Trúc Mã Từ Trên Trời Rơi Xuống

Chương 56: Huân chương.




Một chủ nhiệm như Phó Doanh hiển nhiên không biết rõ lắm về Ngu Tiểu Cầm. Có lẽ nhân viên công tác cấp cơ sở của ủy ban phường, ủy ban1khu dân cư, sẽ biết nhiều hơn về hoàn cảnh của Ngu Tiểu Cầm.

Tôi đã hỏi Ngu Tiểu Cầm không ít câu hỏi, nhưng không nhận được phản ứng nào từ8bà ta nên đành phải bỏ cuộc tạm thời.

Chúng tôi vẫn còn việc phải làm.

Chia tay Phó Doanh, lên xe, trên đường đến ủy ban quận, tôi nói ra suy đoán2của mình cho Tí Còi và Gã Béo nghe.

“Hay là quay lại xóa cái bốt điện thoại ấy đi?” Tí Còi hỏi.

“Như thế tội nghiệp lắm…” Gã Béo ngập ngừng.

“Nhưng bộ4dạng của bà ta rõ ràng là không bình thường. Nếu ở đầu dây bên kia hoàn toàn không phải chồng của bà ta thì sao?” Tí Còi nói.

Điều cậu ta nói đích xác có thể xảy ra.

Tôi gửi tin nhắn cho Ngô Linh.

Cô ấy nhanh chóng trả lời, nhưng câu trả lời này lại khiến tôi thấy khó xử.

Chương Ức Phong chắc chắn là nhiệm vụ hàng đầu hiện nay. Nhóm Ngô Linh đã nhắm vào Chương Ức Phong rồi, thực sự không thể lo thêm chuyện khác.

“Đến ủy ban khu dân cư bên này hỏi thử xem?” Tí Còi chồm tới nói: “Xin cái địa chỉ, rồi chúng ta tự đến gặp Ngu Tiểu Cầm là được rồi.”

“Lần này không thấy sợ sao?” Tôi liếc nhìn cậu ta một cái.

Tí Còi xoa xoa đầu: “Lần này không phải chưa xảy ra chuyện gì sao. Tôi cũng không nghe thấy tiếng chuông điện thoại. Nếu thực sự gặp phải ma, ở mức độ ấy, cũng không khó xử lý nhỉ? Anh Kỳ giải quyết được mà.”

Tí Còi hùng hồn nói.

Chỉ dựa theo trí nhớ của tôi về bộ hồ sơ ấy, phiền phức lớn nhất của bốt điện thoại ấy là nó tự lựa chọn mục tiêu. Nếu không phải mục tiêu nó chọn, muốn gặp nó còn khó, huống hồ là tiêu diệt nó.

“Lần này đã có một số thay đổi. Lúc trước Thanh Diệp cũng hoàn toàn chưa nhìn thấy bốt điện thoại đúng không? Nhưng chúng ta đã thấy.” Gã Béo nói.

Tôi và Tí Còi trầm mặc.

“Lúc trước khi Ngu Tiểu Cầm nhận điện thoại, tôi không nhìn thấy âm khí. Có lẽ đã có chút thay đổi, nhưng có lẽ…” Tôi không chắc lắm.

“Còn một vấn đề nữa. Ban đầu việc gọi điện đến còn dễ giải thích. Có thể dưới Địa Phủ có một bốt điện thoại, có thể kết nối như vậy. Nhưng bây giờ, Địa Phủ mất rồi mà. Cái điện thoại ấy rốt cuộc có mô thức vận hành thế nào?” Gã Béo lại nói.

“Nếu Địa Phủ đã mất, chồng của Ngu Tiểu Cầm đúng ra phải giống những hồn ma khác, xuất hiện ở nhân gian rồi đúng không? Cũng sẽ báo mộng cho Ngu Tiểu Cầm chứ?” Tí Còi nói.

“Không báo mộng, tạo ra một bốt điện thoại…”

“Nếu chồng của bà ta đã đi đầu thai từ lâu thì sao?”

Hai người họ nói như thế, hướng đi của sự tình càng lúc vàng nghiêng về suy đoán ban đầu của Tí Còi.

“Quả nhiên!” Tí Còi vỗ đùi một cái: “Thứ gọi đến không phải chồng của Ngu Tiểu Cầm. Vẫn nên giải quyết cái thứ ấy đi!”

“Quay lại xem thử.” Tôi đưa ra quyết định.

Gã Béo xoay vô lăng, quay đầu lại.

