Trực Tiếp Hàng Ngày Của Manh Sủng Đế Quốc

Chương 110: - Tây Huyễn (20)




Tuyết đè nhà

Về đến nhà, Tạ Hữu Thuận đặt Thạch Đầu trên giường gạch, Mộc Đầu ngồi vào  bên cạnh Thạch Đầu, hai người vừa cởi giày bông vải liền tựa vào đống chăn bông. Tạ Hữu Thuận sờ soạng kháng chút, vẫn còn nóng, hắn đi lấy chút ít than bỏ vào chậu than, để căn phòng thêm ấm áp.

Tiêu Lê Hoa nhìn vải bố  băng bó trên đầu Thạch Đầu, đau lòng.

Thạch Đầu nói:  “Nương, con thật không đau, người cũng đừng khóc, con cũng không khóc.”

Mộc Đầu ngồi chồm hỗm đứng lên chu cái miệng nhỏ nhắn thổi hơi lên đầu Thạch Đầu, nói:  “Nương, con thổi cho ca ca, thổi một chút liền hết đau.”

“Các con đều là những đứa trẻ ngoan, Nương không khóc, có điều sau các con nhớ kỹ, sau này không nên vì loại chuyện nhỏ nhất như làm người tuyết mà đánh nhau, cũng không phải nói các con bị đánh mà không được đánh trả, hoặc nhìn người khác bị ai khi dễ mà không đưa tay, các con có thể vì người thân bằng hữu hoặc giúp người đáng giúp đi đánh nhau. Còn phải đảm bảo bản thân cũng an toàn, như vậy mới có ý nghĩa, người tuyết hỏng rồi có thể làm cái khác, vì cái này đánh nhau để bị thương thì không đáng. Hiểu không? ”

Tiêu Lê Hoa dạy dỗ hai đứa trẻ, nàng cũng không cho rằng hài tử đánh nhau đều sai, có đứa bé trai nào không biết đánh nhau, nhất là ở nông thôn mỗi ngày đều chạy loạn ra ngoài chơi, cho dù đánh nhau không phải chuyện thường như cơm bữa cũng  không phải chuyện ly kỳ, nàng cũng không còn nghĩ đến nuôi dưỡng con trai thành bánh bao chỉ biết chịu đòn mà không biết đánh trả, nàng cảm thấy cần thiết nuôi dưỡng các con thành tiểu phúc hắc.

Mộc Đầu nháy mắt to nhìn mẹ của bé, có cái hiểu cái không.

Thạch Đầu cũng nghe rõ, bé nói:  “Nương, chẳng những Cẩu Đản đem người tuyết của chúng con đẩy ngã, mà còn nói xấu người, con nói ngươi không được nói người như thế. Con tức giận thay Nương.”

Trong lòng Tiêu Lê Hoa ấm áp, nói:  “Thật là con trai ngoan của mẹ, Cẩu Đản không đúng, có điều không phải lúc đó bên cạnh nó còn có Đại Hổ sao? Hai người bọn chúng cường tráng như vậy, lại cao hơn con, các con căn bản không đánh lại hắn?”

Thạch Đầu gật đầu, Mộc Đầu quá nhỏ, cơ bản không thể đánh, Tiểu Nguyệt là bé gái, cũng không đánh nhau, hai người họ không đi theo gây thêm phiền cũng không tệ lắm rồi, chỉ còn hắn và Đồng Tiền có thể đi lên cùng ngăn cản Cẩu Đản cùng Đại Hổ, nhưng bình thường bọn nó ít đánh nhau, so với Cẩu Đản Đại Hổ lại nhỏ hơn thấp bé hơn, nên đánh không lại hai tên tiểu bá vương trong thôn.

“Nương, đánh không lại cũng không thể bỏ chạy? Như thế không phải rất mất mặt sao.”

Thạch Đầu có chút chán nản nói, nó không muốn chạy, tụi nó nói xấu Nương, nó muốn đánh tụi nó cho không nói được nữa.

Tiêu Lê Hoa cười khúc khích, đưa thay sờ sờ sau ót của Thạch Đầu, nói:  “Con còn nhỏ như vậy, cũng biết cái gì gọi là mặt mũi sao? Mặt mũi dù quan trọng, nhưng chạy cũng không đại biểu là mất mặt. Các con thử nghĩ xem phải làm thế nào mới có thể chạy, còn có thể dạy dỗ được bọn chúng?”

