Trúc Mã Từ Trên Trời Rơi Xuống

Chương 30: Chọc tức Khương Lâm Nguyệt.




Chuyện của Lý Mai hình như càng lúc càng phức tạp.

Nếu lúc đầu tiêu diệt Lý Mai ngay thì chuyện này chắc đã sớm kết thúc từ lâu. Khi còn sống Lý Mai đã trải qua những gì, sống như thế nào đều không quan trọng.

Ý nghĩ này vừa nảy ra, tôi lại thấy mình khá là máu1lạnh.

Những hồn ma, người đã chết ấy, vốn dĩ đều là cá thể sống độc lập. Nhưng khi họ chết, tất cả đều kết thúc. Dù người có thể nhìn thấy họ, tiến hành điều tra về họ, cũng chỉ để tiêu diệt họ mà thôi.

Nghĩ như thế, hình như bi thảm vô cùng.

Như hiện nay, Địa Phủ8đã không còn, hồn ma đều đến nhân gian. Những hồn ma ấy lại ở trong cảnh ngộ thế nào?

Tôi lắc lắc đầu, vứt ý nghĩ ấy đi.

Quan trọng nhất cuối cùng vẫn là người sống, là người đang sống có được cuộc sống tốt hơn, người đang sống có thể sống tiếp.

Trong đầu tôi hiện ra bóng2dáng của Diệp Thanh.

Nếu Diệp Thanh là linh hồn bảo vệ của tôi thật, thì tôi phải giúp anh ta thế nào đây?

Chợt trong đầu tôi lóe lên một suy nghĩ, nhớ đến cô con gái Mộc Ái của Mộc Ca. Năng lực của cô bé hình như là thấy được linh hồn bảo vệ…

Tôi đưa tay sờ4lên ngực mình.

Mộc Ái bảo trong tim tôi có một chú chó lớn. Tiểu Bạch luôn là linh hồn bảo vệ của tôi.

Lần trước hình như cô bé đâu có thấy Diệp Thanh.

Tôi cảm thấy đau hết cả đầu.

Tôi nằm lên giường, dang rộng tay chân, thở từng hơi thật dài.

Tôi hoàn toàn không biết nên làm thế nào mới có thể giúp Diệp Thanh một cách đúng đắn, giải quyết sớm những chuyện này.

Từ đầu đến cuối, một là tôi hành động theo bản năng, hai là nghe theo mệnh lệnh của Diệp Thanh.

Nhìn sững trần nhà một lát, tôi trở người, nhìn những bộ hồ sơ nằm trên giá.

Quả nhiên, chuyện tôi có thể làm vẫn là những chuyện nho nhỏ này.

Tôi ngồi dậy, rút ra một bộ hồ sơ chưa từng xem.

Mã số sự kiện: 031

Tên sự kiện: Người thứ ba

Người ủy thác: Thái Khai

Giới tính: Nam

Tuổi: 53

Nghề nghiệp: Nhân viên công ty

Gia đình: Đã kết hôn

Địa chỉ: Nhà số XXXX, tòa lầu số XXX, khu dân cư Quảng An, thành phố Dân Khánh

Điện thoại: 138XXXXXXXXX

Diễn biến sự kiện:

Ngày 6 tháng 3 năm 2006, người ủy thác lần đầu đến Phòng Nghiên cứu Hiện tượng Quái dị Thanh Diệp. File ghi âm: 03120060306.wav.

“Xin chào ông Thái.”

“Chào cô, chào mọi người…”

“Trong điện thoại ông nói với chúng tôi rằng, ông nghi ngờ linh hồn con trai mình trở về, quanh quẩn trong nhà?”

“Đúng… đúng là vậy. Bắt đầu từ năm ngoái, năm ngoái sau ngày giỗ của nó, trong nhà đã bắt đầu khác thường…”

“Có thể kể cụ thể không ạ?”

“Ừ. Lúc đầu, lúc đầu là vợ tôi phát hiện ra có vấn đề. Bà ấy phát hiện đồ trong nhà bếp bị đụng vào. Người nấu ăn trong nhà luôn là bà ấy. Bà ấy bảo chai nước tương bị dùng đến, dao thái rau cũng bị đặt ở chỗ khác, không phải ở trong góc mà bà ấy xưa hay hay để. Sau đó, sau đó thì phát hiện quần áo trong nhà, sau khi được giặt xong, có người đem đi phơi. Vợ chồng tôi đâu có làm đâu. Việc nhà đã có người làm rồi. Hôm nọ, tan ca chúng tôi về nhà, còn thấy trên bàn đã bày sẵn đồ ăn… giống như truyện cổ tích… trước đây tôi đã kể cho con trai nghe, những chuyện kiểu như nàng tiên ốc đó…”

“Ừ. Ông và vợ ông nghi là do con trai mình làm?”

“Đúng… mà cũng không phải. Ban đầu đương nhiên là không hoài nghi theo hướng ấy. Con trai tôi bị tai nạn giao thông, năm 2003, nó bị tai nạn, cấp cứu trong bệnh viện hơn ba ngày, nhưng vẫn không qua khỏi. Vợ chồng tôi chỉ có mỗi mình nó, thực sự rất đau đớn… Mấy năm đó, chúng tôi mãi vẫn không nguôi ngoai. Nhưng cũng đã ổn dần, đã dần dần chấp nhận. Ngày giỗ nó trong năm ngoái, chúng tôi đi thăm mộ nó, đã không còn… không còn buồn khổ lắm. Trong nhà đột nhiên xuất hiện chuyện như vậy… chúng tôi chẳng hiểu chuyện này là sao. Có kể cho đồng nghiệp, họ hàng nghe, họ hỏi chúng tôi có phải đã cứu con vật gì đó không. Chúng tôi lúc đầu cũng không suy nghĩ theo hướng đó. Đến sau này…”

“Sau này xảy ra chuyện gì ạ?”

