Trúc Mã Từ Trên Trời Rơi Xuống

Chương 44: Cùng nhau nuôi mèo.




Gió biển thốc vào mặt, mang theo mùi mặn tanh của đại dương.

Trước giờ tôi chưa từng ra biển, dù là đi du lịch thì cũng hoàn toàn ở trên đất liền. Từng đến bãi biển, nhưng chỉ thấy cảnh du khách đông nghẹt, đường chân trời trên mặt biển bị bóng của du khách che mất.

Bây giờ, nhìn1sóng biển nhấp nhô, nhìn thấy đường chân trời ở phía xa sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời, đột nhiên cảm thấy rộng mở đến lạ kì.

Nhưng cảm giác này chẳng duy trì được lâu.

Sóng vỗ vào thân thuyền, con thuyền chòng chành.

Tôi đã bắt đầu say sóng, mùi vị do biển mang đến khiến tôi buồn môn.

Tôi8vẫy vẫy tay với Ngô Linh, loạng choạng đi vào khoang thuyền.

Trong khoang có không ít người đang nằm, ngồi tựa lưng, đều là nhân viên công tác của đài truyền hình. Mặt ai cũng xanh như tàu lá.

Tôi thở hắt ra một hơi, kiếm chỗ trống ngồi xuống, dựa người vào khoang thuyền. Cảm giác chóng mặt nhất2thời không thể xua tan được.

So với tác dụng phụ của năng lực, cảm giác buồn nôn do say sóng nhẹ hơn nhiều. Nhưng cũng vì vậy khiến cho ý thức của tôi tỉnh táo, cảm thấy thời gian trôi qua cực kỳ chậm.

Chốc chốc lại nghe thấy trong khoang có người cất lên tiếng mệt mỏi và cả4tiếng nôn mửa ở bên ngoài.

Thỉnh thoảng nghe thấy có người nói chuyện, cũng vô cùng mơ hồ, bị tiếng sóng vỗ lấn át.

Hình như Ngô Linh và Lưu Miểu chẳng bị say sóng nặng lắm.

Có thể là do thể chất.

Thể chất Ngô Linh dĩ nhiên khỏi phải bàn. Cô ấy chưa chắc đã được tính là con người.

Lưu Miểu nhìn vào thì khỏe mạnh cường tráng… dẫu có say sóng hay không thì cũng chẳng ăn nhằm gì với sức vóc ấy.

Tôi mơ mơ hồ hồ thiếp đi, nhưng lại lập tức tỉnh dậy.

Ngô Linh đến xem tôi, đưa nước cho tôi, sau khi uống một ngụm, trong bụng hình như đã vang ra tiếng nước kêu òng ọc.

Sắc mặt tôi chắc càng khó coi hơn.

Điều tồi tệ nhất là cảm giác bất an ấy mãi vẫn chưa tan.

Rõ ràng Diệp Thanh và con ma ấy đã đạt được thỏa thuận. Có lẽ anh ta sẽ xuất hiện bên cạnh tôi bất kì lúc nào. Xét về sức chiến đấu, bên tôi cũng không quá thua kém.

Nhưng tôi vẫn cảm thấy cực kỳ bất an.

Tôi nhướn mắt lên quan sát.

Trên thuyền này chỉ có nhân viên công tác của đài truyền hình. Lưu Chí Quốc và Lưu Chí Quân đi trên con thuyền nhỏ khác.

Lúc lên thuyền, những nhân viên công tác đều chẳng nói gì, chỉ đưa mắt nhìn ba người chúng tôi một thoáng.

Cũng chẳng biết Ngô Linh đã thông qua mối quan hệ phức tạp của giới quái dị như thế nào để đưa chúng tôi lên thuyền.

“Sắp đến rồi! Đã trông thấy rồi!” Có người ở bên ngoài kêu to.

Tôi có cảm giác như vừa trút được gánh nặng.

