Trúc Mã Từ Trên Trời Rơi Xuống

Chương 32: Tàn sát.




Ngày 8 tháng 3 năm 2006, đến kiểm tra mộ của con trai người ủy thác là Thái Soái, không tìm thấy dấu hiệu dị thường.

Ngày 9 tháng 3 năm 2006, người ủy thác đến phòng nghiên cứu. File ghi1âm 03120060309.wav.

“Chào ông Thái, mời dùng trà.”

“À, cảm ơn.”

“Ông đã thăm dò được tin tức gì chưa?”

“À, đúng vậy… hỏi thăm mấy người bạn của con tôi. Tôi mới biết, nó, nó có thích một cô gái. Thích từ hồi8cấp ba, lên đại học là bạn cùng trường, sau đó đi làm… Hội sinh viên của tụi nó vẫn còn liên lạc với nhau, có lẽ cô gái ấy…”

“Cần gửi ảnh cho họ xác nhận không?”

“À, ừ. Phải… Nó2nói có thể gửi qua mạng cho nó. Đây là phương thức liên lạc. Email… đọc như thế nhỉ?”

“Vâng. Vậy chúng tôi sẽ gửi ảnh cho anh ta xem thử.”

Cộp cộp cộp…

“Ông Thái, ông còn thăm dò được gì không?”

“À…4tôi chỉ… cô gái ấy, chuyện có liên quan đến cô gái ấy, cũng không nhiều lắm. Chắc là… à…”

“Trong nhà ông hai ngày nay đã xảy ra chuyện gì?”

“À, chuyện này…”

“Nếu thuận tiện, chúng tôi hy vọng có thể lắp camera trong nhà ông. Như vậy có lẽ sẽ quay được bóng của hồn ma ấy.”

“Camera? Ý cô là giống như ở ngân hàng… camera quan sát?”

“Đúng vậy.”

“Chuyện này, có phải các cậu…”

“Vâng, sẽ quay được sinh hoạt của hai ông bà. Nhưng ông cũng từng nói, trên căn bản anh ta ở trong nhà ông chỉ làm các công việc nhà, ngoài ra gần đây còn xuất hiện hành vi phá hoại. Chúng tôi có thể lắp camera ở những nơi như nhà bếp chẳng hạn, sẽ không quay trúng vợ chồng ông đâu.”

“À…”

“Ông Thái?”

“Ừ? À… chuyện này…”

“Ông Thái, vào ngày giỗ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Hả? Đâu có gì, đâu có gì đâu. Thật mà… tôi thực sự không biết… chúng tôi chẳng làm gì cả, chỉ đốt giấy bình thường…”

“Vậy à…”

“Liên lạc qua email sẽ hơi mất thời gian. Chuyện bên ấy chúng tôi sẽ phụ trách tiến hành tiếp.”

“À à. Được. Tôi biết rồi. Vậy hôm nay…”

“Còn vấn đề gì sao, ông Thái?”

“Không, hết rồi.”

“Vâng.”

Ngày 10 tháng 3 năm 2006, trao đổi với bạn của Thái Soái là Ngụy Minh Vũ. File ghi âm 03120060309.wav.

“À, lúc chú Thái gọi điện cho tôi, tôi còn giật cả mình mà. Thực sự không ngờ… à, xin lỗi, không phải tôi nghi ngờ các cậu… Chỉ là… họ cũng đã khá lớn tuổi, lại mất con ở tuổi trung niên… Lúc tham dự lễ truy điệu, tôi thấy họ vô cùng đau khổ, mấy đứa tụi tôi Tết đến đều đến chúc Tết hai cô chú, mãi cho đến năm nay, tâm trạng của họ mới đỡ hơn một chút…”

“Vâng. Anh Ngụy này, anh bảo anh chưa từng gặp cô gái trong ảnh sao?”

“Đúng, hoàn toàn chưa gặp. Tôi thực sự không hề quen người này. Tôi biết Thái Soái thích một người bạn chung lớp, là lớp trưởng khi ấy. Năm ngoái cô ấy đã ra nước ngoài, hiện vẫn còn giữ liên lạc với một số bạn học nữ. Gia đình người ta ở nước ngoài rất khá giả. Khi nghe chú Thái nhắc đến chuyện này, tôi cứ ngỡ cô ấy gặp tại nạn gì đó ở nước ngoài… Còn cô gái trong tấm ảnh ấy, tôi thực sự không quen. Tôi cũng đã hỏi thăm các bạn cùng lớp, chẳng ai biết, ảnh đó có phải là ảnh ghép không nhỉ?”

“Không phải. Anh biết bao nhiêu về gia đình của Thái Soái?”

“Hả? Chuyện này, thì là một gia đình rất bình thường… như bao nhà khác… Có phải mấy người cũng nghi ngờ vợ chồng chú Thái không? Tôi thấy tuổi mấy cô cậu cũng không lớn…”

“Đúng là có nghi ngờ ở phương diện này. Đối với việc đã xảy ra trong ngày giỗ của Thái Soái, hình như ông Thái không chịu nói nhiều.”

