Trúc Mã Nhà Tôi

Chương 107: Ngoại truyện 4




Sau khi ăn uống no đủ nàng liền đi ngủ, không có muỗi đốt, không cần lo lắng có người khi dễ, lần đầu tiên trong bốn năm qua Đường Cảnh Ngọc trải qua một buổi tối thoải mái.

Ngủ một giấc thoải mái đến tỉnh lại thấy một thiếu niên tuấn tú đứng nghiêng phía trước nàng đang thay quần áo, nàng có cảm giác dường như nàng đang nằm mơ.

Ngoài cửa sổ là những âm thanh hét to của người bán hàng trên phố, nghĩ đến hôm nay có đại sự phải làm, Đường Cảnh Ngọc bỗng hết buồn ngủ, dụi nhè nhẹ đôi mắt, hỏi Chu Thọ:“Khi nào thì tiểu nhị đưa nước đến?”

Vừa nói xong, trên hành lang liền có tiếng bước chân chầm chậm đến, hai người cùng nhau nhìn về phía ván cửa kia, quả nhiên âm thanh kia dừng trước cửa phòng họ. Đường Cảnh Ngọc ngồi xếp bằng, hất cằm với Chu Thọ dương dương tự đắc nói,“Ngươi đi mở cửa đi, ngươi rửa mặt trước đi.”

Khách sạn tiểu nhị đã được Vương thúc dặn dò, chẳng những mang theo chậu nước rửa mặt mà còn mang theo cho Đường Cảnh Ngọc một bộ rửa mặt dụng cụ.

“Ngươi cũng rửa mặt đi.” Tiểu nhị đi rồi, Chu Thọ nhìn Đường Cảnh Ngọc nói.

Đường Cảnh Ngọc ngáp một cái, chân mang giày, tay cầm một bên áo khoác nói:“Ngươi rửa mặt trước đi, ta đi tiểu.” Nói xong thì đi ra phía sau bình phong.

Chu Thọ vốn không có đợi nàng thêm, đổ nước ra chậu nhỏ.

Đường Cảnh Ngọc ngồi xuống bô tè.

Thanh âm rất vang, Chu Thọ vô tình liếc mắt về phía nàng, người phía sau bình phong vốn không thấy rõ ràng, nhưng hắn thấy rõ nàng đang ngồi . Hắn chớp chớp mắt, vội phun nước trong miệng ra, cầm khăn lên vội mang theo chậu nước nhỏ ra ngoài.

Đường Cảnh Ngọc nghe thấy động tĩnh bên này vội nhìn qua, thấy Chu Thọ chạy trốn thật nhanh, không hiểu hắn rốt cuộc đang làm cái gì, khi mặc quần đi ra ngoài, trùng hợp nghe được Chu Thọ phân phó tiểu nhị lát nữa đổi cái bô khác cho hắn.

Đường Cảnh Ngọc không kìm lòng được nhìn xuống chân mình, khinh thường xuy một tiếng. Thật không hổ là thiếu gia sống an nhàn sung sướng, yêu sạch sẽ như vậy, chỉ là một cái bô nàng dùng qua rồi cũng chịu không được? Vừa rồi còn vội chạy ra ngoài nữa là sao?

Không để ý đến tật xấu của Chu Thọ, Đường Cảnh Ngọc lưu loát rửa mặt súc miệng, khi đánh răng đặc biệt cẩn thận, sau khi tẩy xong còn đi trước gương kiểm tra một phen. Nàng cũng là người yêu sạch sẽ mà, thời điểm có điều kiện nàng có thể còn thích sạch sẽ hơn cả Chu Thọ, chỉ là hiện tại không phải là lúc thôi.

Sau khi thu thập tốt rồi, tiểu nhị đi tiến vào đổi một cái bô khác, Chu Thọ lúc này mới tiến vào, khi vào cửa còn nhẹ nhàng hấp cái mũi.