Mộc Đầu giòn giòn giã giã nói:  “Gọi cha.”

“Tiểu Mộc Đầu thật thông minh.”

Tiêu Lê Hoa cũng sờ soạng sau ót của bé một cái, nhìn bé cười lộ ra răng nhỏ, lại duỗi tay véo cằm nhỏ của bé, nghĩ thầm có thịt a, mềm nhũn thực thoải mái.

“Biện pháp tốt nhất lúc này chính là đi gọi người lớn đến, các con không phải đang ở gần nhà sao? Gọi lớn lên chẳng phải dễ dàng sao, kêu to như thế có thể khiến bọn chúng bị hù dọa, nếu hù dọa mà không đi cũng khiến bọn chúng bị người lớn bắt lấy dạy dỗ một phen. Vậy các con không cần phải đánh nhau cũng có thể thu thập đươc bọn chúng, kết quả như thế có phải tốt hơn không? Ít nhất con sẽ không bị thương, Nương cũng không cần vì con bị thương mà khổ sở.”

Thạch Đầu nghe gật đầu, nói:  “Nương, con biết sau này nên làm thế nào.”

Mộc Đầu cũng gật đầu nói:  “Con cũng biết.”

Tiêu Lê Hoa cười gật đầu, Tạ Hữu Thuận ở một bên ngồi nghe, cảm thấy vợ dạy rất tốt, bé trai đánh nhau cũng không có gì, nhưng phải xem lúc nào đáng đánh lúc nào không nên đánh, hắn hi vọng hai đứa con trai cũng thông minh giống như vợ vậy.

“Nương, bụng con đói.” Mộc Đầu ôm bụng mở to đôi mắt nhìn Tiêu Lê Hoa, bụng nhỏ hết sức phối hợp cô lỗ kêu một tiếng.

“Nương đi làm cho các con.”

Tiêu Lê Hoa nghĩ cũng nên nấu cơm rồi, lúc này Vương Đại Sơn Trương Liên Hương dẫn theo Đồng Tiền tiến vào, trước đó từ nhà trưởng thôn đi ra, Tạ Hữu Thuận có mời bọn họ đến nhà ăn cơm, bọn họ đã tới, còn đem theo một miếng thịt còn có một chút bột mì.

“Các người còn mang đồ đến đây làm gì? Trong nhà đều đủ đồ cả rồi.” Tiêu Lê Hoa thấy Trương Liên Hương còn cầm đồ đến, nói:  “Một lát đem đồ vật cầm về đi, về sau nhà chúng ta đến nhà các người ăn một bữa là được rồi.”

Trương Liên Hương nói:  “Đã đem theo còn cầm về? Đều làm hết đi, tay nghề của tỷ tốt, chúng ta cũng đươc ăn nhiều thêm một chút! Hôm nay tất cả chúng ta ăn đến bụng căng tròn rồi mới trở về, đến lúc đó đừng nói ba người chúng ta là thùng cơm là được.”

“Có thể ăn là phúc, hôm nay ta làm nhiều, đủ cho các người ăn.”

Tiêu Lê Hoa cũng không từ chối nữa, nghĩ đến hôm nay làm hết tất cả, một lát để cho bọn họ cầm một ít sủi cảo về là là được.

Vương Đại Sơn thấy Tạ Hữu Thuận muốn đi gọi vợ chồng Trương Khánh Phong, liền bảo hắn nghỉ ngơi, chính mình đi. Không đến một lát đã đưa Trương Khánh Phong cùng Ngọc Nương đến.

Các nữ nhân cùng nhau bận việc, rất nhanh gói xong sủi cảo, Tiêu Lê Hoa đem toàn bộ thịt Vương Đại Sơn mang đến đi chưng, làm một nồi thịt kho tàu thơm ngào ngạt, còn làm một nồi rau thập cẩm hầm cách thủy, sau đó chính là đặt sủi cảo vào bên trong, còn có súp thịt dê củ cải trắng. Ba nam nhân trên bàn ăn dưới đất, ba nữ nhân cùng ba đứa trẻ ngồi trên giường gạch ăn.

Thời tiết lúc tuyết rơi như thế này thì trong phòng ấm áp ăn thịt sủi cảo uống rượu là một loại hưởng thụ rất thoải mái, trong phòng thỉnh thoảng truyền ra tiếng cười.

