Trúc Mã Quấn Thanh Mai

Chương 38




Hàn Dật Thìn cười cười, bờ môi mỏng nhẹ cử động: ” 10?” Thái độ rất khinh thị nói.

Ngón tay anh ta nhẹ nhàng chạm lên các lá bài, sau đó dừng lại một lúc tại một lá bài trong đó, rút ra.

Khóe miệng nhếch lên, thành nụ cười ưu nhã: ” Vương, lá bài to nhất.”

Chút hi vọng trong người Ninh Nam đã bị hủy diệt hoàn toàn, ván này, Hàn Dật Thìn thắng, chiến thắng có chênh lệch rất lớn.

Ván cuối cùng sẽ quyết định thắng thua của vòng này, lần này Hàn Dật Thìn vẫn nhường Ninh Nam rút bài trước.

Hít thở sâu, điều chỉnh lại cảm xúc, đặt xuống trái tim đang lo lắng kia, để toàn bộ tư tưởng đều tập trung vào trên những lá bài.

Cách cá cược như thế này, không có bất kỳ kỹ xảo nào, chỉ có thể dựa vào may mắn.

Nhìn qua một lượt tất cả các lá bài, ánh mắt anh dứng lại ở phía bên trái, ngón tay rơi xuống một trong những con bài đó, vừa muốn rút ra, lại bị Hàn Dật Thìn gọi giật lại, “Đợi đã.”

Ninh Nam ngước mắt lên, có chút bực mình, “Làm gì thế?”

“Anh đoán xem, nếu dây thừng mà đứt, cô ấy rơi xuống dưới, sẽ thành ra thế nào đây?”

Anh ta cố ý khiêu khích trái tim đang bình tĩnh của anh, để anh không thể yên lòng được.

Lời nói này, khi được nói ra từ miệng của Hàn Dật Thìn, vẫn lại có sức sát thương nhất định.

Ánh mắt của Ninh Nam lại chăm chú nhìn vào Noãn Noãn, nhìn cổ tay cô sớm đã vì bị dây thừng trói lại mà để lộ ra những vết tích sâu trên đó, trong con mắt lạnh lẽo, đang bùng lên ngọn lửa trong đêm tối.

“Nhìn xem là bao nhiêu?” Con mắt anh ta mang theo ý cười, ý cười chế nhạo.

Ninh Nam rút bài ra, căng thẳng mà kéo đến trước mặt mình, ngón tay chầm chậm để lộ số ra, lại là: 3!!!

Đột nhiên trong tim sinh ra khủng hoảng, tay cũng có chút run rẩy theo.

“Lá bài gì thế? Mà lại làm anh sợ thành ra thế này?” Hàn Dật Thìn rất vừa lòng nhìn phản ứng hiện giờ của anh, từ lúc bắt đầu trò chơi đến bây giờ, đây vẫn là lần đầu tiên Ninh Nam để lộ ra sắc mặt căng thẳng. Vì vậy lá bài này, nhất định là rất bé.

“Anh cũng rút một lá ra đi, chúng ta sẽ cùng lật bài.” Ninh Nam ôm lấy chút hi vọng cuối cùng, trong giọng nói đã mang theo sự khô khốc mà khàn hẳn đi.

Trừ phi Hàn Dật Thìn cũng rút được một con 3, nhưng cơ hội này thật đúng là quá ít.

“Anh không phải là rút được 3 đấy chứ?” Hàn Dật Thìn quan sát biểu tình đang biến đổi không đoán trước được của Ninh Nam, tùy ý mà rút một lá bài, lật lên trước mặt mình, đột nhiên cứng người lại.

Rút phải 3, không chỉ có mình Ninh Nam, mà còn cả anh ta nữa.

“Anh cũng là 3 sao?” Nắm được biểu tình kỳ lạ của Hàn Dật Thìn vào trong mắt, Ninh Nam bèn hỏi.

Nếu như cùng rút được lá bài như nhau, muốn so sánh, thì phải xem là chất gì.

Của Ninh Nam là Cơ, chỉ cần Hàn Dật Thìn rút được Tép hoặc Rô, anh ta sẽ thua. Còn nếu Hàn Dật Thìn rút được Bích, vậy thì …… Ninh Nam không dám nghĩ nữa.