Đường Cảnh Ngọc nhịn không được trừng hắn,“Ngươi chậm rãi thu thập, ta đi xuống trước đây, tìm Vương thúc.”

Nói xong cước bộ nhẹ nhàng rời đi.

Vương thúc đã ngồi chờ ở dưới, tiểu nhị đang mang điểm tâm lên, cháo hoa bánh bao thịt, thêm hai món ăn sáng.

Có thể liên tục được ăn hai buổi cơm no, Đường Cảnh Ngọc tâm tình rất tốt, ngồi bên cạnh Vương thúc nhìn ra ngoài cửa nhìn đám đông đến đến đi đi cùng Vương thúc nói chuyện phiếm, vừa nhàn nhã ung dung nói chuyện vừa phẩm trà. Không bao lâu Chu Thọ cũng đã đi xuống, cũng ngồi một bên khác của Vương thúc, đỉnh đầu quấn khăn màu xanh, một thân áo dài nguyệt sắc, tuấn lãng phi phàm.

Nếu vẻ mặt không ngốc như vậy thì càng đẹp mắt hơn .

Đường Cảnh Ngọc trong lòng tiếc hận, quyết định sẽ không so đo với hắn chuyện lúc sáng nữa.

Hai khắc chung sau, ba người đến đường Vạn An.

Trước cửa tiệm lồng đèn Tống gia vây đầy người, có thiếu niên tham gia chọn lựa được cha mẹ đưa tới, còn có người không có việc gì cũng tới xem náo nhiệt, mọi người vây quanh vài vòng, nhìn từ bên ngoài thì toàn người là người, người đi đường căn bản không có cách nào đi qua được.

Đường Cảnh Ngọc lắc lắc trúc ký trong tay, bất khả tư nghị nói:“Nhiều người như vậy, làm sao bọn họ kiểm tra hết a?”

Vương thúc bất đắc dĩ cười nói:“Đi qua nhìn một cái đi, Tống chưởng quỹ khẳng định có biện pháp. Tam thiếu gia, chốc nữa nếu kiểm tra xong, đến lúc đó ngài cùng Đường công tử không cần tìm nô tài, nô tài sẽ ở bên ngoài, ngài kiểm tra xong đi ra là thấy nô tài .”

Chu Thọ ngoan ngoãn gật đầu, đổi thành đi theo Đường Cảnh Ngọc.

Đến bên ngoài đám người, Đường Cảnh Ngọc dặn dò Chu Thọ theo sát nàng, nàng tránh trái lạng phải giống như cá trạch chui vào bên trong, thật vất vả mới đi vào một chút, vừa quay đầu lại không thấy Chu Thọ đâu, may mắn vóc dáng hắn cao, Đường Cảnh Ngọc liền nhanh chóng thấy đầu hắn, không cần phải khó khăn tìm hắn nữa. Lắc lắc đầu, Đường Cảnh Ngọc ở trong lòng mắng thầm một tiếng lại lộn trở ra.

“Đường Ngũ!” Chu Thọ nhìn thấy nàng thật cao hứng, ánh mắt lập tức liền sáng lên.

“Theo ta đi!” Đường Cảnh Ngọc một phen kéo lấy tay hắn, túm người đi theo nàng. Hai người đi khẳng định càng chậm hơn, cũng may Chu Thọ tính tình quật cường không từ bỏ, Đường Cảnh Ngọc thì nhận định đúng đường đi, bởi vậy khi bên cạnh có người cản trở hắn, hắn đúng lý hợp tình đem đối phương đẩy ra, Đường Cảnh Ngọc là da mặt dày không sợ người mắng, hắn là căn bản không để trong lòng.

Chờ hai người gần như mất hết sức lực mới tiến vào bên trong, Đường Cảnh Ngọc giày toàn là dấu chân còn Chu Thọ càng đáng thương hơn, rách cả đai lưng.

“Mau vô thôi!” Đường Cảnh Ngọc đoạt trúc ký trong tay hắn, nhẫn cười nhắc nhở nói.