“À… có thể đã gặp thứ gì đó thật đấy. Tâm trạng của họ đột nhiên tốt lên, còn muốn nhận con nuôi… Chuyện nhận con nuôi thực ra họ đã có dự tính từ lâu. Lúc chúng tôi đến chúc Tết cũng có nghe nói. Thực ra, Thái Soái mất chưa bao lâu, khi đến thăm họ thì chúng tôi đã có nói đến chuyện này. Tuổi họ đã lớn, nhưng cũng chưa đến mức độ ấy. Hơn nữa công việc của hai cô chú đều rất tốt, có tiền để dành… nếu nhận nuôi một đứa trẻ nữa, chắc cũng không vấn đề gì. Có nơi gửi gắm, về già cũng có người chăm sóc. Có điều, đó chỉ là chúng tôi vui miệng nói như thế. Nói thật, chúng tôi chỉ là bạn bè, bạn học của Thái Soái, chẳng giúp được bao nhiêu. Bây giờ còn đến thăm họ, nhưng mấy năm nữa… ai mà biết thế nào…”

“Vâng. Vậy anh nghĩ thế nào về chuyện của Thái Soái?”

“Chuyện ấy hả… tôi thấy, không phải đâu. Chắc không phải linh hồn Thái Soái quay về đâu. Không phải tôi không tin những chuyện này, mà là như chú Thái kể… làm việc nhà này nọ, Thái Soái hoàn toàn không biết làm. Cậu ấy không làm được mấy chuyện ấy. Còn nữa… có những điều tôi không tiện nói với cô chú Thái. Khi chúng tôi đi chơi, ăn uống cùng nhau, cũng có nhắc đến. Nếu Thái Soái chuẩn bị kết hôn, tính mua nhà, nhà riêng dành cho vợ chồng trẻ ấy. Cậu ấy đối với cô chú Thái… không phải là không hiếu thảo, chỉ là, chưa đến mức ấy. Lúc làm lễ truy điệu, thấy họ vô cùng đau khổ… Sau này khi đi nhậu chúng tôi có nhắc đến, con người Thái Soái, nếu chết thì thứ mà cậu ấy nuối tiếc nhất, chắc là game với ngôi sao bóng đá mà cậu ấy hâm mộ. Cậu ấy thích những thứ đó. Còn để dành tiền để mua máy chơi game, mua vé máy bay, vé xem bóng đá. Có điều ấy hả, cậu ấy cũng không phải mẫu người chịu khó mấy… nói sao nhỉ… tôi nghĩ, có thể cậu ấy sẽ có ý quay về thăm cô chú Thái, nhưng không thể làm nhiều việc như thế, nếu thực sự có chuyện ‘ma’ về này, thì… ừm…”

“Được rồi ạ. Những chuyện khác, anh còn thấy có chuyện gì có thể trở thành manh mối không?”

“Thế thì hết rồi… À… tôi, tôi không biết, chỉ là tự đoán mò mà thôi… Cô Thái, có phải… có khi nào là phương diện tinh thần của cô Thái không… Có thể hai người đều, kiểu đó đó, à… có thể họ đã làm một số chuyện, sau đó bản thân họ cũng quên mất. Chắc các cô cậu hiểu nhỉ?”

“Ý anh là, có bệnh về phương diện tinh thần?”

“Hầy, đúng, chính là… tôi cảm thấy, khả năng đó cao hơn đúng không? Những lời này, nếu chúng tôi nói ra, chắc họ sẽ không nghe, với lại chúng tôi cũng chẳng có căn cứ gì cả… Họ nhờ các cậu điều tra… Chú Thái còn nói, các cậu đã đề nghị lắp camera? Nếu vậy… tôi nói thế này, có lẽ hơi ngây thơ… nhưng tôi vẫn hy vọng các cậu đừng gạt họ, nếu phương diện tinh thần của họ có vấn đề thật…”

“Đương nhiên. Chúng tôi nhận ủy thác của họ là để xử lý chuyện này. Bất kể nguyên nhân ban đầu là gì, sự tình đã diễn ra thế nào, chúng tôi đều sẽ báo cho họ biết sự thật đã điều tra được.”

“Ừ, thế thì tốt rồi.”

Ngày 10 tháng 3 năm 2006, nhận cuộc gọi của người ủy thác. File ghi âm cuộc gọi 200603102324.mp3.

“Xin chào ông Thái.”

“Tôi… Phù… hu hu…”

“Hu hu… cứu mạng…”

“Ông Thái? Bà Thái?”

“Cứu với…”

“Tôi… vợ tôi… tôi…”

“Ông Thái, ông đang ở nhà ư?”

“Ừ, cô ta, cô ta…”

“Á á á… á… Đau quá… Lão Thái ơi, lão Thái… hu hu…”

“Bây giờ chúng tôi sẽ lập tức qua ngay.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.