Trúc Mã Thanh Mai

Chương 17: Tuyên chiến




Đứng trước cổng ngôi biệt thự, nó đư tay lên chiếc chuông cửa được thiết kế rất đặc biệt. Một tia sáng màu xanh xoẹt qua bàn tay nó rồi hiện lên dòng chữ " certified fit " là xác nhận phù hợp. Nhìn bên ngoài ngôi biệt thự này trông rất trang trọng, nó được sơn một màu chủ đạo là trắng. Ngôi biệt thự rất rộng, cách bài trí từ ngoài vườn đến bề ngoài của ngôi biệt thự đều rất tuyệt và điều đặc biệt là chính nó tự tay thiết kế ngôi biệt thự này mà không ai biết trừ mỗi mình Oanh vì cô suốt ngày nhõng nhẽo đi theo nó nên nó cũng không đành giấu cô. 

Ngoài ra nếu chỉ nhìn từ ngoài sẽ không thể biết được rằng ngôi biệt thự nó tự thiết kế lại có một hệ thống an ninh rất đặc biệt. Ngoài nó ra thì không một ai có thể vào được ngôi nhà này kể cả Oanh nên có nhiều lúc Oanh cũng thấy bực mình vì ngôi nhà của nó. Nếu những ai có ý định xâm nhập vào nhà nó thì thật ngu xuẩn! Chỉ cần một bước chân của người lạ đặt xuống khu vực nhà nó là hệ thống an ninh bảo vệ cho ngôi nhà liền lập tức được kích hoạt có thể sẽ khiến cho người vào nhà nó một là chết hai là bị thương tích đầy mình nếu như vượt qua được một ít. Nhưng duy nhất chỉ có một người mà nó cho, có thể ra ra vào vào ngôi nhà này là dì Năm của nó, vì dì đã được nó coi là người thân duy nhất của nó. Duy những vệ sĩ của nó thì mỗi người phải có một chiếc thẻ riêng rất đặc biệt mới vào được ngôi nhà này nhưng chỉ khi nó gọi đến mới có thể vào.

Oanh phóng xe đạp điện của mình thật nhanh về phía nó, cô nếu như không đuổi kịp mà cùng nó vào nhà chắc tối nay cô ngủ ngoài đường mất. Thật sự cô ghét ngôi nhà này lắm, an ninh gì mà chặt kinh! Hừ! Và đúng như những gì cô nghĩ, vừa mới dừng xe trước cổng thì nó đã đi vào và cửa liền khóa lại. Ôi trời! Không lẽ ông trời muốn cô ngủ ngoài đường thật sao? Cô hét lên từ ngoài vào:

- Con vô tâm kia! Mở cửa cái nào! Mày định bỏ bạn mày ở đây hả? - Oanh hét lên đầy tức giận.

Chợt của mở ra, Oanh tức giận định xông đến mắng cho nó một trận thì tất cả đều phải dừng lại khi cô nhìn thấy dì NĂm.

- Ơ! Dì Năm! - Bàn tay đang dơ nắm đấm liền rụt lại rồi đưa ra sau đầu gãi gãi, cô cười cười nói.

- À! Cái Mai nó vừa vào nhà là lên thẳng phòng! Dì ko thấy con liền chạy ra ngoài! May quá con ở ngay ngoài! - Dì Năm nói liền một mạch.

- Vâng! Thôi con vào đây! - Oanh phóng xe vào nhà chứ cô mà dắt bộ thì phải đến sáng mai mới đến hầm để xe của nhà mất vì nhà nó quá rong phải gấp 10 lần nhà ở của cô ấy chứ.

Dì Năm thấy Oanh đã phóng xe vào nhà liền lập tức đóng cửa. Vào đến phòng khách, nơi đây rất rộng, ở hai bên cũng là phần chính làm nổi bật phòng khách đó chính là hai chiếc cầu thang được thiết kế rất đặc biệt và sang trọng, ở giữa được lót thảm đỏ làm nổi bật. Hai cầu thang dẫn đến tầng hai của nhà, tầng hai là nơi chứa nhiều phòng nhất và ở giữa lại chính là phòng của nó bên cạnh là phòng của Oanh. Mỗi phòng riêng biệt: phòng làm việc, thư viện, phòng để quần áo, giày dép của nó còn Oanh thì riêng,...v.v..

Ở chính giữa phòng khách là bộ bàn ghế làm từ những chất liệu quý hiếm và đắt nhất thế giới được nó mua về và tự tay làm. Chiếc bàn được mạ vàng làm nổi bật cả phòng khách. Chạy thật nhanh đến phòng ăn chưa gì cô đã thấy một bàn ăn thịnh soạn bày ra trước mắt. Nuốt nước bọt cái ực, haizz! Đói quá! Vừa nãy ở trường cô có mua đồ ăn nhưng không kịp ăn nên cái bụng bây giờ đang biểu quyết nhiệt tình. 

Ngồi phịch xuống bàn ăn, gắp lia lịa và ăn không ngừng của Oanh khiến nhiều người nhìn vào tưởng là người bị chết đói năm 45. Đang gặm chiếc đùi gà rán cô liền nhìn thấy nó ngồi xuống bàn ăn ngay đối diện cô. Nó cầm đôi đũa lên rồi từ từ ăn giống thật như một người có quyền quý nhưng mặt nó vẫn lạnh lùng. Ăn no căng xong, Oanh đưa tay lên xoa xoa cái bụng của mình.

- Dì Năm! Món của dì lúc nào cũng là nhất! Ngon quá à! - Oanh nói xong liền ngả người ra sau ghế.

Dì Năm chỉ cười rồi tiến gần đến bàn ăn dọn dẹp cũng đúng lúc nó buông đôi đũa xuống.

- Dì Năm! Tối nay con không ăn cơm! Về muộn ! - Nó nói xong liền đứng dậy ném chiếc chìa khóa xe nhìn giống một chiếc chìa khóa xe ô tô cho Oanh.

- Uk! Các con đi đâu thì cứ đi đi! - Dì Năm nói xong liền đi thẳng vào phòng bếp vì phòng ăn và phòng bếp được ngăn cách nhau.

- Ủa! Tí đi đâu hả? - Oanh cầm lấy chiếc chìa khóa rồi khó hiểu nhìn nó.

- Trung tâm thương mại! - Nó nói xong liền lên thẳng tầng hai rồi vào phòng thay quần áo.

- Yeeeee...! - Oanh phấn khởi chạy tót lên lầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.