Chu Thọ cúi đầu nhìn theo ánh mắt của nàng, lúc này mới phát hiện xiêm y bị xốc xếch, vội vàng sửa sang lại xiêm y.

Đường Cảnh Ngọc nhìn một lát, ngẩng đầu nhìn về phía tiệm lồng đèn, cửa còn đóng kín.

Tay bỗng nhiên bị người nắm lấy, nàng lắp bắp kinh hãi, quay đầu lại thì thấy được khuôn mặt tươi cười đầy thỏa mãn của Chu Thọ, hồn nhiên giống như một đứa nhỏ sợ bị nương bỏ lại. Đường Cảnh Ngọc cười cười với hắn, vừa muốn nói gì, tiệm lồng đèn rốt cục đã mở cửa .

Cánh cửa tiệm được hé mở ra.

Trước hết là bốn tiểu nhị khỏe mạnh đi ra, gắt gao giữ cửa không cho người thừa dịp hỗn loạn tiến vào, Đường Cảnh Ngọc cũng thiếu chút bị đẩy ngã, may mắn Chu Thọ khí lực lớn đỡ nàng đứng vững, hai người cùng nhau lui về phía sau vài bước.

Chờ mọi người một lần nữa đứng vững vàng, Tiền Tiến ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra, hắn cũng không dong dài, quét mắt nhìn một vòng cao giọng mở miệng, thanh âm vang to,“Mọi người nghe cho kỹ, chưởng quầy chúng ta nói, năm mươi người đồng thời tham gia tỷ thí trận đầu, sau khi chọn được người thắng cuộc thì tiếp tục trận thứ hai, người nào không được chọn thì tự rời đi. Hiện tại mời mọi người xếp hàng, năm mươi người đầu tiên xếp hàng xong thì tiến vào.”

Nói xong, hắn bắt đầu thu trúc ký, người bị thu trúc ký ngẩn cả người, nói vậy là hắn có tư cách đi vào, nhất thời mừng rỡ, khẩn cấp chạy vào, còn người tắc lại phía sau thì dành giật đưa thẻ trúc vào tay Tiền Tiến. Đường Cảnh Ngọc vóc dáng nhỏ nhắn, mắt thiếu chút nữa bị người chọc trúng, nàng bị đụng trúng la đau, Chu Thọ vội vàng lấy tay ngăn trở trước mặt nàng, Tiền Tiến đứng bên kia nghe được âm thanh quen thuộc, đi lại chỗ hai người Đường Cảnh Ngọc thu trúc ký.

“Đa tạ Tiền đại ca, gặp lại sau!” Đường Cảnh Ngọc cảm kích nói lời cám ơn, xấu hổ kéo tay Chu Thọ đi vào.

Mặt trước cửa viện Tống gia là một cửa hàng ba mặt tiền, chỉ ngắn ngủn vài bước, mà lại giống nhau là trên trời và dưới đất.

Đường Cảnh Ngọc giật nhẹ xiêm y bị kéo lỏng từ chỗ lộn xộn vừa rồi, cùng Chu Thọ đi vào đánh giá bốn phía.

Cửa nhà Tống gia được chia làm ba, tiến vào là một cái sân trung gian thật lớn, là chỗ các sư phó chế đăng. Lúc này trong sân trung gian thật sạch sẽ, có một cái bàn lớn mười người quần áo tươm tất ngồi đó, tiểu nhị chỉ chỗ cho năm mươi người bọn họ ngồi xong liền bước đi.

Đường Cảnh Ngọc trước lôi kéo Chu Thọ ngồi xuống hai vị trí trống.

Nhưng kế tiếp không ai nói cho bọn họ thể lệ tỷ thí như thế nào, cũng không có người bưng trà rót nước, chỉ cho bọn họ ngồi ngốc ở đó.

