Trực Tiếp Hàng Ngày Của Manh Sủng Đế Quốc

Chương 112: Tây huyễn (22)




“Chúc mừng Long tiên sinh tiến một bước đạt được phương tâm giai nhân!” Hàn Vũ hơi chìa tay nở nụ cười ra vẻ cực kỳ thân thiện với Long Ngạo Thiên. Nghe được Hàn Vũ nói như vậy thì khoé miệng Long Ngạo Thiên hơi nhếch lên nở nụ cười nhàn nhạt. Hắn há không biết rằng đoàn kịch Triệu quốc cũng chỉ ở đây lưu diễn một ngày. Ngay sau đó họ sẽ rời đi Hàn quốc trở về Triệu quốc. Nói gì đến đạt được phương tâm của đối phương.

Tuyết Nữ là hồng nhan bên cạnh Triệu Gia. Mà hiện giờ Triệu gia dù là thái tử nhưng tình hình ở trong nướcn cũng vô cùng gay go. Triệu Vương đương nhiệm lại hết sức sủng ái Triệu cơ, một vũ cơ cực kỳ xinh đẹp lại biết lấy lòng của Triệu gia. Điểm đặc biệt ở đây đó là Triệu Cơ sinh cho Triệu vương một đứa bé là Triệu Di. Triệu Di mặc dù tuổi nhỏ nhưng lại biết lấy lòng Triệu vương dùng tình phụ tử để đem Triệu Vương gắn chặt với Triệu Cơ.

Nếu như không phải Triệu Gia có đại tướng quân Lý Mục ủng hộ thì Triệu Gia khó lòng mà giữ nổi chức vị thái tử. E rằng chức vị thái tử sớm bị Triệu Di đoạt lấy nói chi đến việc trở thành Triệu Vương. Song Triệu Vương có sở thích thu thấp những thứ quý giá. Nếu như Triệu Gia đạt được viên kim cương trong tay Tuyết Nữ, có lẽ hắn có cơ hội làm cho Triệu Vương vui vẻ.

Đối với Tuyết Nữ, Long Ngạo Thiên thấy nàng rất đẹp, rất thánh khiết. Song Long Ngạo Thiên chỉ là thưởng thức mà thôi. Hắn không có bất cứ tình cảm gì với nàng. Điều mà Long Ngạo Thiên đang làm chỉ là lợi dụng nàng mà thôi. Lợi dụng để Triệu Gia có cơ hội cạnh tranh với Triệu Cơ và Triệu Di. Mặc dù cơ hội này không lớn nhưng đủ để Long Ngạo Thiên đem thời gian kéo dài.

“Vô Vọng...” Hồng Liên chống hai tay trước eo của mình, cơ thể nàng rướn lên như một con gà mái. Dáng vẻ nàng cực kỳ tức giận, con mắt mở lớn vặn hỏi Long Ngạo Thiên: “Ngươi... ngươi có phải đã thích con hồ ly tinh lông trắng đó rồi!?” thân thể nàng hơi run lên và đôi mắt dường như có vẻ rưng rưng.

“Hử!?” Đột nhiên Long Ngạo Thiên cảm giác được một chút ý vị gì đó. Có người đang nhìn chăm chú về phía hắn. Lập tức Long Ngạo Thiên nhìn về phía nơi mà ánh mắt đang đầu nhập vệ phía hắn. Đó là một người thiếu nữ phục vụ trong hài kịch các. Tư sắc nàng khá là bình thường. Khi Long Ngạo Thiên nhìn về phía nàng, ngay lập tức nàng tránh đi ánh mắt hắn và trở nên bình thường như bao người nữ nhân khác. Nàng bắt đầu vì thế mà thu thập những món ăn trên bàn và làm sạch nơi này.

Đôi mắt Long Ngạo Thiên nheo lại nhìn về phía nàng. Trước đôi mắt hắn khả năng dịch dung nàng chẳng qua chỉ là một trò hề. Khuôn mặt người thiếu nữ thay đổi trong mặt Long Ngạo Thiên, đó là một người thiếu nữ khá đẹp. Một vẻ đẹp toát ra một nét cao quý khó được. Long Ngạo Thiên khẽ nhếch miệng cười nhẹ một tiếng.

