Trúc Mã Từ Trên Trời Rơi Xuống

Chương 34: Phiên thủ vân vi vũ.




“Ông bà đã thuê ông ta làm gì?” Ngô Linh hỏi.

Thái Khai vò rứt tóc mình: “Làm minh hôn, kiếm thứ để làm minh hôn! Chúng tôi cũng không rành… Vợ tôi nghĩ, kiếm được một người chăm sóc cho con trai… Nó chưa kết hôn, nói chung, nói chung cũng chưa được trọn vẹn lắm, chưa đúng lệ thường lắm. Làm minh hôn cũng tốt, tóm lại vẫn phải kết hôn. Mà cũng đâu có hại ai. Chuyện này lại không có hại ai cả! Chỉ muốn…. bên kia1cũng vậy, bên gái cũng vậy đó! Chúng tôi chắc chắn sẽ bàn bạc đâu đó với bên kia. Nếu bên đó cũng chỉ có một đứa con, cũng chết con ở tuổi còn trẻ, nếu… Hai nhà chúng tôi… cũng kể như là quen thêm một người bạn. Thực sự… quá đau buồn…”

Nước mắt của Thái Khai rơi xuống nền nhà: “Quá đau buồn… Trẻ như mấy người thì không hiểu được đâu. Chúng tôi nuôi nó lớn đến ngần ấy, nhìn nó từng ngày trưởng thành. Thình lình,8thình lình đã… một chút chuẩn bị cũng không có. Hôm nhận được điện thoại, lúc chạy đến bệnh viện, hai vợ chồng tôi đều chẳng biết đang làm cái gì. Mấy ngày hôm ấy cứ như lơ lửng trên mây, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì… Đùng một cái đã mất con trai, đùng một cái đã mất con… Nó mới đi làm chưa được lâu, vẫn như một đứa trẻ. Cùng bạn bè nó thức khuya coi đá bóng, bảo sẽ đưa chúng tôi đi2du lịch, sẽ cùng bạn bè đến sân vận động xem đá bóng, còn thích chơi mấy trò game của con nít. Nó mới hai lăm tuổi thôi! Mới… hai lăm… vẫn chưa yêu đương, vẫn chưa kết hôn, chưa có con… Hai vợ chồng tôi đều chưa nghỉ hưu… Giới thiệu bạn gái cho nó, nó lại không chịu. Trước đó chúng tôi đều nghĩ là do nó chưa trưởng thành. Giờ mới biết nó có thích một cô gái… Nó đã chết ba năm rồi, chúng tôi mới4biết nó thích bạn học của mình đã nhiều năm rồi… Chúng tôi cũng vì buồn… quá đau buồn… Trong nhà đột nhiên mất đi một người, nhìn thấy giày của nó, phòng của nó… hức… Lúc đó, chúng tôi đều nghĩ chết coi như đã hết… Mãi cho đến năm ngoái, chúng tôi còn nghĩ, thôi thì chết là hết… Chuyện đã vậy rồi… hai vợ chồng tôi ba năm trời chẳng nói chuyện tử tế với nhau bao nhiêu. Chỉ đến ngày giỗ, tiết thanh minh, chúng tôi mới nói chuyện với nhau… thực sự, quá đau đớn…”

Thái Khai khóc không thành tiếng.

Ngô Linh, Diệp Thanh và Lưu Miều đều im lặng.

Sau khi Thái Khai nguôi ngoai bớt, Ngô Linh mới hỏi: “Cụ thể là ông bà đã làm gì? Ông Thái, chuyện này có liên quan đến an nguy của ông trong hiện tại. Chúng tôi cần biết người đó đã làm thế nào để giúp con ông làm minh hôn.”

Thái Khai vuốt mặt: “Ông ta không đồng ý. Lần đầu chúng tôi tìm đến nơi, ông ta không nhận lời. Ông ta bảo mình không còn làm nghề ấy nữa. Tìm không được hàng… Lúc đó… lúc đó chúng tôi, cứ năn nỉ mãi… ông ta nói như thế, lúc đó tôi cũng không hiểu. Ông ta bảo không có hàng, tôi bèn bảo nếu có người hợp tuổi, thì liên lạc chúng tôi ngay. Lúc đó chúng tôi nghĩ, có thể ông ta làm bên tang lễ và chôn cất, biết được nhà nào có người nào chết. Nếu gặp được người thích hợp… Tôi cảm thấy hợp tuổi là được rồi. Vợ tôi thì khá kén chọn, còn phải thăm dò gia cảnh nhà người ta, thăm dò tính tình có tốt không. Bà ấy hơi… hơi bị thần kinh rồi. Nhưng chuyện kiểu này… có chút triển vọng cũng tốt, làm chút chuyện gì đó, bận rộn một tí cũng được.”