Chỉ im lặng được một lát, có người đứng dậy nhìn xung quan, có người ngồi hỏi thăm chuyện người bên cạnh. Ngồi bên trái Đường Cảnh Ngọc là một nam nhân có gương mặt hàm hậu, chủ động đến gần nàng, Đường Cảnh Ngọc nhìn cũng không nhìn hắn, nhíu mày quét cửa sổ cửa phòng xung quanh đây, phát hiện cửa sau phía nam giống như có bóng dáng một đạo quần áo quét qua, nàng chút đăm chiêu.

Bên ngoài nhiều người ngồi chờ như vậy, Tống Thù không có khả năng lãng phí thời gian để những người này đến đây huyên nào đi, vậy thì chỉ có khả năng, tỷ thí đã bắt đầu. Như vậy ngồi như vậy để làm gì a?

Làm đèn lồng, một người phải vùi đầu khổ làm, hẳn phải là một người nội liễm kiên nhẫn đi?

Người chung quanh càng ngày càng táo bạo, Đường Cảnh Ngọc càng xác định nghi hoặc của mình, ở Chu Thọ tò mò nhìn trước nhìn sau lặng lẽ xoa bóp tay của mình, ngồi vững như núi. Chu Thọ vốn ngốc, thấy Đường Cảnh Ngọc bộ dáng như đã định liệu trước, hắn an tâm, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đống thẻ trúc được vót ở góc đối diện, nháy nháy mắt.

Một nén nhang qua đi, có một lão sư phụ gần năm mươi tuổi đi ra, không giải thích gì hết, hắn lần lượt bê năm cái bàn đi, có bàn cả mười người đều không được kêu, có bàn được kêu, tính cả Đường Cảnh Ngọc và Chu Thọ là bàn thứ tư.

Bọn họ bị lão sư phụ dẫn tới tiền thính rộng ngồi chờ, lần này lại có trà uống. Chu Thọ đánh giá một vòng, nhỏ giọng hỏi Đường Cảnh Ngọc:“Chúng ta có phải cũng có thể học Tống chưởng quỹ làm đèn lồng?”

Đường Cảnh Ngọc cười cười:“Nhanh, ngươi đừng hỏi gì cả, ta làm cái gì thì ngươi cứ làm theo là được.”

Chu Thọ gật gật đầu, không thèm nhắc lại.

Cuối cùng hai người cũng thông qua trận tỷ thí đầu, chỉ còn sáu mươi hai người. Người tuyển chọn đã rời đi, trong viện an tĩnh lại. Đám người Đường Cảnh Ngọc lại bị gọi đi ra ngoài, phân bố ngồi trước mỗi bàn, chính là lúc này, trên bàn đã có một tờ giấy Tuyên thành dài màu đỏ và kéo để sẵn, còn cái bàn đặt ở giữ là những mảnh giấy màu điệp được cắt sẵn.

Lần này Tiền Tiến đi vào, đi bên cạnh hắn là năm vị sư phó chế đăng, hắn nhìn x mọi người, sau đó nhìn lướt qua Đường Cảnh Ngọc, cất cao giọng nói:“Hiện tại năm vị sư phó này sẽ bắt đầu cắt giấy, mời các vị nhìn thật rõ ràng.

Chúng ta chỉ làm mẫu một lần, sau đó các vị sẽ động thủ làm theo, lần đầu làm sai có thể làm lại, thời gian là một nén nhang. Trước mặt các vị là ba phân giấy Tuyên Thành, cuối cùng các vị hãy đem nộp cái mà các vị cảm thấy ưng ý nhất, chưởng quầy chúng ta sẽ căn cứ vào đó mà chọn ra năm người hợp ý nhất, năm người đó sẽ bắt đầu trận tỷ thí thứ ba.”

“Này tính là tỷ thí cái gì? Đại nam nhân nào lại làm chuyện của nữ nhân chứ?” Một thiếu niên hẳn là gia cảnh không tồi mở miệng phàn nàn, rất nhanh liền có không ít người phụ họa.