“Vô Vọng...” Hồng Liên lúc này đã giận dữ quát lên: “Ngươi có nghe bản công chúa nói không vậy? Con mắt ngươi đang nhìn con hồ ly đáng chết nào thế hả?”

“Hồng Liên công chúa...” Đối với Hồng Liên, Hồ mỹ nhân cảm giác được nàng rất thú vị. Ở trên người Hồng Liên, nàng thấy được cái bóng của nàng năm xưa. Bàn tay nàng hơi uyển chuyển vung lên, giọng nói nhè nhẹ đến mê người: “công chúa cứ như vậy khó được nam nhân yêu thích!”

“Hồng Liên công chúa...” Hai vai Long Ngạo Thiên nhún nhún, hắn mỉm cười nhẹ nhàng nhếch miệng lên. Bộ dạng hắn lúc này mười phần vô lại và bất cần đời: “Lão Tử có nói thực sắc tính dã. Quan quan thư cưu tại hà chi châu. Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu. Tuyết Nữ cô nương thực sự là mỹ nhân hiếm thấy. Nàng thực sự là một thục nữ, dù ta không phải quân tử nhưng cũng không đến lỗi không thể cầu ái đối với Tuyết Nữ cô nương đi!”

“Tức chết, tức chết bản công chúa rồi!” Hai tay Hồng Liên chống eo, bàn châm dẫm dẫm và nàng phùng mồm trợn mà trông khá là đáng yêu.

Mấy người Trương Lương và Hàn Phi nghe thấy vậy thì mặt đen lại. Ngay cả Hàn Vũ cũng cảm giác quái quái nhìn về phía Long Ngạo Thiên. Lúc này, Hồ mỹ nhân lập tức che miệng của mình cười nhẹ nói: “Đây là lần đầu bản cung nghe được có người nói thực sắc tính dã do Lão Tử nói!”

Trương Lương nghe được những lời này vội vã chắp tay đối với Long Ngạo Thiên và nhẹ giọng nhắc nhở nói: “Long huynh, thực sắc tính dã, câu này xuất từ miệng Mạnh Tử!” Tay Hàn Phi đưa lên che mặt. Đối với Long Ngạo Thiên mà nói kiến thức Long Ngạo Thiên cực kỳ quảng đại trên thông thiên văn dưới tường địa lý. Dường như Long Ngạo Thiên cái gì cũng có thể biết rõ song có một điều mà Long Ngạo Thiên dốt đặc đó chính là liên quan đến học thuyết các vị thánh hiền như Khổng Tử, Mạnh Tử, Lão Tử...

Trong khi đó Long Ngạo Thiên rõ ràng xuất phát tử Thiên Địa gia. Mà Thiên Địa gia có một số học thuyết không hẹn mà có một số ý tưởng phù hợp với các vị thánh hiền này. Đặc biệt những thứ như là giấy và bút mực quả thực thay đổi hoàn toàn thất quốc khiến cho Thiên Địa gia được các bậc quân vương đều hy vọng mượn sức tới.

Ngón tay Hồng Liên đã chỉ thẳng về phía Long Ngạo Thiên nói: “Bản công chúa cấm ngươi đi gặp con hồ ly tinh lông trắng đó!”

“Hồng Liên, không được hồ nháo!” Hàn Phi lúc này vội vã lên tiếng nói. Giọng nói hắn cũng mang theo tức giận.

Khuôn mặt Hồng Liên theo đó xụ xuống, nàng buốn rầu mở miệng nói: “Ta... không có!”

“Hà...” Hàn Phi đưa tay lên miệng thở ra một hơi dài: “Thật là...” Hai tay hắn vội vã chắp lại đối với Long Ngạo Thiên nói: “Long huynh, muội muội ta vô lý, ta thay mặt nàng hướng Long huynh xin lỗi. Long huynh, huynh đừng để ý những lời nói Hồng Liên nói trước đây. Nàng chỉ muốn nói đùa với Long huynh mà thôi!”

