Trúc Mã Vừa Ngọt Lại Mặn

Chương 3: 3: Chương 2




" Anh mà dám nhìn lén, tôi móc mắt anh " Vân Di ló đầu từ nhà tắm, lườm Tần Mặc đang ngồi ung dung ngồi ghế cầm sách lật từng trang ở ngoài. Cô lớn tiếng đe dọa.

" Cô nghĩ cô thì có cái gì đáng để tôi để tôi phải nhìn lén " Tần Mặc bĩu môi, chẳng thèm ngẩng đầu, thờ ơ đáp Vân Di.

" Ồ! Thế à~ " Vân Di kéo dài thanh âm cuối, cô cười châm chọc " Anh đang cầm ngược sách kìa! Anh Tần ".

Bàn tay Tần Mặc bỗng khựng lại, nét mặt anh ta có chút cứng ngắc " Đọc thế nào kệ tôi! Không cần cô quản ".

Chậc! Nam chính bí quá định lấy thế cãi cùn đây mà!

Vân Di đóng sập cửa lại, cô cười sảng khoái. Tiếng cười như mấy mũi tên đang ném thẳng vào Tần Mặc như đang muốn trêu tức anh.

Nghe tiếng nước chảy đều đều vang lên trong phòng tắm, Tần Mặc cuối cùng cũng chịu bỏ quyển sách lên trên bàn gần đấy. Anh tháo chiếc kính ra, vuốt gọn mái tóc đang lòa xòa trước mặt, cả người vô lực trượt dần xuống.

Tay đưa lên che mặt, Tần Mặc khẽ thở dài. Dạo này sức kiềm chế của anh kém vậy sao? Nghe thấy tiếng nước trong kia cũng có cảm giác hưng phấn rạo rực đến lạ thường. Tim lại còn đập nhanh mất kiểm soát khi ở cạnh cô ta nữa. Dường như muốn đem cô ta nuốt thẳng vào bụng vậy. Thậm chí là thích thú hơn cả mấy việc làm thí nghiệm nữa. Không phải tiếp xúc với cô ta lâu, anh cũng dần bị nhiễm virus từ cô ta đấy chứ?

Mẹ kiếp! Rốt cuộc thì chuyện gì đang xảy ra với anh thế này?...

Vân Di nhắm mắt, thư giãn trong bồn tắm, cảm giác như cô sống lại mấy chục tuổi vậy. Cũng may là lần này có đám zombie xuất hiện đột ngột nên mới tạo cho cô cơ hội để nằm trong nước mát, thảnh thơi như thế này.

" Tiểu Hắc!".

" Kí chủ! Cho gọi tô.... A! Kí chủ cô... cô " Tiểu Hắc cứ đứng lắp bắp một chỗ, mặt non nớt đỏ lựng lên, lóng ngóng một hồi cũng bị tự giác đưa tay lên che mắt không cho mình nhìn nữa.

Hic! Kí chủ biến thái! Cô khỏa thân xong lại gọi tôi? Sao không chọc mù mắt nó luôn đi.

" Kí chủ! Cô cố tình " Tiểu Hắc giận dỗi, tí hí nhìn qua kẽ hở của tay, chỉ nhìn mặt cô. Chẳng dám đưa tầm nhìn xuống dưới, nó là hệ thống biết xấu hổ có được không? Kí chủ! Tôn nghiêm của cô ném đâu rồi?

" Aydzoo! Cục cưng sao lại nghĩ như vậy. Trẫm vì nhớ nàng nên mới gọi. Thật tổn thương mà!" Vân Di phá lên cười khoái chí, lưu manh nói tiếp " Nào! Cục cưng còn ngại nữa! Chẳng phải chúng ta vẫn ôm nhau ngủ suốt đấy thôi! Che mắt làm gì, đành nào long thể của trẫm sớm đã thuộc về nàng rồi, đúng không bé cưng?".

" Kí chủ... " Tiểu Hắc nghe xong mấy lời nói ám muội, phùng má, mặt lại càng đỏ hơn, báo hại máy móc trong người nó đang chạy vượt công suất. Kí chủ xấu tính, đến hệ thống cũng không tha.

" Hừ! Nếu cô không có chuyện gì, tôi quay trở về không gian hệ thống đây " Tiểu Hắc xoay người, tính đánh bài chuồn.

" Ấy! Từ từ đã nào! Làm gì đi đâu mà vội " Vân Di gọi giật lại " Trêu cậu chút thôi! Mau xem hộ tôi tiến độ công lược đi. Máy tính mãi không động tĩnh gì. Tôi cũng hơi lo ".

Tiểu Hắc thấy Vân Di nói vậy, liền xoay người ra đằng sau, búng tay một cái liền hiện ra màn hình thông số khó hiểu " Kí chủ yên tâm, độ hảo cảm của Tần Mặc vẫn tăng nhưng rất chậm ".

Cô hít một hơi rồi lại thở ra đầy não nề, nam chính lần này đúng là khó khăn quá mà. Vân Di dựa vào thành tường, nghịch dòng nước trong bồn tắm, cả người trùng xuống. Cô đang không vui chút nào...

" Á! Kí chủ! Cô...định lại làm gì?" Tiểu Hắc tự dưng nghe ào một tiếng, tiếp theo là tiếng giọt nước tí tách rơi. Đoán chắc là Vân Di vừa mới đứng dậy khỏi bồn tắm. Kí chủ! Cô không được manh động.

" Tôi quyết định rồi!" Vân Di với chiếc khăn tắm gần đấy, cuốn quanh người. Ôm lấy bé shota Tiểu Hắc đang che mắt đứng dưới sàn, để gương mặt bé cưng đối diện mặt cô. Khuôn mặt Vân Di hết sức nghiêm túc, cô kiên định nói " Tiểu Hắc, chúng ta sẽ đẩy nhanh tiến độ kế hoạch ".

" Cô chắc chứ?" Tiểu Hắc hơi bối rối đáp, nhận được cái gật đầu chắc nịch của Vân Di đành bất đắc dĩ nói " Được rồi! Theo ý của kí chủ vậy!" lần này nó thật sự không muốn tán thành kế hoạch của Vân Di chút nào. Nhưng đấy là sự lựa chọn của kí chủ, bản thân là hệ thống... nó sẽ giúp đỡ hết sức, tránh rủi ro cao nhất cho Vân Di.

Kí chủ! Làm sao đây... tôi... vẫn có chút... ghen tị với Tần Mặc.

____

Mai bão nha các tình yêu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.