Tiền tiến liếc mắt một cái nhìn qua bọn hắn, cười lạnh mở miệng:“Không muốn tỷ thí thì có thể rời đi, chúng ta không bắt buộc.”

Người đầu lĩnh nọ nhếch miệng, nhìn trái nhìn phải, thấy không có người nào rời đi, liền ủ rũ ngồi xuống.

Tất cả thành thật ngồi đó, Tiền Tiến nghiêng người mời năm vị sư phó đứng ở từng bàn vuông khác nhau,“Nếu mọi người đều sẵn sàng, chúng ta bắt đầu thôi.”

Năm vị sư phó lập tức cầm lấy kéo cùng giấy Tuyên Thành, thuần thục cắt.

Đường Cảnh Ngọc nhìn chăm chăm vào tay lão, lão sư phụ động tác hiển nhiên là thả chậm, không có cố ý làm khó dễ.

Đây là khảo nghiệm mọi người nhãn lực cùng khéo tay sao?

Đường Cảnh Ngọc bảy tuổi bắt đầu học nữ hồng, tốt xấu cũng học hơn hai năm, việc cắt giấy này mẫu thân nàng đã dạy qua. Khi đến lễ mừng năm mới mẹ con hai người cùng nhau cắt dán song cửa. Tuy nói lâu rồi chưa đụng tới, nhưng bất quá nàng vẫn là hơn bọn choai choai chưa từng động tới kéo cùng kim chỉ đi?

Cũng không biết Chu Thọ có làm được không.

Đường Cảnh Ngọc lo lắng nhìn về phía Chu Thọ, Chu Thọ tâm tư đều ở trên tay lão sư phụ, không có phát hiện cái nhìn chăm chú của nàng.

Đường Cảnh Ngọc cười cười, chờ lão sư phụ buông kéo, nàng nắm kéo lên vùi đầu cắt, vừa mới bắt đầu không quá thuần thục, sau khi tìm được cảm giác thì không dám trì hoãn thời gian, Đường Cảnh Ngọc cắt trong bước một liền bắt đầu cắt bước hai.

Phần thứ nhất chỉ là luyện tập thuần tuý , phần thứ hai là chính mình dùng, phần thứ ba nàng định vụng trộm đổi cho Chu Thọ.

Bất quá sau khi nàng làm xong phần của mình nhìn về phía Chu Thọ, khiếp sợ phát hiện Chu Thọ đã bắt đầu cắt phần thứ ba , nhìn hắn cắt giấy thật tốt, so với của nàng còn hoàn hảo hơn!

“Ngươi học với ai?” Đường Cảnh Ngọc buông kéo, dở khóc dở cười hỏi.

Chu Thọ nghiêng đầu nhìn nàng, nghĩ nghĩ nói:“Phương bà tử, nàng cắt giấy dán cửa sổ đẹp lắm, ta cho nàng bạc nàng sẽ dạy ta .”

“Ân, nhìn rất đẹp .” Đường Cảnh Ngọc nhấc một tờ giấy mà hắn cắt, cười khoa trương nói, sau đó đè lại ngăn bàn tay hắn lại,“Không cần cắt nữa, bấy nhiêu là đủ dùng rồi.”

Chu Thọ nhìn xem của nàng, ngoan ngoãn buông kéo.

Mấy người ngồi cùng bàn đều nhìn chằm chằm vào mấy tờ giấy mà hai người đã cắt xong, Tiền Tiến vẫn lưu ý bên này đâu, vô tình nhắc nhở bọn họ:“Tự mình cắt của mình đi !”

Mấy người kia vội vàng cúi đầu.

Một nén nhang sau, Đường Cảnh Ngọc cùng Chu Thọ và ba người lạ mặt khác được Tiền Tiến dẫn đi.

“Tiền đại ca, cuộc thi thứ ba này là thi gì vậy?” Đường Cảnh Ngọc cố ý đến bên cạnh Tiền Tiến, nhỏ giọng hỏi hắn.

