lấy khăn mặt chủ động giúp Lạc Dịch Bắc lau mặt.

So với việc giúp Lạc Dịch Bắc tắm, như bây giờ tốt hơn nhiều.

"Chuyện Sicilian, anh đang đợi em giải thích." Lạc Dịch Bắc tựa vào thành bồn tắm lớn, nhìn Phương Trì Hạ nhắc nhở.

Phương Trì Hạ trầm mặc hồi lâu, dứt khoát nhận tội, "Em đang làm việc ở Dung Hi."

Mặt Lạc Dịch Bắc cương cương, lúc trước khuôn mặt còn rất nặng nề.

Phương Trì Hạ nhìn phản ứng của Lạc Dịch Bắc, nội tâm lộp bộp

Lạc Dịch Bắc trầm mặc rất lâu, ánh mắt lạnh lùng nhìn Phương Trì Hạ, châm chọc, "Nhanh như vậy đã vội vã muốn vào Lạc gia?"

Phương Trì Hạ đã đoán trước là Lạc Dịch Bắc sẽ hiểu lầm, đây là nguyên nhân cô không muốn nói cho Lạc Dịch Bắc biết.

Nhưng bây giờ nghe Lạc Dịch Bắc chính miệng nói ra, thể xác và tinh thần đều cảm thấy mất mát.

Cảm giác giống như khắp nơi đều là băng tuyết, từ đầu đến chân đều rất lạnh, nhưng Phương Trì Hạ không muốn giải thích.

Lạc Dịch Bắc nghĩ như thể nào là chuyện của anh ta, Phương Trì Hạ làm tốt việc chính mình là tốt rồi.

"Em làm việc dưới tay Thi Cận Dương?" Lạc Dịch Bắc mặt không biểu tình hỏi.

"Ừ." Lúc trước có lẽ Lạc Dịch Bắc cũng đoán được, nếu không lần trước cũng đã không chạy tới chỗ Thi Cận Dương, Phương Trì Hạ cũng chẳng suy nghĩ gì nữa, thừa nhận dứt khoát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.