Tạ Hữu Thuận cũng nói chuyện bọn họ muốn bán thịt khô với Vương Đại Sơn và  Trương Khánh Phong, để cho bọn họ nghĩ biện pháp đi mua heo, đến lúc đó có thể kiếm được một khoản tiền. Chuyện này vốn đã nói với Tạ Hữu Thái rồi, Tạ Hữu Thái cảm thấy một mình không thu mua được nhiều heo như vậy, để cho bọn họ thấy ai được thì nói với người đó, dĩ nhiên Tạ Hữu Thuận nghĩ ngay đến hai gia đình luôn giúp đỡ hắn.

“Đây cũng là chuyện tốt, chờ tuyết ngừng rồi, các ngươi đem thịt khô đã làm xong kia đi bán rồi, chỉ cần nói có thể mua heo thì chúng ta lập tức đi mua heo.” Vương Đại Sơn cao hứng  nói, cuộc sống trong nhà hắn khá giả một chút, nhưng cũng không phải giàu có gì, có thể kiếm nhiều tiền dĩ nhiên hắn cao hứng.

Trương Khánh Phong cũng cao hứng mắt phát sáng mặt đỏ bừng, bây giờ hắn còn thiếu nợ, nếu có thể kiếm được một khoản tiền, hắn đem trả bớt có thể nhẹ cả người một chút, có điều hắn nghĩ xa hơn, hỏi:  “Chúng ta mua heo từ những thôn khác, đến lúc đó bán giá cao, Hoa công tử kia có thể mất hứng không?”

“Hắn sẽ không mất hứng, đó là giúp hắn đem tất cả heo tập trung lại, thay hắn giảm đi không ít sức lực, phí cực khổ cũng nên cho một ít.” Tiêu Lê Hoa cười nói, sau đó lại nói tiếp:  “Có điều chuyện tốt mua heo từ người khác cũng chỉ có thể làm trong năm nay, sang năm đoán chừng không có người nào chịu bán heo cho các người rồi, bán trực tiếp giá tiền sẽ cao hơn.”

Mọi người đều gật đầu, nghĩ đúng vậy, bọn họ cũng chiếm tiên cơ của lần này.

Có điều lần này cũng giúp cho bọn họ kiếm được một khoản nên tất cả mọi người thật cao hứng.

Sau khi ăn cơm xong, Trương Liên Hương cùng Ngọc Nương giúp đở Tiêu Lê Hoa dọn dẹp đồ đạc, sau đó ngồi cùng một chỗ nói chuyện phiếm, ba nam nhân ngồi ở nhà chính thảo luận. Nói một lát,ba nam nhân đứng lên, Tạ Hữu Thuận muốn đi nhà cũ Tạ gia một chuyến, thuận tiện lấy thêm thuốc cho Thạch Đầu, Trương Khánh Phong cùng Vương Đại Sơn thấy Tạ Hữu Thuận đi ra ngoài, bọn họ cũng không ngây người ở lại.

Trương Liên Hương ngồi nhìn ba đứa trẻ đang ngồi gần lò sưởi ở đầu giường vui đùa, nói với Tiêu Lê Hoa:  “Nhắc đến Xuyên Tử Khóa Tử cũng không đúng, sao có thể giúp đỡ người ngoài khi dễ huynh đệ nhà mình, lại còn nói dối, thật là quá hư không thể tưởng tượng nổi, các ngươi cùng bọn họ không cùng hướng, người này chính là không phân không tốt xấu.”

Tiêu Lê Hoa nói:  “Hài tử ngoan đều bị bọn họ dạy hư, không biết sau này trưởng thành thành dạng gì.”

Ngọc Nương nhẹ nói:  “Sau này để đám trẻ cách bọn chúng xa môt chút, những đứa trẻ kia ra tay cũng không biết nặng nhẹ, nếu bị té hỏng thì làm sao bây giờ? Ta nhìn thấy đều đau lòng.”

Trương Liên Hương hỏi bụng của Ngọc Nương có động tĩnh gì không, sắc mặt Ngọc Nương buồn bã, nhẹ lắc đầu.

Tiêu Lê Hoa nói:  “Đừng nóng vội, lúc này ngươi mới đi ra ngoài ở riêng có bao lâu, còn phải tiếp tục dưỡng thân mình.”