Tiền tiến cười cười,“Ta cũng không biết a, bất quá ngươi yên tâm, bàn tay ngươi tinh xảo như vậy, hơn phân nửa không thành vấn đề .”

“Còn của ta thì sao?” Chu Thọ rất là khẩn trương hỏi.

Tiền tiến sửng sốt, Đường Cảnh Ngọc ha ha cười, vỗ vỗ bả vai Chu Thọ giới thiệu với Tiền Tiến,“Tiền đại ca, đây là bằng hữu đệ mới quen hôm qua.”

Tiền tiến có chút nghi hoặc đánh giá Chu Thọ, Chu Thọ trông nom câu trả lời của hắn, bất quá hai người ai cũng không mở miệng được, bởi vì đã bắt đầu chuẩn bị cuộc thi thứ ba. Tiền Tiến đẩy cửa ra, dẫn năm người đi vào, nói với nam nhân ngồi ở bàn đối diện:“Chưởng quầy, là năm người bọn họ.”

Tống Thù buông bút, liếc mắt nhìn năm người này, ánh mắt lại đầu hướng về những mảnh giấy được cắt đặt trên bàn, những mảnh giấy này được đặt cạnh trúc ký của từng người, hắn cầm lấy một mảnh,“Chu Thọ?”

Chu Thọ há miệng thở dốc, Đường Cảnh Ngọc nhỏ giọng nhắc nhở hắn:“Gọi ngươi kìa, đi qua đi.”

Chu Thọ lúc này mới tiến lên.

Tống Thù nhìn hắn lâu hơn một chút,“Vươn bàn tay ra.” Chu Thọ ngoan ngoãn nghe theo.

Tống Thù nhìn nhìn, ý bảo hắn đứng ở một bên,“Đường Ngũ.”

Đường Cảnh Ngọc hưng phấn mà đi qua, không đợi Tống Thù mở miệng liền vươn hai tay, lòng bàn tay hướng xuống.

Tống Thù mặt vẫn như cũ không chút thay đổi, chỉ nhìn chằm chằm bàn tay của nàng đánh giá.

Ngón tay tinh tế thon dài, so với ngón tay của Chu Thọ nhỏ hơn hai vòng, cũng không bẩn như lúc mới gặp, trông rất đẹp mắt .

Rõ ràng là một đôi tay của cô nương.

“Đi thôi, ngươi không thích hợp làm đèn lồng.” Tống Thù thản nhiên mở miệng, không nhìn thần sắc của Đường Cảnh Ngọc, ngược lại cầm lấy một mảnh trúc ký khác.

Đường Cảnh Ngọc vừa đi vừa ngâm nga tiểu khúc, mới đi được hai bước liền quay lại, quay trở lại cái bàn, xoay người cẩn thận huỷ thi diệt tích hai giọt nước mắt nàng dùng sức ép rơi trên mặt bàn, trực tiếp dùng tay áo lau đi, xong xuôi hết thảy mới ra ngoài tìm Chu Thọ,“Đi thôi, Vương thúc ở bên ngoài phỏng chừng đã sốt ruột rồi.”

“Ngươi cùng sư phụ ở bên trong làm gì a ?” Chu Thọ tò mò hỏi nàng.

Đường Cảnh Ngọc bĩu môi, đối với bóng dáng cao ngất Tống Thù đang ở chỗ xa xa kia nói:“Ta xin hắn nhận ta làm đồ đệ, hắn không đáp ứng, bất quá nguyện ý cho ta làm tiểu nhị ở đây, cho nên chúng ta về sau vẫn có thể ở cùng nhau, ngươi yên tâm đi, ta sẽ thay Vương thúc hảo hảo chiếu cố của ngươi, ai cũng đừng nghĩ có thể khi dễ ngươi.”

