Trúc Mã Từ Trên Trời Rơi Xuống

Chương 42: Chúng ta hợp nhau nhất.




“Ý bà là, sau khi xử lý chiếc ghế thì trong bệnh viện vẫn còn nhìn thấy hồn ma của người chết ấy?”

“Đúng. Hơn nữa… hơn nữa không phải chỉ ở bên cạnh giường bệnh, mà ở trong bệnh viện. Y tá trẻ trực ca đã nhìn thấy. Người đó đi trong hành lang, lúc hai ba giờ khuya, tầm tầm thời gian bà cụ ấy mất. Người đó đi trong hành lang, nhìn vào từng phòng một, giống như đang đi1tìm ai đó… Cô y tá ban đầu chưa nhận ra, còn nghĩ là người nhà ở lại chăm bệnh ra ngoài làm gì đó, nên đến hỏi thăm. Nhưng người đó hoàn toàn không đếm xỉa, đi xuyên qua người cô ta…”

“…”

“Phù… Y tá ấy chắc bị sợ phát khiếp rồi, cũng có thể là đã thực sự bị ảnh hưởng gì đó. Hôm đó bị bệnh một trận rất nặng, chưa hết ca trực đã đổ gục rồi. Sau đó8cô ta cũng từ chức. Sau này, cũng có những y tá trực ca khác nhìn thấy. Không hề có cách nào… Bà ta còn đi vào phòng bệnh, nhìn từng giường bệnh một. Còn sờ vào những bệnh nhân và người thân của họ. Rất nhiều người đã phát bệnh. Phát bệnh một cách lạ lùng, cảm mạo, phát sốt, tim đập nhanh, thở gấp, thân thể đau nhức… đủ thứ vấn đề… Bệnh viện cũng đã thử tìm cách. Biện2pháp bình thường thôi… đem cái ghế ấy vứt đi, vứt vào trạm thu hồi tái chế, hay là bãi rác, nhưng… nhưng lại xuất hiện trở lại, lại xuất hiện trong nhà kho… vậy đó…”

“Bệnh viện có từng mời người đến xử lý chưa?”

“Đã mời rồi. Cũng có mời người… Thực ra, chỗ chúng tôi cũng có một số suy nghĩ mê tín. Đã chứng kiến rất nhiều sự sống cái chết, nhưng vẫn sẽ có chút… Các y tá trẻ4mới vào sẽ mua một ít trang sức vàng, sẽ có một chút suy nghĩ về phương diện này. Người già lớn tuổi cũng… hoặc nhiều hoặc ít cũng có vài thứ. Một số thì bảo là ảo giác, tự mình dọa mình, một số thì… đều bảo bệnh viện không sạch sẽ, có lẽ là thật… Thực sự đã tìm đủ mọi cách! Bản thân tôi cũng đã thử! Âm thầm bôi tro trong lư hương lên ghế, nhét bùa hộ thân mua ở chùa xuống dưới ghế. Những cách này tôi đều đã thử. Trước đây hình như bệnh viện cũng đưa cái ghế vào chùa.”

“Đều vô ích?”

“Đúng…”

“Vậy thì giao lại cho chúng tôi thử xem sao đi.”

“Ơ?”

“Suy cho cùng sẽ có cách giải quyết. Hơn nữa cứ để ở trong bệnh viện, để cho bệnh nhân và người nhà bệnh nhân gánh chịu những chuyện này, cũng không hợp lý đúng không?”

“Chúng tôi cũng không phải… Trong thời gian nhận nó về, xác suất tử vong cực kỳ cao. Phẫu thuật gặp sự cố, còn có vấn đề đã phát hiện ra trước phẫu thuật, còn có những người thân bệnh nhân, bác sĩ trong những vụ ấy… Thực sự hết cách rồi.”

“Vâng, thế tạm thời cứ giao cho chúng tôi nhé.”

“…”



Đem chiếc ghế xếp thăm nuôi bệnh trong bệnh viện ấy đi.

Xác định hồn ma này là Lý Bách Thanh. Kèm: Hồ sơ của Lý Bách Thanh.

Ngày 7 tháng 11 năm 2007, xử lý vấn đề của chiếc ghế. File video: 04420071107.avi.

Giữa màn hình video là một chiếc ghế màu nâu, đệm tựa và đệm ngồi đều cực kỳ dày, có vẻ đều có thể tháo rời ra. Khung ghế là hai ống kim loại dày bằng ngón tay, nơi có góc cạnh đã được uốn cong. Có một số vết gỉ và hư tổn, nhìn vào khá là bẩn.

Trên ghế có âm khí nhàn nhạt và hơi thở không lành.

Trong màn hình xuất hiện bóng dáng của Ngô Linh.

Thân thể Ngô Linh chắn góc quay, chỉ thấy cô ấy vặn vặn một lát, kéo dài chiếc ghế, đặt nằm ngang xuống.

Đệm tựa, đệm ngồi đều được mở rộng ra, biến thành một chiếc giường có miếng gối đầu nhô lên.

Chiếc ghế đã trở thành một chiếc giường đơn đơn giản.

Trong ống kính, âm khí phát sinh biến hóa kỳ lạ, đệm giường lõm xuống, xuất hiện hình dáng của một người, giống như đang có người nằm trên ấy.

Video luôn có tạp âm, nghe kĩ mới nhận ra, hình như có tiếng tụng kinh.

Giọng tụng ấy không phải của bất kì người nào trong Thanh Diệp, giọng rất lạ, nghe ra còn giống như âm thanh được phát ra từ máy cát-sét.

Bóng dáng của người nằm trên giường nệm càng lúc càng rõ, có thể nhìn thấy đầu, cổ, vai, thân thể, chân tay…

Người đó đang nằm ngửa, đột nhiên trở mình, khẽ xoay đầu, giống như ngủ không được yên.