Trương Liên Hương cũng cười nói:  “Đúng vậy a, chúng ta đã đi chùa xin được lá sâm tốt nhất trở về, đến lúc đó ngươi nhất định có thể sinh được một tiểu tử mập mạp. Đến lúc đó có đứa thứ nhất thì sẽ có đứa thứ hai, nói không chừng sau này quanh đây ngươi chính là người sinh nhiều con trai nhất, khi đó khiến ngươi bận rộn đến choáng váng luôn.”

Ngọc Nương cười nói:  “Mượn lời cát ngôn của chị dâu.”

Tuyết rơi xuống ngày càng lớn, đến lúc sắc trời tối xuống lúc bước ra ngoài chân dẫm xuống đã không còn thấy cổ chân. Vương Đại Sơn đến đón Trương Liên Hương, muốn ôm Đồng Tiền đi nhưng nó còn không đồng ý, muốn ở dưới tuyết chơi đùa, bị vỗ hai cái mới chịu đàng hoàng. Tiêu Lê Hoa để cho bọn họ đem sủi cảo còn dư về nhưng bọn họ cũng không cần, Ngọc Nương cũng cùng đi ra cửa về nhà.

“Trận tuyết năm nay lớn hơn năm ngoái, cũng không biết đây là chuyện tốt hay  chuyện xấu.”

Sau khi trở về, Tạ Hữu Thuận vừa phủi tuyết trên người trên giày xuống vừa nói, Tiêu Lê Hoa khuyên hắn hai câu.

“Sao chàng đi lâu như vậy? Đã xảy ra chuyện gì?” Tiêu Lê Hoa hỏi:  “Hay là cùng Nhị ca Nhị tẩu?”

“Không có chuyện gì xảy ra, nói một chút chuyện của Xuyên Tử và Khóa Tử, sau này chúng ta cùng bọn họ không có một chút quan hệ, coi như ta không có Tam ca.” Tạ Hữu Thuận nói. Tiêu Lê Hoa vừa nghe hắn nói như vậy cũng biết ở nhà cũ nhất định lại bị tức giận, nàng không đi cũng đoán được những người kia càn quấy không nói đạo lý như thế nào, vỗ vỗ vai hắn, trong lòng nghĩ không cùng bọn hắn lui tới cũng rất tốt.

Hai người Tạ Hữu Thuận Tiêu Lê Hoa đem tuyết trong sân quét ra ngoài một chút, sau đó lại đi cho dê bò thỏ ăn, lúc này mới trốn vào trong nhà.

Buổi tối hâm nóng thức ăn còn dư buổi trưa rồi ăn cơm, người môt nhà lên giường gạch nghỉ ngơi rất sớm.

Ngày hôm sau rốt cuộc tuyết cùng ngừng rơi, ánh mặt trời lên, chung quanh là một vùng trắng xóa, không ít người đều quét tuyết từ trong nhà ra ngoài, rất nhiều hài tử cũng bắt đầu làm người tuyết, cho đến trưa khắp cả thôn đều như vậy, thoạt nhìn cả thôn tràn đầy thú vị, cũng có không ít hài tử đến thăm Thạch Đầu, nói với hắn bên ngoài bọn chúng làm người tuyết, có người tuyết còn lớn gấp đôi nữa, Thạch Đầu vừa nghe ánh mắt sáng lên, có điều vẫn ngoan ngoãn ở trong nhà.

Tuyết lớn như vậy, Cát Tường cũng về đến nhà, đi cùng còn có nam nhân của nàng ta. Vừa về đến nhà đã bắt đầu khóc lóc, nói tuyết rơi quá lớn khiến phòng ốc nhà họ bị sụp đổ, muốn mượn tiền tu bổ phòng ốc.

Lúc ấy Tiêu Lê Hoa đang ở Tạ gia, nàng đến đây để thỉnh giáo Tử thị một kỷ xảo thêu hoa, lúc này mới bắt gặp chuyện này.

Lý thị không vui nói:  “Chuyện lần trước cho ngươi mượn ba mươi lượng bạc, đều đủ cho các ngươi xây dựng một căn phòng mới rồi, hiện tại lại tới vay tiền, coi chúng ta có nhiều tiền để trang trí à? Dù sao ta một đồng tiền cũng không ra, sang năm chúng ta còn phải xây nhà mới, đến lúc đó còn phải vay tiền xây, không có tiền cho các ngươi mượn.”