“...” Khoé miệng Long Ngạo Thiên chỉ hơi mỉm cười một cái. Hai vai Long Ngạo Thiên nhún nhún, hắn đưa ra bàn tay lấy ra một viên giống hệt như của Tuyết Nữ rồi mở miệng nói: “Ta còn chưa cảm tạ Hồng Liên công chúa mời ta đến lễ hội Vũ Sơn này!” Đầu hắn hơi nghiêng nhìn về phía Hồng Liên rồi cười nói: “Cái này coi như lễ vật cảm tạ công chúa đi!!”

“Hừ...” Nghe được những lời này thì Hồng Liên hừ nhẹ một tiếng. Song đôi bàn tay nàng thì lại cực nhanh trực tiếp vọt lên túm lấy viên ngọc kỳ dị có màu sắc trong suốt đặc biệt kia. Nàng rất nhanh đem nó nắm lại đặt vào ngực của mình rồi mở miệng nói: “Hừ... coi như ngươi biết điều. Bản công chúa sẽ tạm tha cho ngươi!”

“Long huynh...” Hàn Phi đưa tay lên che mặt nói: “huynh quá sủng ái Hồng Liên rồi!”

“Đừng nói như vậy, Hàn huynh...” Long Ngạo Thiên mở miệng cười nói: “Chúng ta là huynh đệ mà không phải sao? Ta coi nàng như muội muội ruột thịt của mình vậy. Đối xử tốt với nàng là chuyện được nhiên rồi!”

“Lão Cửu, hai người còn định nói chuyện đến bao lâu đây!” Hàn Vũ trong lúc này đột nhiên lên tiếng. Đôi mắt liếc qua nhìn về phía Hồ mỹ nhân rồi mở miệng nói: “Hai người không định để Hồ mỹ nhân đứng ở nơi này chờ đợi chứ? Như vậy vi huynh rất khó ăn nói với Hồ mỹ nhân...”

“Tứ ca...” Hàn Phi vội vã chắp tay nói: “Thật có lỗi! Đã bắt Tứ ca và Hồ mỹ nhân phải chờ...”

“Được rồi...” Hàn Vũ vội vã cười bằng nụ cười thân thiện: “Chúng ta đi thôi!” Theo đó Hàn Vũ mở đầu dẫn theo Hồ mỹ nhân rời đi. Đoàn người Hàn Phi vì thế lẳng lặng đi phía sau lưng đoàn người. Không biết vì ý gì mà Hồ mỹ nhân khẽ liếc đầu nhìn thoáng qua Long Ngạo Thiên.

Ở sâu trong lòng nàng, một hình bóng lẳng lặng hiện lên. Cũng đôi mắt và mái tóc như vậy. Khuôn mặt mặc dù không giống nhưng động tác và bộ dạng lại vô cùng giống. Hắn làm nàng nhớ đến một người. Một người thiếu niên mười ba năm về trước, người thường làm cho nàng cười cũng thường làm cho nàng tức giận. Bách Việt thái tử Thiên Trạch...

...

“Ta chỉ có thể đưa Hồ mỹ nhân tới tận đây mà thôi!” Hàn Vũ rất nhẹ nhàng và tao nhã đưa tay ra hướng về phía Hồ Mỹ nhân. Đoàn người Hàn Phi lúc này đã ở trước cửa cung. Một vài binh lính xếp đằng sau bọn họ đảm bảo cho mọi người an toàn. Đồng thời những vị phi tử Hàn Vương cũng đứng sau lưng Hồ mỹ nhân.

Lúc này, Hồng Liên lại mang theo Long Ngạo Thiên đứng ở phía khoảng cách khá xa. Long Ngạo Thiên chỉ biết chớp to đôi mắt ngu ngơ nhìn về phía Hồng Liên. Đột nhiên Hồng Liên đưa ra một cái dây chuyền cực kỳ xinh đẹp. Giọng nói nàng giống như mang theo ra lệnh: “Cầm đi!”