“Vâng.”

“Sau đó không thấy ông ta liên lạc với chúng tôi. Chúng tôi đã thuê người khác, cũng chẳng có người thích hợp. Không phải là không có cách, chỉ là đối tượng mà người ta tìm giúp… Nói theo cách của vợ tôi là, bầm dập bầy nhầy. Kiểu bị tai nạn giao thông, lúc đó người chết đều… Bà ấy không hài lòng, nghĩ như vậy mà xuống dưới, cũng sẽ mang bộ dạng như vậy. Cả trình độ học thức thấp, rồi vóc dáng không đẹp… chọn tới kén lui… chúng tôi đã chạy một vòng như thế, rồi lại liên lạc ông ta. Và cũng bắt được vận may. Hơn nữa ông ta có vẻ… có vẻ không giống. Lần đầu tiên chúng tôi đến, hàng xóm của ông ta có bắt chuyện với chúng tôi, người trong thôn, hình như… hình như đều quen biết ông ta. Đại khái là vậy. Họ cũng thấy tò mò về ông ta. Bảo trước đây ông ta đã làm minh hôn cho các nhà giàu. Lúc đó còn chưa đến thời Kiến Quốc, làm minh hôn cho nhà giàu thì được nhiều tiền lắm, còn biết đoán mệnh, làm minh hôn phải bói bát tự, ông ta cũng rất rành. Nhà họ còn biết bện người giấy, làm đồ bồi táng, biết xem phong thủy, biết tìm huyệt mộ… cũng không biết có thật hay không. Vợ tôi muốn cho con trai những gì tốt nhất, rất… rất hy vọng. Sau đó chúng tôi lại đến gặp ông ta mấy lần. Ông ta đã bắt đầu thả lỏng, hỏi chúng tôi về bát tự của con trai. Trải qua một thời gian nữa, thì gọi đến nhà chúng tôi, ông ta bảo đã tìm được rồi.”

“Ông bà lại đến chỗ ông ta, hay ông ta đến nhà ông bà?”

“Chúng tôi đến chỗ ông ta. Ông ta bảo thấy chúng tôi thành tâm, bát tự cũng vừa khéo phù hợp, nên đặc biệt ưu ái chúng tôi gì gì đó. Tôi nghe mà cũng chẳng hiểu… Lời ông ta nói thần bí lắm. Tôi và vợ đã qua đó. Nhà ông ta hơi nát, trong nhà hình như chẳng có ai quét dọn. Kiểu như không có người sống… Lần đó đến, cảm thấy cực kỳ lạnh. Nhà ông ta đang mở điều hòa, còn hạ nhiệt độ rất thấp, còn kiếm một cái tủ đông… Ông ta mở tủ đông ra cho chúng tôi xem…”

“Thi thể?”

“Vâng…”

“Là cô gái ở trong hình?”

“Không phải! Hoàn toàn không phải! Cô gái đó, vóc dáng rất đẹp, xinh lắm, đẹp hơn cô gái trong hình nhiều. Ông ta bảo chết do ung thư dạ dày, còn cho chúng tôi xem vết sẹo trên bụng cô ta, đã từng phẫu thuật. Ông ta còn lấy bệnh án, thẻ căn cước, giấy báo tử của cô ta ra. Giấy tờ đủ hết. Cô ta không có người nhà. Hình như là ở nông thôn lên, đi làm thuê ở Dân Khánh. Gia đình biết cô ta chết, đã lấy hết đồ đạc đi, vứt cô ta lại bệnh viện, chạy mất. Ông ta bảo làm minh hôn, phải cái loại… bằng không gia đình gây chuyện này nọ. Bảo còn có một người khác, cũng vừa chết, nhưng nhà người ta hoàn toàn không tin những chuyện này. Bây giờ càng lúc càng ít người chịu làm minh hôn, mà bát tự thích hợp cũng hiếm. Ông ta… nói nhiều lắm… Vợ tôi xem những giấy tờ ấy rất kĩ. Tôi thì nghe ông ta nói. Mấy chuyện liên quan đến bát tự mà ông ta nói, tôi cũng không hiểu… vậy đó…”

“Và như thế đã được định?”

“Ừ.”