Cùng với sự biến đổi ấy, bóng người mờ mờ đó đã xuất hiện trong ống kính.

Đó là một người phụ nữ trung niên, tóc lốm đốm bạc, có thể nhận ra trước đây bà ta đã từng nhuộm tóc. Bà ta mặc trang phục mùa hè, trang điểm cũng chẳng khác mấy những người phụ nữ trung niên đã nghỉ hưu bình thường. Trên mặt có nếp nhăn, do đang chau mày nên nếp nhăn trên mặt càng trở nên rõ hơn.

Bà ta chưa mở mắt, sau khi trăn qua trở lại trên chiếc giường đơn giản một hồi thì cất lên tiếng rên rỉ trầm đục, giống như bị ác mộng quấy nhiễu nhưng lại không thể thức dậy.

“Bốp” – hình như có ai đó vỗ tay.

Tiếng tụng kinh đột nhiên im bặt. Người phụ nữ ấy mở bừng mắt ra hệt như bị giật mình, lát sau, ánh mắt mới có tiêu cự, lướt nhìn xung quanh.

“Bà Lý Bách Thanh.” Giọng của Ngô Linh vang lên.

Người phụ nữ ấy xoay đầu, nhìn về một hướng nọ, đôi môi mấp máy.

“Bà nên đi đầu thai rồi.” Giọng của Ngô Linh rất bình tĩnh: “Nên rời đi thôi.”

Người phụ nữ sửng sốt, hồi lâu sau mới từ từ ngồi dậy trên chiếc giường, vẫn xoay đầu, dò xét xung quanh.

“Đây không phải là nhà bà, cũng không phải bệnh viện. Mẹ của bà chắc đã đi đầu thai rồi. Người thân của bà cũng đã vượt qua nỗi đau. Bà cũng nên tiếp tục đi tới phía trước.” Ngô Linh nói.

Âm khí trên thân người phụ nữ cuộn trào, không mạnh mẽ, giống biểu cảm trên mặt bà ta, để lộ ra tâm tình của bà ta.

Nước mắt bà ta trào ra.

“Cái chết của mẹ bà không liên quan đến bà. Cái chết của bà cũng không thể thay đổi được gì.” Ngô Linh lại nói.

Người phụ nữ ôm mặt, khóc rống lên.

Âm khí của bà ta bắt đầu cuộn trào dữ dội.

Ngô Linh bước tới một bước, trong tay hình như đang cầm thứ gì đó.

Khóc lóc, đau khổ.

Tiếng khóc của người phụ nữ đã nói lên tâm tư của bà ta.

Âm khí trên người bà ta đang mở rộng, nhưng hơi thở chẳng lành kia đang yếu đi.

Hơi thở kì quái ấy rất giống hồn ma oán phụ tên Tuệ Lan kia.

Lát sau những cơn sóng này đều biến mất. Hơi thở của bà ta trở nên vô cùng ổn định.

Buông tay xuống, trên mặt bà ta không có dấu nước mắt, ánh mắt vô cùng đờ đẫn.

Ngô Linh thở dài một hơi.

Cùng với tiếng thở dài ấy, tiếng tụng kinh lại vang lên.

Linh hồn của người phụ nữ giống như bị kéo đi, trên mặt xuất hiện nét đau đớn, bóng dáng thân thể cũng méo mó biến dạng.

Mấy giây sau, chiếc giường đơn giản ấy đột nhiên sụp xuống, tựa như các thanh kim loại có tác dụng nâng đỡ đã bị gãy.

Chiếc ghế bị hỏng, người phụ nữ ấy cũng biến mất.

Tiếng tụng kinh đã dừng lại.

Ở ngoài màn hình, Cổ Mạch xen miệng vào hỏi: “Xong rồi à?”

“Vâng.”

“Phù…” Cổ Mạch thở phào một hơi: “Không cần anh nghe mấy đoạn ghi âm ấy nữa đúng không?”

Nam Cung Diệu hỏi: “Anh sợ hả?”

“Nói thừa. Bệnh viện mà! Mệt lắm!” Cổ Mạch bực dọc đáp: “Đó là hành hạ đấy, biết không! Cậu dám đến bệnh viện không?”

“Nếu nhất định phải đi thì đánh liều đi cũng được.”

“Xí…”

Trong video xuất hiện âm thanh của Lưu Miểu đang thu dọn xác của chiếc ghế ấy.

“Bệnh viện đó…” Ngô Linh đột nhiên lên tiếng.

“Sao sao?” Cổ Mạch lập tức trở nên căng thẳng.

“Khiến em cảm thấy rất khó chịu.” Ngô Linh nói.

“Ừ.”

“Sếp, cậu cũng thấy vậy à?” Lưu Miểu quay lại, ngạc nhiên hỏi.

“Đương nhiên.”

Lưu Miểu xoa xoa gáy: “Tôi cứ ngỡ là mình bị ảo giác chứ. Nhưng mà… chẳng nhìn thấy gì cả. Lạ thật đấy.”

“Những nơi như bệnh viện, có gì lạ cũng chẳng tính là lạ đúng không?” Cổ Mạch nói: “Chuyện này đã giải quyết xong, chẳng liên quan gì đến mình nữa.”

“Ừ…”

Video đã hết.

Ngày 9 tháng 11 năm 2007, xác nhận con trai người ủy thác đã hoàn thành ca phẫu thuật, người ủy thác thăm nuôi bệnh đêm đó bình an vô sự.

Ngày 11 tháng 11 năm 2007, con trai người ủy thác xuất viện.

Ngày 11 tháng 11 năm 2007, kết thúc điều tra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.