Có nhân viên đi vào khoang, gọi những người đang ngủ dậy.

Tôi xoa xoa thái dương, uống thêm ngụm nước cho mình tỉnh táo hơn một chút.

“Không sao chứ?” Lưu Miểu bước đến, đưa tay về phía tôi.

“Ừ, không sao. Vẫn ổn.” Tôi được anh ta kéo đứng lên, gượng cười nói: “Ít nhất thì chuyến đi thuận lợi, không gặp phải thứ gì.”

Ví dụ như, loại yêu quái biển sâu đã giết chết vợ của Lý Tinh Phương.

Vừa nghĩ như thế, tôi liền thấy biển không còn là nơi tuyệt đẹp, mà là chốn rùng rợn đúng nghĩa.

Lưu Miểu cười một tiếng: “Yên tâm đi, nếu có chuyện đó thật, tôi sẽ chết trước cậu.”

Tôi nhìn Lưu Miểu một cái, biết anh ta không nói đùa, cũng chẳng phải nói thiếu suy nghĩ.

Xét từ góc độ hiện thực, tôi chết sau cùng, cũng đồng nghĩa tất cả mọi người vẫn còn cơ hội sống sót.

Tôi khẽ nhếch mép: “Như thế cũng đáng sợ lắm.”

Trong lòng tôi càng trào lên cảm giác chẳng lành.

Nếu thực sự chỉ còn lại một mình, tôi sẽ như thế nào đây?

Vừa nghĩ như thế, hình như sống lưng tôi muốn vã mồ hôi.

Đây chẳng phải là đề tài vui vẻ gì, cũng không phải chuyện nghìn lẻ một đêm.

Tôi và Lưu Miểu đều không nói nữa.

Ngô Linh vào khoang, gọi chúng tôi một tiếng.

Nhân viên công tác còn có không ít đạo cụ phải vận chuyển, ba chúng tôi xuống thuyền trước.

Đặt chân lên đất liền, mà cơ thể vẫn còn khá loạng choạng.

Bến đỗ của đảo Cụt Đầu vô cùng đơn sơ, chỉ dùng xi măng xây thành một mặt bằng, hầu như chẳng có gì, còn khá nhỏ hẹp.

Lưu Miểu lấy camera mini ra, quay một vòng hòn đảo.

Tôi ngước mặt nhìn ngọn núi nhỏ trên đảo, chưa cảm thấy có gì dị thường.

“Nếu… cái thứ ấy không xuất hiện, thì phải làm sao?” Tôi hỏi Ngô Linh.

Cửa ra vào dị không gian không phải luôn luôn tồn tại, nói cách khác, không phải luôn luôn mở.

Nếu nó không xuất hiện, vậy tôi cũng chịu thua.

“Diệp Tử bảo chúng ta qua đây, chắc đã có chuẩn bị gì đó.” Ngô Linh nói: “Lát nữa chúng ta sẽ đi một vòng trên đảo. Nếu trên đảo không có vấn đề gì thì sẽ đi vào lòng đảo.”

Tôi nghĩ ngợi.

Cửa dị không gian mà tôi thấy trong cảnh mộng là mặt bên kia ở thế giới tương lai. Lúc đó nhìn thấy nó ở trên không trung, có lẽ cách mặt đất khoảng năm sáu mét. Trong thế giới hiện thực, thì không thể xác định được vị trí cụ thể của cửa ra vào ấy.

Có điều, cái đầu người kì lạ ấy là do tổ tiên của bà cụ Tống Hiền nhặt được trong hang động ở dưới lòng đảo….

Tôi nhìn quanh một lượt, chẳng tìm thấy vị trí của cái động ấy. Có thể nó ở mặt bên kia của đảo, cửa vào ở mặt núi bị mất.

Nhân viên công tác tập hợp, quay một số cảnh trên bến đỗ.