Phương thị cũng không lên tiếng.

Uông thị hỏi Bạch Đại:  “Ba mươi lượng bạc kia thế nào?”

Bạch Đại ấp a ấp úng nói để cho đệ muội bồi bổ thân thể, Uông thị không tin, cười lạnh nói:  “Ba mươi lượng đều dùng để bồi bổ thân thể? Thân thể kia bằng vàng hay sao mà phải dùng ba mươi lượng? Không phải đều xài hết, bây giờ lại dắt khuê nữ nhà ta đến đây đòi tiền sao? Nói cho các ngươi biết, không có, không phải nói phòng ốc của các ngươi bị đè sập rồi sao? Được rồi, các ngươi cứ ở lại nơi này, lúc nào phòng của các ngươi sửa xong thì trở về, nếu mẹ ngươi không muốn ngươi vào cửa làm con rể, vậy hãy để cho ngươi ở tạm ở đây.”

Gương mặt Bạch Đại thoáng chốc đỏ lên, con rể nguyện ý ở lại nhà mẹ đẻ của vợ, vậy thật sự trở thành ở rể luôn rồi, hắn cũng không nguyện ý.

Cát Tường vừa nghe mắt sáng rực lên, nàng ta nghĩ ở nhà mẹ đẻ tốt, nàng ta có thể trôi qua mỗi ngày thật tốt, nàng ta mới không quan tâm cái gì là con rể đến nhà hay ở rể

Lý thị vừa nghe liền vui vẻ, nhìn Phương thị một cái nói:  “Nương anh minh, chủ ý này tốt.”

Phương thị trừng mắt liếc Lý thị, nói:  “Nương, vậy không tốt lắm đâu? Làm như thế khiến người ta cười chê, nhưng trong nhà Tứ đệ có thể có a, hỏi bọn họ mượn một ít cho Cát Tường không được sao?”

Tạ Sinh Tài nói:  “Không được, đừng nhòm ngó lên lão Tứ, đừng quên chuyện tốt trước đó Cát Tường đã làm.”

Tạ Sinh Tài liếc mắt nhìn Tiêu Lê Hoa bên cạnh, sắc mặt có chút lúng túng.

Tiêu Lê Hoa nghĩ mặc dù tính tình cha chồng mềm, nhưng nên cứng rắn lúc cũng cứng rắn, nhà chồng này trừ chi thứ hai cuối cùng còn có người biết chuyện.

Uông thị trừng mắt nhìn Tạ Sinh Tài, không nói chuyện, chỉ nhìn Tiêu Lê Hoa, nhưng Tiêu Lê Hoa không nhìn bà ta một lần nào, bà ta cũng không có thể mở miệng mượn bạc của Tiêu Lê Hoa. Thật ra trong lòng bà ta cũng không muốn cho Cát Tường bạc, dù nói thể nào Tạ Hữu Thuận cũng là nhi tử của bà ta, bà ta có yêu thương nữ nhi đi nữa cũng không thể cướp đoạt của nhi tử. Có điều bà ta không thích thái độ thờ ơ lạnh nhạt kia của Tiêu Lê Hoa.

Cát Tường ủy khuất nhìn Tạ Sinh Tài nói:  “Cha, người thật có ý định không cho con đến mượn bạc Tứ ca à? Nhưng con là muội muội ruột của huynh ấy đấy.”

Tiêu Lê Hoa ở một bên nghiêm mặt nói:  “Muội muội ruột thịt cũng vô dụng, ngươi phải nhận thức chính xác ngươi là muội muội ruột thì đã không làm loại chuyện đó. Chuyện này các ngươi muốn tìm ai thì tìm, đừng đến nhà chúng ta, nếu không ta lấy chổi đuổi ra ngoài, ta nói rồi, không tin ngươi cứ thử xem.”

Tiêu Lê Hoa nói xong cũng đi ra ngoài, mới vừa ra cổng chưa được mấy bước, đã nghe tiếng Cát Tường gọi nàng, nàng vốn không có ý định quay đầu lại, nhưng nghe Cát Tường nói cho nàng một chuyện lớn, nàng mới dừng lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.