Hai người họ cùng thăm dò một cái đối phương, rất hiểu ý mà cùng lật bài.

Trên tay Hàn Dật Thìn là: con Tép.

Vòng chơi đầu, Ninh Nam thắng.

Nguy hiểm quá, giờ thì Noãn Noãn đã có thể an toàn tiếp đất rồi.

“Mau thả cô ấy ra.” Ninh Nam phẫn nộ nhìn Hàn Dật Thìn qua cánh cửa sắt kia.

Hàn Dật Thìn nhún nhún vai, một bộ dạng như thái độ không quan tâm đến chuyện thắng thua, rồi ra hiệu cho thủ hạ của anh ta thả Noãn Noãn xuống.

Noãn Noãn đang ở giữa không trung kia được chầm chậm mà đưa xuống, may mà thủ hạ của anh ta rất cẩn thận, rồi để cô ngồi lên trên ghế.

Noãn Noãn cuối cùng cũng đã có thể được hoạt động tay chân, cổ tay vốn dĩ đã mảnh mai kia lúc này lại còn bị dây thừng cứa lên thành nhiều vết hằn trên đó, may mà hiện giờ dù vẫn còn bị trói, nhưng ít nhất trọng lượng toàn thân cô cũng không còn bị tập trung toàn bộ nơi cổ tay nữa.

Nhìn ánh mắt đau lòng của Ninh Nam, trong tim Noãn Noãn quét qua một tia bất an, song phần nhiều hơn lại là vui mừng, có lẽ Ninh Nam, thực sự còn yêu cô hơn cô đã nghĩ rất nhiều.

Thấy Noãn Noãn đã được xuống mặt đất, Ninh Nam mới thở phào nhẹ nhõm được chút, ánh mắt cứ luôn đuổi theo ánh mắt cô.

Bên trong đó có sự trốn tránh, có bất an, có rất nhiều cảm xúc nữa mà anh không sao nhìn thấu được, song hiện giờ trong mắt anh, chỉ có sự kiên định.

Kiên định với một tâm niệm: Anh nhất định sẽ cứu em ra.

“Tôi đã làm xong lời hứa của mình, bây giờ đến vòng thứ hai, vẫn là chơi ba ván tính hai ván thắng như thế, chúng ta chơi gì bây giờ?”

Hàn Dật Thìn cố ý kéo dài âm ra, nhìn bộ dạng cùng quan tâm đến đối phương của hai người kia, trong tim nổi lên sự ghen tuông khó chịu.

Anh ta đứng dậy ra lệnh cho thủ hạ đem ghế đi, bước đến trước mặt Noãn Noãn, trước cái nhìn của Ninh Nam, bỏ miếng băng dính trên miệng cô ra, ngón tay nhẹ nhàng miết lên trên môi cô, nhẹ nhàng xoa nắn nó.

“Mềm thật … … “ Anh ta thốt lên, quay đầu lại, nhìn thấy trong mắt Ninh Nam là sự phẫn nộ, lại cười lạnh một cái, thân mình cúi xuống, đến gần với cánh môi cô.

Đôi mắt của Noãn Noãn mở to, muốn kêu lên, song lại khó mà phát ra bất cứ âm thanh nào, vì bọn họ hiện giờ, đang diễn kịch, mà tất cả các bước trong này đều bị Hàn Dật Thìn nắm lấy, cô chỉ có việc phối hợp diễn mà thôi.

Vì để cho có hiệu quả, Hàn Dật Thìn đã không nói với cô kế hoạch cụ thể, chỉ là để cô có thể có được phản ứng chân thực nhất, như vừa rồi nhìn thấy tấm đinh sắt kia, cô đã bị dọa không nhẹ, lại nghĩ nếu như vừa rồi Ninh Nam mà không thắng thì không biết anh ta sẽ làm thế nào đây.

Thật đáng sợ!

Hàn Dật Thìn tiến gần đến bên cô, trong con ngươi là sự hỗn hợp của cơn thịnh nộ, ghen tức cùng thương tâm.

Cô lẽ ra có thể kêu anh ta ngừng lại, vì biết anh ta muốn hôn cô, cô nhẽ ra nên kêu lên.