“Này...” Long Ngạo Thiên kỳ quái nhìn về phía chiếc dây chuyền này rồi hỏi lại: “Dây chuyền này không phải của Hàn Phi huynh sao?”

“Hừ...” Hồng Liên lại vẫn bộ dạng cũ hừ nhẹ. Giọng nói sặc mùi công chúa và ra lệnh: “Thế nào.... bản công chúa tặng cho ngươi thứ này. Bây giờ nó là của ngươi rồi. Thế nào, ngươi không muốn nhận!?” Vừa nói nàng dùng một con mắt to mở ra như đang dò hỏi Long Ngạo Thiên.

Khoé miệng Long Ngạo Thiên liên tục co quắp vài cái. Đến cuối cùng hắn bị buộc phải đưa tay ra cầm lấy chiếc dây chuyền này. Hồng Liên lúc này mới hài lòng cười nhẹ và gật đầu: “Vậy mới tốt chứ? Bản công chúa còn chưa tặng ai đồ ngoài hoàng huynh và phụ vương ta đâu!” Lời nàng nói như món quà nàng đặc biệt và quý giá lắm, không cho phép người khác từ chối. Hồng Liên hừ nhẹ một tiếng: “Ngươi nhất định phải giữ kỹ thứ này và luôn mang theo trong người. Nếu ngươi làm mất nó, bản công chúa nhất định sẽ hỏi tội ngươi!”

“Rồi, rồi...” Long Ngạo Thiên chắp tay lại đối với Hồng Liên: “Đa tạ công chúa đã hậu đại tại hạ. Ơn này tại hạ sẽ ghi nhớ đến tận trời cao. Mỗi ngày sẽ quỳ lạy và dâng hương đốt nhang cầu nguyện cho công chúa!”

“A... Ngươi... Vậy mà ngươi lại dám trêu chọc bản công chúa!” Hồng Liên nghe được những lời này thì cực kỳ tức giận. Nàng lập tức vung tay lên đuổi theo Long Ngạo Thiên: “Bản công chúa hôm nay sẽ cho ngươi biết bản lĩnh thực sự của bản công chúa!” Hàn Phi thấy được cảnh này thì bất đắc dĩ đưa tay che mặt mình.

Chiếc bánh xe gỗ của một chiếc xe ngựa lâm vào trong vũng bùn. Trên chiếc xe ngựa này trở một chiếc xe tù và được một đám vải bạt màu đen che lấp khiến cho không ai có thể nhìn thấy được trong chiếc xe tù này đang trở người nào. Một vị Hàn binh cầm đầu đoàn người vội vã phất tay nói: “Nhanh lên đi! Chúng ta sắp tới Tân Trịnh rồi...”

“Đại nhân...” Một binh lính Hàn quốc vội vã chạy tới bên cạnh người cầm đầu đang cưỡi ngựa đi ở phía trước. Bàn tay hắn chặp lại và thân hình hắn khom người hành lễ đối với người cầm đầu và dùng giọng nói cực kỳ kính cẩn: “Xe ngựa đã bị xa lầy.”

“Một đám phế vật!” Người vầm đầu đột nhiên theo đó quát lên. Bàn tay hắn vung lên roi quất thẳng về phía tên binh lính kia rồi nói: “Còn không mau đem xe ngựa kéo ra khỏi vũng lầy. Chúng ta cần phải đến Tân Trinh trong canh ba. Nhanh lên đi!”

“Có cần ta giúp các ngươi một tay hay không?” Một giọng nói vang lên rơi vào trong tay toàn bộ đám người binh lính ở nơi này.

“Ai...” Đám người nghe được những lời này thì thực sự hoảng hốt. Tất cả đều không hẹn mà rợn cả gai óc hô lên một câu. Ngay sau đó cả đám rút ra binh khí đề phòng nhìn về phía xung quanh. Bốn phía là núi rừng làm cho tầm nhìn của bọn họ có chút khó khăn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.