Ngu Tiểu Cầm và Phó Doanh đã không thấy đâu, chắc là đã rẽ vào một tuyến đường khác. Nơi ở của Ngu Tiểu Cầm và vị trí của ủy ban phường đều khác hướng chúng tôi đã đi trước đó.

Đến con đường có bốt điện thoại, Gã Béo giảm tốc độ.

“Là con đường này đúng không?”

“Vừa rồi đúng là con đường này mà…”

Ở đây là khu dân cư, vẫn chưa có người vào ở, còn có nhà cửa chưa xây xong. Hình dáng của mỗi con đường thực ra đều tương tự nhau.

Một khu dân cư cũ như thôn Sáu Công Nông cũng do hình dáng của các tòa lầu dân cư đều tương tự nhau, các cửa hàng nhỏ trên đường chính và đường phụ cũng na ná nhau, mà còn khiến người ta dễ đi nhầm đường, chứ đừng nói là khu ngoại ô phía Nam này.

Chúng tôi xác nhận lại mấy lần, xem đi xem lại bảng chỉ tên đường.

“Chính là chỗ này.” Tôi nói.

Tí Còi ló mặt ra khỏi cửa sổ: “Mất rồi…”

Trên đường trống rỗng, chỉ có đèn đường và cây ven đường, không có bốt điện thoại.

Biến mất rồi.

“Mấu chốt để nó xuất hiện chắc hẳn chính là Ngu Tiểu Cầm.” Gã Béo nói.

Đây là chuyện rõ như ban ngày.

Chiếc xe lại lần nữa quay đầu, lái về phía ủy ban quận.

Dọc đường đi chúng tôi không nói gì thêm.

Đến ủy ban quận, gặp gỡ các nhân viên công tác ở đây, báo rõ tiến độ công tác của Phòng Di dời và yêu cầu trước mắt xong, bên kia liền vui vẻ nhận lời.

Việc hoàn thiện các công trình đồng bộ còn cần phải kết nối với ủy ban quận và các doanh nghiệp. Trong đó còn có vấn đề về cơ sở dưỡng lão, cơ sở giáo dục. Bố trí nhà trẻ, trường tiểu học là vấn đề cần gấp. Bệnh viện cộng đồng, bác sĩ gia đình, viện dưỡng lão, cũng đều cần thiết. Mỗi cơ sở đều cần các bên hợp tác thật chặt chẽ.

Phòng Di dời chúng tôi cũng chỉ là đến để kết nối với địa phương trước, để truyền đạt lại tình hình của các hộ gia đình sắp chuyển qua đây.

“Chắc vào giữa năm sang năm sẽ dọn qua. Phần lớn đều có dự định ở bên này.”

Tình hình của những người có quyền tài sản ở thôn Sáu Công Nông đã được nắm trọn vẹn. Mấy khu dân cư khác, qua thời gian tiếp xúc dài như thế, các tổ nhỏ cũng đã nắm rõ nguyện vọng của những người có quyền tài sản.

Sau khi có hộ dọn vào khu dân cư mới xây, không bao lâu sau thì nơi đây sẽ trở nên nhộn nhịp.

Tốc độ gia tăng dân số sẽ cực kỳ nhanh.

Tốc độ gia tăng này, có lẽ còn nhanh hơn một chút so với tốc độ gia tăng số lượng hồn ma.

Ra khỏi ủy ban quận, tôi liền liên lạc với Phó Doanh, hỏi thăm địa chỉ nhà của Ngu Tiểu Cầm.

Phó Doanh không giấu giếm, chỉ hỏi chúng tôi như đang tán gẫu, sao lại có hứng thú với chuyện này như thế.

“Chủ nhiệm Phó, tôi cũng không giấu ông nữa. Bên chúng tôi trong quá trình giải tỏa đã gặp phải một căn nhà, mà không tìm ra chủ hộ. Đã đăng thông báo, nếu dựa theo quy định, tuyên bố công khai chủ hộ đã mất tích, để cho chính quyền xử lý căn nhà thì cũng được thôi. Có điều, chúng tôi đã tìm rất lâu, tốn không ít tâm huyết, nếu tìm được vậy liền trọn vẹn rồi.”

“Hả? Cái cô Ngu Tiểu Cầm ấy á?”

“Có thể là bà ta. Cho nên tôi muốn đến đó hỏi lại.” Tôi mập mờ nói.

Phó Doanh chỉ nói “vất vả rồi”, sau đó ngắt máy.

