Trúc Mã Quấn Thanh Mai

Chương 41




“Anh đã thắng rồi, hai người đi đi … … “ Hàn Dật Thìn bước tới bên Noãn Noãn, trong mắt kia hiện đã không còn sát ý nữa, mà thay vào đó, chỉ còn lại sự lạnh lẽo của đống tro tàn tuyệt vọng.

Noãn Noãn hiểu được thâm ý trong mắt anh ta, việc lần này, anh ta đã nhìn ra được sự quyết tâm của hai người họ.

Mà bản thân cô, cũng đã hiểu rõ được trái tim của chính mình.

Nhìn thật sâu vào anh ta một cái, trong mắt trào lên nước mắt, con ngươi kia đang lấp láy, bày tỏ sự biết ơn.

Hàn Dật Thìn, cảm ơn anh, mặc dù trước đây anh đã tổn thương tôi quá nhiều.

Vào thời khắc này, cám ơn anh, đã cho tôi hiểu được tâm ý của chính mình.

Những lời này cô không hề nói ra, nhưng Hàn Dật Thìn đã hiểu được hàm ý trong mắt cô rồi.

Cửa sắt được mở, Noãn Noãn bước ra ngoài.

“Tay em … … “ Ninh Nam đón lấy cô, lại hỏi tiếp.

“Chúng ta đi ra ngoài trước đã rồi hẵng nói … … “ Noãn Noãn đem giấu tay ra phía sau, thấp giọng trả lời anh.

Ninh Nam nghi ngờ nhìn cô, rồi lại quay sang nhìn Hàn Dật Thìn một cái, trên khóe miệng khẽ nhếch lên thành ý cười khó mà nhìn thấy được chỉ trong thoáng qua.

Hai người bước ra khỏi nơi tập trung hàng, Ninh Nam dựa theo trí nhớ mà dắt Noãn Noãn đi ra đến nơi đỗ xe.

“Bây giờ an toàn rồi, tay của em … … ”

“Tay em không sao hết … … ” Cô giơ tay ra, hoàn toàn không có chút thương tổn nào, chỉ có những vết tích trên cổ tay kia, là vẫn xanh tím lại.

“Sao lại thế này, lúc đó em … … “ Trên gương mặt anh là sự hân hoan, song trong giọng nói vẫn mang theo ý nghi ngờ.

Noãn Noãn ngây ra, có chút hoảng loạn mà giải thích: “Em cũng không biết nữa, lúc đó ngón tay kia, là do thủ hạ của anh ta tự mình cắt ra, sau đó lại có người làm cho em ngất đi.”

“Vậy sao … … “ Anh bứơc tới gần cô thêm một bước, hàn quang sắc nhọn lóe qua đôi mắt, song rất nhanh lại khôi phục lại vẻ ôn nhu, tiến lên ôm thật chặt lấy cô, ” Không sao là tốt rồi, anh vừa rồi thực sự lo là sẽ không cứu được em ra.”

Hơi thở bạc hà của anh lại vờn quanh chiếc cổ của cô, Noãn Noãn dựa vào ngực anh, lần đầu tiên lại tình nguyện như thế này, lần đầu tiên cô không muốn buông tay.

Cảm nhận được hơi thở cô trước ngực mình, cảm giác chân thật đến vậy, làm anh nhẹ thở ra một hơi, như trút được một gánh nặng, ” Noãn Noãn, chúng ta hãy cùng sống với nhau nhé … … ”

Noãn Noãn không nói gì, chỉ ôm thật chặt lấy anh, hưởng thụ thời khắc ấm áp này.

Cơn gió lạnh thổi qua, cô như con mèo nhỏ co người lại.

“Về thôi, anh đưa em về nhà.” Anh ôm lấy cô, vẫn ôm chặt như thế, “Anh sẽ không miễn cưỡng em nữa, anh hi vọng, em có thể thực sự cam tâm tình nguyện ở lại bên anh.”

Noãn Noãn ngước lên nhìn anh, đôi cánh môi hồng mềm mại cong lên thành độ cong hoàn mỹ, đang định nói, thì điện thoại của Ninh Nam vang lên.

Nhìn số gọi đến, là Tấn Tịch.

“Nhận đi anh … … “ Cô giục, Tấn Tịch nhất định đang rất lo lắng.