“Sau đó, vào cuối tuần, vào một cuối tuần nọ. Vợ tôi đã gặp được. Hôm đó tôi ra ngoài ăn tiệc, tối mới về. Vừa về liền thấy bà ấy đang khóc. Bà ấy bảo con trai trở về… Bà ấy kể mình đang xem tivi thì ngủ quên, được đắp chăn. Trong cơn mơ hồ, bà ấy cứ ngỡ là tôi. Bà ấy nghe thấy có người gọi mẹ ơi, còn bảo bà ấy cứ ngủ thật ngon. Cơm tối cũng đột nhiên hiện ra… bà ấy bảo là con trai… lúc đó tôi cảm thấy không đúng lắm.”

“Vâng.”

“Có lẽ bà ấy… tôi rất rõ, thằng quỷ nhỏ nhà tôi, hoàn toàn không biết làm việc nhà, chứ đừng nói là nấu ăn. Nấu bát mì mà còn nấu hỏng mà. Tôi nói thế với bà ấy, bà ấy liền mắng tôi, nói con trai bây giờ học được rồi, biết thương mẹ rồi. Chuyện là vậy đó… Khi ấy, chỉ vậy thôi. Thực sự nếu con trai tôi trở về… tôi cũng không biết là tốt hay không tốt nữa. Nhưng nói cho cùng thì… Haiz…”

“Vậy, bây giờ suy nghĩ của ông là gì?”

“Gần đây không đúng lắm. Vẫn có một số chuyện, kiểu như làm giúp việc nhà này nọ. Nhưng gần đây… gần đây nó lại hay nổi cáu… tôi cảm thấy nó… Nói thật, hai vợ chồng tôi đã lớn tuổi, đã quá năm mươi rồi, bà ấy nhỏ hơn tôi sáu tuổi. Hiện tại nếu chúng tôi muốn nuôi một đứa con, nhận nuôi một đứa bé thì vẫn còn kịp. Tương lai có người nuôi dưỡng khi về già, có người chăm sóc. Thủ tục nhận con nuôi hơi… Chúng tôi đã nhờ người, chạy quan hệ, ở dưới quê, nhà cũ ở dưới quê, một người họ hàng xa, nhà chị dâu của cậu hai tôi, nhà quê mà, hay trọng nam khinh nữ, trong nhà sinh được đứa con trai, trên nó có đứa con gái, muốn đem cho người ta. Chúng tôi cũng không quan trọng những chuyện ấy, chỉ mong khi già, mình có người chăm lo, khi ốm đau này nọ cũng có người giúp đỡ. Con trai của chúng tôi xét cho cùng thì… nó cũng đang ở trong nhà, nấu ăn cũng là vợ tôi mua đồ về, nó mới có thể làm cơm. Cho nên liền…”

“Ông và vợ ông có ý định này và bị anh ta biết được?”

“Chúng tôi, lúc đó không có suy nghĩ quá nhiều, nằm trong phòng ngủ, trước khi ngủ có nói đến chuyện này… Kính cửa sổ, gương soi mặt, đều vỡ hết… thình lình vỡ tan tành. Chúng tôi… lúc đó thực sự… thực sự cảm nhận được… vợ tôi còn định nói chuyện phải trái với nó… đèn cũng nổ luôn… Thực là…”

“Khoảng thời gian ấy, anh ta có giao lưu với ông không? Giao lưu trên ngôn ngữ, hoặc hành động ra hiệu?”

“Không. Nó chỉ thi thoảng làm giúp việc nhà. Cũng không phải ngày nào cũng làm. Thực ra chúng tôi cũng không rõ… ban đầu xem đó như một sự an ủi về tâm lý. Mỗi lẫn nhìn thấy, vợ tôi đều rất vui, chúng tôi thực sự không ngờ…”

“Cho nên, bây giờ ông có ý muốn siêu độ anh ta?”

“Chúng tôi từng nói chuyện phải trái với nó, cũng mời hòa thượng đến nhà! Còn đến mộ nó, đốt tiền giấy, làm đủ mọi cách… Bây giờ tôi đang có cảm giác, đang nghi ngờ… có lẽ nó… có lẽ nó không phải là con trai chúng tôi… trước đây đã nghi ngờ rồi, bây giờ càng…”

“Anh ta có hành động nào có tính tấn công đối với ông bà không? Hay chỉ giới hạn trong việc đập phá đồ đạc trong nhà?”

“Không. Không tấn công chúng tôi. Nhưng cửa sổ, kính, gương soi, đèn, tivi… cả quần áo, giường nệm, chăn… nó phá rất nhiều thứ. Hơn nữa, tần suất càng lúc càng, càng lúc càng dày… Chúng tôi từng nói với nó, không nhận con nuôi nữa, nhưng hình như nó vẫn… chúng tôi thực sự không biết phải làm sao.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.