Song, trong tim lại có một giọng nói khác ngăn cô lại.

Cô lại rất muốn hưởng thụ cảm giác nhìn thấy bộ dạng Ninh Nam vì cô mà ghen tuông, muốn hưởng thụ sự đau lòng cùng quan tâm mà anh để lộ ra trong mắt mình.

Dường như thời khắc này, thế giới chỉ còn lại hai người họ.

“Đồ khốn! Anh ngừng lại! Đừng có đụng vào cô ấy … …”

Bị cách một lớp cửa sắt Ninh Nam ở ngoài không ngừng đập vào, làm cánh cửa sắt kêu lên ầm ỹ.

“Đồ khốn! Có gan thì tiếp tục cá cược với tôi đây này, mạng của tôi ở đây, anh có gan thì đến mà lấy, đừng có đụng vào cô ấy!”

Hàn Dật Thìn liếc anh một cái, Ninh Nam càng kêu gào phẫn nộ, thì lại càng đúng với ý của anh ta.

Bờ môi rơi xuống trên môi cô, anh ta thật hứng thú muốn xem xem, lúc này Noãn Noãn sẽ có phản ứng như thế nào.

Trò chơi này, không chỉ là để thăm dò trái tim Ninh Nam, mà cũng chính là thăm dò trái tim của Noãn Noãn nữa.

Sự tiếp xúc lạnh lẽo mang theo cả vị thuốc lá nhàn nhạt, song Noãn Noãn lại không hề ghét bỏ, song cũng chẳng hề thích thú.

Hàn Dật Thìn chỉ thế thì thấy không đủ, thấy cô không có phản kháng, chiếc lưỡi bèn bắt đầu liếm láp quanh bờ môi cô, rong chơi đến phần tiếp xúc với răng cô, muốn tấn công vào thành trì trong đó.

Rõ ràng là diễn kịch, song động tác của anh ta rõ ràng là đã nhập tâm quá sâu rồi.

Noãn Noãn bắt đầu giãy dụa, Hàn Dật Thìn này rốt cuộc là muốn gì chứ, cô cũng không thể hiểu được nữa.

“Đồ khốn! Buông cô ấy ra! Tiếp tục chơi với tôi đây này … …!” Ninh Nam liên tục lặp lại câu nói này.

Nhìn thấy người con gái thương yêu của mình bị kẻ khác cưỡng hôn, còn bản thân lại không thể làm gì, trong tim anh sớm đã đau đến mức chảy máu rồi.

Noãn Noãn càng giãy dụa, Hàn Dật Thìn lại càng muốn chinh phục, đây chính là bản tính của anh ta.

Bàn tay to của anh ta luồn vào trong tóc cô cố định đầu cô lại, chiếc hôn mạnh mẽ ép buộc rơi xuống.

Tay chân Noãn Noãn vốn không cử động được, chỉ có thể dùng chiêu thức cũ của mình: cắn!

Đây là kinh nghiệm mà sau khi cô bị cưỡng hôn nhiều lần đúc kết ra, hơn nữa lại còn có kết quả tốt vô cùng.

Mùi vị máu tanh lan truyền ra giữa môi và răng, Hàn Dật Thìn bị đau, buông cô ra lùi về sau mấy bước.

Liếm liếm giọt máu tanh ngọt trên khóe môi mình, có của cô, cũng có của anh ta.

“Được lắm … … Tôi đã nếm được hương vị của sự tức giận rồi.” Anh ta nói sâu xa, nhìn Noãn Noãn, lại tà mị cười lạnh một cái.

Ánh mắt ra hiệu cho thủ hạ một cái, lệnh cho người đem lên một vòng quay lớn đến, đặt vào vị trí vừa rồi.

“Ninh Nam, trò chơi tiếp tục nào, tiếp theo chúng ta cá cái gì đây?” Anh ta quay đầu lại nhìn Noãn Noãn, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên ngón tay của cô.

“Cá ngón tay cô ấy vậy, vẫn chơi ba ván tính thắng hai ván, anh thắng rồi thì đưa cô ấy đi, tôi thắng thì sẽ cắt một ngón tay của cô ấy, rồi sẽ chơi tiếp vòng sau.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.