Đầu lông mày Ninh Nam nhíu lại rất chặt, nhận điện thoại, ở bên kia đang hỏi Noãn Noãn có được an toàn không, nhờ Ninh Nam đưa cô về nhà giúp.

Ninh Nam cúp điện thoại, cố gắng để giọng điệu được ôn hòa nói: “Cậu ta bảo anh đưa em về nhà, họ đều đang ở nhà đợi em.”

“Vâng.” Noãn Noãn gật gật đầu, trong tim lại cảm thấy bất an vô cùng, trong giọng điệu của Ninh Nam, rõ ràng là đang che giấu một cảm xúc nào đó.

Lên xe, rõ ràng đang là thời khắc ôn hòa, vậy mà không khí bỗng như bị ép xuống.

“Quan hệ của em và Tấn Tịch tốt lắm sao, cậu ta hay đến nhà em lắm à? Cậu ta quan tâm đến em lắm sao?” Ninh Nam phá vỡ sự im lặng, trong giọng điệu rõ ràng mang theo sự không thoải mái.

“Vâng, anh ấy đối với em rất tốt.” Noãn Noãn thành thực trả lời.

Ninh Nam không nói gì thêm, đưa cô về nhà, Tấn Tịch cùng Hàn Cảnh Thìn đã đang ở đó đợi cô rồi.

“Không sao chứ … … ” Hai người họ cùng tiến lên, câu trước câu sau hỏi thăm cô.

“Không sao … … “ Noãn Noãn hơi lắc đầu, “Ninh Nam đã tới cứu tôi.”

Tấn Tịch cùng Hàn Dật Thìn đều ngẩng lên nhìn Ninh Nam, bọn họ hiểu, Ninh Nam đã qua được cuộc thử nghiệm.

Noãn Noãn cũng nhìn Ninh Nam, vốn dĩ muốn nói gì đó giúp anh, nhưng lại ngoài ý muốn nhìn thấy sát ý trong mắt anh, đó là dành cho Tấn Tịch.

Noãn Noãn cũng nhìn Ninh Nam, vốn dĩ muốn nói gì đó giúp anh, nhưng lại ngoài ý muốn nhìn thấy sát ý trong mắt anh, đó là dành cho Tấn Tịch. ~

Bất giác thấy lạnh mà run một cái, ánh mắt vừa rồi của Ninh Nam, làm tâm trạng bất an ngấm ngầm bên trong cô kia càng lúc lại càng mãnh liệt hơn.

Cái cảm giác đó như dòng máu chảy lan ra khắp cơ thể, đem cô từng chút mà bao bọc lại, giống như sự u ám của bóng đêm đang tràn đến không có cách nào ngăn chặn lại được, cũng không cách nào trốn tránh.

“Anh đi trước đây, Noãn Noãn, nhớ là suy nghĩ về vấn đề anh hỏi em đấy.” Ninh Nam nói vào bên tai cô.

“Vâng.” Cô thấp giọng đáp lại anh, ánh mắt tiễn anh ra đến phía ngoài.

“Vậy tôi cũng đi đây, Noãn Noãn được an toàn là tốt rồi.” Hàn Cảnh Thìn thấy Ninh Nam đi về, cũng chuẩn bị mà rời khỏi.

Tình cảm của Tấn Tịch đối với Noãn Noãn, anh hiểu rất rõ, cho nên lúc này, là lúc anh nhường lại không gian để hai người họ tự giải quyết.

Chớp mắt, trong căn phòng chỉ còn lại hai người là Noãn Noãn cùng Tấn Tịch.

“Anh ta vừa rồi nói với cô gì thế? Suy nghĩ vấn đề gì của anh ta hỏi cơ?” Tấn Tịch ngồi xuống ghế sofa, hai tay đan vào để trước đầu gối, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía trước.

Noãn Noãn có chút kinh ngạc, cũng ngồi xuống sofa, “Anh đều đã nghe thấy hết rồi?”

Tấn Tịch trầm ngâm, biểu thị xác nhận, chờ đợi câu trả lời của cô.

“Anh ấy hôm nay đi cứu tôi, suýt nữa thì mất mạng.”

“Có quan hệ với vấn đề của anh ta không?”

” … … “ Trầm mặc mấy giây, Noãn Noãn thu hết can đảm nói: “Anh ấy nói sẽ đợi tôi, cho đến khi nào cam tâm tình nguyện ở cùng anh ấy.”