Lát sau, chiếc thuyền nhỏ mà Lưu Chí Quốc và Lưu Chí Quân đi cũng đã đến. Trên thuyền ấy còn có người của chính phủ và quân đội. Ở đây dẫu sao cũng là một đảo nhỏ có quân đội đóng giữ, chẳng có cư dân.

Quân đội đóng giữ trên đảo cũng đã xuất hiện ở bến đỗ.

Chẳng có ai để ý đến ba người chúng tôi.

Lưu Chí Quân và Lưu Chí Quốc bị say sóng rất nặng, vừa ổn lại một chút, đã phối hợp với đài truyền hình, ôm tro cốt và di ảnh của bà cụ Tống Hiền, quay cảnh lên đảo.

Hai người họ đều ứa nước mắt.

Đây đương nhiên không phải diễn xuất, mà là bộc lộ cảm xúc thật.

Sau khi mẹ mất, hai anh em trước đó đã cãi vã không ngừng vì tài sản và nhà cửa, thậm chí còn sắp đánh nhau to, cuối cùng đã trở nên đồng lòng. Chắc là, họ có cùng một nỗi đau mất mẹ, tạm thời chẳng còn quan tâm đến chuyện gì khác.

Mấy người có bộ dạng lãnh đạo bước đến an ủi, quân nhân tiến tới chào theo nghi thức quân đội.

Sau một hồi bận rộn, tốp chúng tôi mới đi vào nội bộ hòn đảo.

Các công trình cơ mật của quân đội không cho chúng tôi vào, nhưng cũng mở cửa cho chúng tôi một số khu vực. Chỗ ở tạm thời là phòng của quân nhân.

Ngô Linh ra ngoài đi một vòng, lúc quay về, bên cạnh có một người lính trẻ đi theo.

Anh ta đứng nghiêm, chào kiểu nhà binh với chúng tôi.

Tôi chỉ biết đứng đực mặt ra mà nhìn.

“Được rồi, chúng ta đi thôi.” Ngô Linh nói.

Lưu Miểu mang theo túi fanny, cầm camera, rồi xuất phát.

Tôi đi theo sau cùng.

Người lính này rất nghiêm túc, cũng chẳng nói gì, chỉ đi trước dẫn đường.

Ban đầu đi trong kiến trúc của quân đội, vẫn còn nhìn thấy người, có quân nhân, có những nhân viên đài truyền hình đi cùng chúng tôi. Sau khi ra khỏi, khung cảnh xung quanh trở nên yên tĩnh hẳn, chỉ còn tiếng gió, tiếng sóng và tiếng chim kêu.

Đường nhựa chẳng kéo dài quá xa, nói cách khác, người dẫn đường này không đưa chúng tôi đi mãi trên những con đường đã được khai thác.

Chúng tôi theo anh ta đi vào rừng.

Nói thì nói vậy, chứ những khu rừng này chắc đã được thăm dò triệt để, mặt đất có dấu chân người ta đi lại quanh năm, không hề khó đi. Có một số chỗ vẫn đang tiến hành khai mở, cây bị chặt trụi, mọc lại những cây mới.

Sau khi đi một lát, tôi bắt đầu thở dốc. Ba người kia thì thể lực tốt đến kinh người. Lưu Miểu còn cầm camera quay khắp nơi.

Tôi vẫn chưa nhìn thấy bất kì hơi thở nào bất thường, lòng đã dần thả lỏng hơn.

Đến khi đi như thế một hồi lâu, gần như đã đi một vòng quanh đảo, chẳng phát hiện được gì, người lính dẫn đường ấy đã dừng lại.

“Phía trước là vách núi Cụt Đầu.” Anh ta chỉ tay về phía trước.

Lại đi thêm một đoạn nữa, ra khỏi rừng, trước mặt đột nhiên bừng sáng.

Đồng cỏ xanh bằng phẳng, trời xanh, biển lớn, tiếng sóng vỗ mãnh liệt…

Tôi loáng thoáng nghe thấy một số âm thanh kì quái…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.