Trúc Mã Từ Trên Trời Rơi Xuống

Chương 63: Thẳng chân đạp hắn.




Lý Hổ ngồi ở ghế sau xe jeep, đặt nửa người trên Tạ Viễn lên đùi mình.

Đây là một tư thế ôm.

Chỗ ngồi đằng sau vô cùng chật, Tạ Viễn chân bó băng vải, nhất định phải đặt ngang, vì thế hắn nửa thân đặt hết lên đùi Lý Hổ, đầu tựa vào trong lòng Lý Hổ.

Lý Hổ cúi đầu, từ góc độ này, có thể thấy rõ Tạ Viễn khép chặt hàng mi thật dài, ở dưới mí mắt phản chiếu ra một mảnh bóng râm nhỏ. Hắn hốc mắt xanh, sắc mặt tái nhợt, hai má lõm xuống thật sâu. Tóc rối tung, cằm mọc râu, trên người mặc một bộ quải tử vải bông dơ bẩn nhăn nhúm, trên đùi cột băng, chỗ lộ da nơi nơi đều là lẻ tẻ vết thương.

Chật vật đến cực điểm! Nhưng, cầm thú vẫn còn sống, rõ rõ ràng ràng sống!!

Lý Hổ khụt khịt, lầu bà lầu bầu nói với Tạ Viễn.

– Đáng lắm! Cũng cho ngươi nếm thử đau khổ bố từng nếm!

Tạ Viễn cái trán có một vệt đường đỏ, kéo dài đến mép tóc. Lý Hổ nhìn thấy, liền cẩn thận gạt tóc hắn ra, quả nhiên đỉnh đầu sưng lên một cái u lớn.

Hắn là người thô kệch, không biết cái gì gọi là dịu dàng săn sóc, chỉ nhớ khi còn là ăn mày, mỗi khi bị đánh, cục u trên đầu dùng nước miếng xoa xoa liền sẽ khá một chút. Vì thế liền thật cẩn thận phun nước miếng ở trên đầu Tạ Viễn, vươn hai ngón tay, nhẹ nhàng ấn xoa lên.



Tạ Viễn mơ mơ màng màng mở mắt.

Hai mắt hơi hơi mở ra một kẽ hở lại khép lại, sau khi lặp đi lặp lại vài lần, thị lực rốt cục trở nên rõ ràng.

Hắn giương hai mắt về phía trước, thẳng tắp, vừa lúc chống lại một đôi mắt nhìn xuống!

Ba mắt giao hội, thật lâu, ánh mắt ngưng tụ vào nhau…

Chẳng lâu sau, vũ hội tân niên, dưới ánh rọi của đèn treo thủy tinh, bọn họ cũng nhìn chăm chú vào nhau như thế!

Cảm xúc lần đó đã không thể suy xét, nhưng lúc này đây, hai người trong mắt nhìn thấy, là năm tháng trôi qua, nghiêng ngả của vận mệnh và cảm khái của sinh mệnh!

Vô luận thế nào, vẫn còn sống, cùng còn sống!!

Lý Hổ ngừng tay, môi khép mở vài lần, cuối cùng lại nói ra một câu.

– Tiểu nha đầu kia đã chết.

Tạ Viễn nghe tin tức thế, trên mặt không chút biểu tình.

Lý Hổ nuốt một ngụm nước miếng, tiếp tục nói.

– Cũng không phải là bố không cứu nó! Đồ chó hoang tiểu Nhật Bản, mắt thấy trốn không thoát, liền dùng súng diệt tù binh, bắn chết hết người trong tay! … M* n*, một đám súc sinh! … Nhưng mà, bố cũng đã giết hết bọn nó lại!!

Hắn nói dõng dạc, không tự giác hất đầu lên.

– Ngay tại chỗ liền bắn chết hai mươi mấy tên! Thằng đi đầu, he he, bị bố bắt sống, giờ bị trói gô ở bên ngoài, vẫn ồn ào muốn gặp…

Lời này chưa nói xong, đột nhiên thấy ngực có chút ẩm ướt!

Lý Hổ cúi đầu nhìn, không khỏi kinh hãi!

Tạ Viễn không biết khi nào thì nghiêng đầu, đem mặt chôn trong lòng hắn. Từ góc độ của Lý Hổ, có thể nhìn thấy rõ bả vai hắn run rẩy!

Hắn không khỏi ngừng lại miệng, trong lòng nổi lên một chút tư vị nói không nên lời …

Một lúc lâu, ồm ồm nói câu.

– Này… Xác ở ngay bên ngoài, ngươi muốn nhìn không?

Tạ Viễn hồi lâu không lên tiếng, cuối cùng, rốt cục trả lời một câu.

– Không nhìn.

Người đã chết, có thấy hay không lại có gì khác nhau! Tạ Tam ngoan tuyệt một đời, giờ phút này nước mắt cũng không phải vì người chết mà chảy!

Hắn là người ích kỷ! Giữ không được lãnh thổ, giữ không được ân nhân, giữ không được non sông, giữ không được tôn nghiêm, hắn chỉ vì b vô năng bản thân mà khóc!!

Một đời, chỉ lúc này đây! Ở trong lòng Lý Hổ, chỉ như vậy một lần!!



Yokota bị trói trên mặt đất, nhưng ưỡn ngực, vươn thẳng cổ, chờ Tạ Viễn đi ra.

Hắn muốn cho Tướng quân kia nhìn xem, khí phách cao quý của quân nhân đế quốc đại Nhật Bản!

Không sợ đối mặt tử vong, vì Thiên Hoàng bệ hạ tận trung!

Để hắn nhìn xem, máu tươi chảy ra khi võ sĩ tử vong, như hoa anh đào điêu tàn thê mĩ…



Bên trong xe, Tạ Viễn rốt cục quay đầu lại, tùy ý phất phất tay.

– Không xem, có gì hay mà xem. Trực tiếp chôn sống là được. Động tác nhanh lên, nơi này không nên ở lâu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.