“Tức là, cô đã bị hành động của anh ta hôm nay làm cảm động rồi … …?” Con mắt đen của Tấn Tịch như đã bị rửa qua chăm chú nhìn vào cô, dường như đang mang theo một loại cảm xúc điên cuồng không thể dò đoán được.

Noãn Noãn cúi đầu, không dám nhìn vào mắt anh ta nữa.

“Không nói gì,tức là xác nhận rồi sao?Cô muốn ở cùng với anh ta sao?” Giọng nói của anh ta rất trầm, song ánh mắt giờ lại sắc như dao.

Noãn Noãn vẫn không trả lời, Tấn Tịch vẫn kiên nhẫn chờ đợi, trên gương mặt sớm đã như bị phủ một lớp sương mỏng rồi.

Rất lâu sau đó, vẫn không có tiếng nói nào, sự trầm mặc của cô lại càng như đang âm thầm đâm vào trong trái tim Tấn Tịch.

Anh ta đứng dậy, đầu cũng không quay lại, đóng cửa rời đi.

Cửa bị đóng rầm một cái, như đánh vào tim Noãn Noãn, làm tim loạn đến tê dại đi.

Tấn Tịch, có lẽ là giận lắm đây, anh ta vẫn luôn âm thầm giúp đỡ cô, quan tâm đến cô, vậy mà kết quả cuối cùng, lại là cô đã bị dao động.

Đứng dậy tắm qua bằng nước nóng, nằm lên trên giường, trong đầu, không xóa đi được, chính là tình cảnh hôm nay Ninh Nam cứu cô.

Thần tình từ kiên định tới bi thương của anh, đã làm chấn động trái tim cô.

Cứ thế mà xoay đi xoay lại, cho đến khi mệt mỏi đến không mở được mắt ra nữa, cô mới dần dần ngủ thiếp đi.

Trên khóe miệng, đang hơi hơi nhếch lên, ngọt ngào vô cùng.

Đến ngày hôm sau, tới công ty để giải quyết công việc, sau đó sẽ điện thoại cho Ninh Nam, hẹn anh ra ngoài, muốn nói với anh rằng cô sẽ nghiêm túc suy nghĩ chuyện đó.

Tình yêu của bọn họ, không cần sự nghi ngờ trong đó, chỉ có điều … … Ninh Nam chính là hung thủ giết chết cha cô, cho dù có dao động đi nữa, thì trái tim cô vẫn rất khó để vượt qua được rào cản này.

Bước ra khỏi văn phòng, lúc đến đại sảnh, lại nhận được điện thoại của Tấn Tịch.

“Cô đang ở đâu thế, tôi muốn tìm gặp cô nói chuyện.”

“Oh, anh đang ở đâu, tôi đang đi xuống dưới đây.” Noãn Noãn vừa nói vừa bước ra khỏi thang máy đi ra phía cửa.

“Tôi đã đến rồi, trong chỗ để xe của Tô thị không còn chỗ nữa, tôi đang để xe ở phía đối diện đây.”

“Oh, anh đang ở phía đối diện sao … …?” Noãn Noãn nắm lấy di động, cô đã bước ra đến phía ngoài cửa, nhìn sang phía đối diện, ở bên đường bên kia, Tấn Tịch đang vẫy tay với cô, bước sang phía bên này.

Noãn Noãn ngắt di động, đứng im đó đợi anh ta đến.

Từ khóe mắt, bỗng nhìn thấy một chiếc xe hơi lớn, vốn dĩ đang đậu bên vệ đường, bỗng nhiên khởi động, tăng tốc, đâm thẳng về phía trước.

“Tấn Tịch … … “ Cô chạy lên phía trước, song chưa kịp gọi anh ta, thì đã thấy chiếc xe kia tông thẳng vào, làm anh ta bay đi mấy mét.

Sự việc xảy ra quá đột ngột, xung quanh vang lên tiếng kêu thét, rất nhiều người cùng nhìn thấy sự việc đó, còn chiếc xe kia đã nhanh chóng cao chạy xa bay.

Trong một khắc, cô lại nghĩ tới hôn lễ ngày hôm đó, tin tức về vụ tai nạn của cha, đó là một vụ tai nạn được người ta sắp đặt.

Nhìn lại hiện giờ, đã quá rõ ràng, cũng vẫn là cách thức như thế.

Ninh Nam, anh biết không? Tôi vốn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.