“Quy trình làm minh hôn thế nào?”

“Con trai tôi đã hỏa thiêu rồi, cho nên quy trình hơi phiền phức… Chúng tôi… chúng tôi ở trong nhà ông ta, ở với cái… cái thi thể ấy ba ngày. Trong ba ngày ấy có làm lễ cưới. Ông ta kêu một người đàn ông, ôm một con gà trống, sau đó lạy trời, lạy đất, lạy cha mẹ… Làm lúc khuya, cũng không khua chiêng gióng trống, im phăng phắc… Tôi hôm đó… rất rợn người… Cái… cái không khí ấy… còn có cả một người đã chết… Cứ như thế… sau ba ngày, ông ta bảo phải có của hồi môn, của hồi môn trong minh hôn để gửi về dưới ấy… Ông ta đưa người ta đi thiêu, đốt giấy, sau đó lại bảo chúng tôi quỳ, lạy dập đầu, thắp hương… từ đầu đến cuối mất năm sáu ngày trời, ông ta mới bảo là được rồi… Tôi xây xẩm cả đầu óc, tôi cũng không rõ rốt cuộc có… Trong quá trình làm có thu tiền, tiền thiêu, tiền nhang giấy này nọ, ông ta đều bảo chúng tôi trả, cuối cùng còn trả công ông ta năm mươi ngàn tệ. Từ đầu đến cuối, tốn gần hai trăm ngàn tệ. Số tro cốt ấy cũng không chôn chung với con tôi. Bảo phải một năm. Tro cốt để ở chỗ ông ta….”

“Tro cốt để ở chỗ ông ta?”

“Ừ… Cái đó, xuất hiện trong nhà… Vợ chồng tôi đều sợ phát khiếp. Vợ tôi đã nhỡ miệng nói cho đồng nghiệp biết… Trước đó chúng tôi đã bị hành đến mức đầu óc chẳng còn tỉnh táo lắm. Lạy dập đầu, lễ Phật, còn ăn thứ gì đó, từng bước một… Sau khi kết thúc, chúng tôi đều thở phào nhẹ nhõm, đều cảm thấy, cảm thấy giống như vừa chết đi một lần vậy. Mỗi lần nhớ đến cái bầu không khí ấy… thực sự chẳng muốn nhớ lại… Sau đó đã từng đến gặp! Chúng tôi từng đến gặp ông ta! Ông ta bảo, cô dâu mới đang làm theo nề nếp, khuyên chúng tôi đừng lo lắng. Chúng tôi, chúng tôi cứ ngỡ… Chỗ đồng nghiệp, họ hàng, chúng tôi đều nói dối cho qua. Họ đều tội nghiệp cho chúng tôi, nghĩ đầu óc chúng tôi bị hỏng mất rồi. Sau đó nữa, kết thúc rồi… Hết một năm, ông ta bảo hợp táng… sau khi hợp táng, à… chuyện này, chúng tôi cũng không muốn để người khác biết. Quá… Sẽ bị người ta bàn tán dị nghị… Chuyện mê tín như thế, trước đó chúng tôi không bao giờ làm. Ông ta bảo không sao. Mộ của con trai chúng tôi, mua đến ba huyệt, hai huyệt còn lại là của chúng tôi, chuẩn bị cho chúng tôi. Cho nên… ông ta bảo sẽ đến xử lý ổn thỏa. Chúng tôi cứ ngỡ đã kết thúc hoàn toàn rồi. Đã tính xin con nuôi, đã định sẽ làm lại từ đầu… Rõ ràng… rõ ràng cô gái ấy sau này cũng ít khi xuất hiện… nào ngờ lại ra nông nỗi này…”

“Sau đó ông không đến gặp ông ta sao?”

“…”

“Ông Thái?”

Thái Khai vừa ôm đầu vừa nói: “Tìm không ra, ông ta biến mất rồi. Người trong thôn nói, ông ta đã bỏ đi. Sau đó chúng tôi nói sẽ báo cảnh sát, họ mới nói thật. Lão đó là một tên lừa đảo! Một tên lừa đảo! Hoàn toàn không có xác chết gì hết, toàn là giả! Đó không phải xác chết! Người đàn ông đó là con ông ta, người phụ nữ đó là con dâu của ông ta! Họ không chỉ có nhà và lừa đảo ở Dân Khánh, mà cũng có nhà ở nơi khác! Năm nào cũng đi khắp nơi, ở đâu làm ăn được thì đến đó… Rõ ràng… tất cả đều là giả…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.