Có địa chỉ, Gã Béo lái xe chạy thẳng.

Trước đó Phó Doanh đã nói, Ngu Tiểu Cầm ở trong một tòa lầu nhỏ bên cạnh chợ.

Rất dễ tìm.

Đó là một tòa lầu bốn tầng, có vẻ là những hộ không chịu di dời.

Xe chỉ có thể đỗ ở bên ngoài.

Chúng tôi men theo bờ tường của khu chợ vẫn chưa kinh doanh đi vào, đến đoạn trong cùng, chỉ còn cách từng người một nghiêng người chui vào trong.

Như thế mới nhìn thấy cổng chính tòa lầu.

Tòa lầu rất cũ, đã nhiều năm không sửa sang, cửa chính đã mất cánh, chỉ còn một lỗ hổng lớn.

Chưa vào mà tôi đã ngửi thấy mùi rãnh nước thối trên đất.

Giẫm lên ván gỗ không được chắc chắn lắm mà đi vào, chỉ cảm thấy tòa lầu này rất âm u.

Không phải âm u bởi âm khí, mà là cảm giác vốn có của một không gian khép kín không tiếp xúc với ánh nắng, khiến người ta thấy khó chịu.

Ẩm ướt, tối tăm, lại có mùi lên mốc khá nặng.

Trong lầu giăng đầy dây phơi quần áo, những chiếc quần áo cũ kĩ mắc trên sợi dây, tựa như một hàng người treo cổ trên ấy.

Cầu thang làm bằng gỗ, giẫm lên liền phát ra tiếng cót két. Tay vịn đã hư hỏng, khiếm khuyết nghiêm trọng.

Ngu Tiểu Cầm sống ở tầng ba.

Một tầng đại khái có bảy, tám hộ gia đình. Do trong lầu không có đèn, sâu bên trong tối đen, tôi cũng không xác định được số lượng cụ thể ở trong này.

Địa chỉ mà Phó Doanh cho tôi cũng rất khó đọc.

“Lầu bốn, gian thứ tư, cửa sắt mỏng màu xanh lục…” Tôi cẩn thận bước chân lên tầng bốn, vén những chiếc quần áo chắn tầm mắt ra, cuối cùng đã tìm được cửa sắt màu xanh lục.

Cửa sắt móp méo, giống như một tấm sắt được làm ra bởi người thợ có tay nghề kém cỏi.

Tôi gõ cửa. Tiếng cộc cộc vang vọng trong tòa lầu, làm tôi giật cả mình.

Trong tòa lầu yên tĩnh khác thường, tựa như không có người ở.

“Ngu Tiểu Cầm? Ngu Tiểu Cầm!” Tôi dần thích ứng với hoàn cảnh này, gõ cửa lần nữa.

Ngu Tiểu Cầm chưa mở cửa, nhưng sâu bên trong dãy hành lang đã vang lại tiếng mở cửa.

“Ban ngày ban mặt mà bị điên hay sao vậy! Kêu kêu cái quần! Yên lặng một chút có được không! Mẹ bà nó…”

Tôi quay lại nhìn, thấy một thanh niên trẻ quấn áo khoác lông, đầu tóc bù xù, hình như vừa bị đánh thức.

“Xin lỗi, chúng tôi đang tìm người.” Tôi bình tĩnh nói.

“Hả? A ha! Tìm bà vợ điên ấy thì cứ đẩy cửa mà vào! Bà ta không có khóa cửa.” Tay thanh niên chửi thêm tiếng nữa, quay vào nhà, đóng cửa đánh rầm một cái.

Tôi thoáng chần chừ, rồi làm theo lời anh ta, đẩy thử cánh cửa sắt.

Không mở được.

Tôi kéo tay cầm trên cửa, thử lần nữa.

Hình như cửa bị kẹt ở chỗ nào đó.

Lần này tôi mạnh tay, cửa bị bung ra, khiến tôi loạng choạng suýt nhào đầu vào trong.

Gã Béo và Tí Còi ở sau lưng vội kéo tôi lại.

Tôi đang cúi mặt, nhìn thấy đường vào sạch sẽ. Ngẩng lên nhìn, nhà rất nhỏ, vừa nhìn đã thấy hết bên trong, nhưng lại rất ngăn nắp.

Ngu Tiểu Cầm đang ngồi trên giường, trong tay đang cầm vật gì đó, nhìn rất say sưa và chăm chú.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.