Nàng thần thái hưng phấn, đôi mắt hoa đào sáng ngời ngập nước, Chu Thọ kìm lòng không đậu cười với nàng,“Ân, sư phụ không dạy ngươi, chờ ta học xong sẽ dạy ngươi.” Đường Ngũ đối với hắn rất tốt, hắn cũng muốn đối Đường Ngũ tốt như vậy.

Đường Cảnh Ngọc không đem lời nói của Chu Thọ ngốc lưu lại trong lòng, đi đến tiền viện đụng mặt Tiền Tiến, nàng cao hứng đi qua chào hỏi,“Tiền đại ca, về sau ta chính là tiểu nhị nơi này, còn thỉnh Tiền đại ca quan tâm nhiều hơn a.”

“Thật sự?” Tiền Tiến giật mình , thấy Đường Cảnh Ngọc cười hì hì gật đầu, hắn dùng lực vỗ vỗ nàng bả vai, hí mắt cười nói:“Ngươi có bản lĩnh nha, làm việc cho tốt, có tiền công thì đừng quên mời ta ăn cơm!” Rõ ràng là lời trêu ghẹo.

Đường Cảnh Ngọc lại sảng khoái đáp ứng,“Nhất định nhất định, không có Tiền đại ca hỗ trợ, đệ sẽ không thể đến Gia Định được. Vậy Tiền đại ca cứ đi làm việc đi, đệ cùng Chu Thọ quay lại khách sạn thu thập đồ đạc, buổi chiều gặp a.”

Tiền tiến cười gật đầu, nhìn hai người rời đi mới quay lại làm việc.

Vương thúc biết được hai người đều được giữu lại , cười đến cười toe tóe, trở lại khách điếm ba người kêu một bàn đồ ăn tràn đầy để ăn mừng. Ăn cơm xong Vương thúc cùng Chu Thọ cùng nhau đưa Đường Cảnh Ngọc vào phòng còn hai người vào phòng của Vương thúc.

Nếu Chu Thọ có tin tức, Vương thúc sẽ phải đi trở về.

Đường Cảnh Ngọc biết chủ tớ hai người có nhiều chuyện riêng cần nói, nàng yên lặng ngủ trên giường cả buổi.

Mơ mơ màng màng nghe được tiếng đẩy cửa, Đường Cảnh Ngọc xoay người, thấy Chu Thọ đi vào với đôi mắt hồng hồng.

“Vương thúc đi rồi?” Nàng ngồi xuống hỏi.

Chu Thọ đưa tay đặt túi tiền trên bàn, gương mặt buồn buồn gật đầu.

Chuyện ly biệt này, Đường Cảnh Ngọc cũng không muốn an ủi người khác, sau khi đóng cửa phòng lại, nàng đi đến bên người Chu Thọ vỗ vỗ hắn cánh tay:“Tốt lắm tốt lắm, trong nhà Vương thúc còn có con có cháu, Vương thúc trở về cùng người nhà đoàn tụ là việc vui, ngươi nên vì hắn cao hứng chứ, đúng không? Lại đây ngủ đi, ngủ đủ rồi chúng ta đến tiệm.”

Nàng dẫn đầu đi về phía giường, Chu Thọ mang theo tiền túi cũng trèo lên.

Đường Cảnh Ngọc vừa thấy hắn như vậy có lẽ đoán được Vương thúc khẳng định dặn dò Chu Thọ phải hảo hảo giữ túi tiền .

Chu Thọ có bao nhiêu tiền, Đường Cảnh Ngọc nói không hiếu kỳ tuyệt đối là nói dối, nhưng nàng nhịn xuống , chuẩn bị nằm xuống đi ngủ.

“Đường Ngũ ngươi đừng ngủ vội.” Chu Thọ ngăn nàng lại, cầm túi tiền nhét vào lòng nàng, nhỏ giọng nói:“Vương thúc dặn ta giữ chỗ bạch này, ta không biết cất chỗ nào, ngươi giúp ta cất đi.” Hắn cùng Vương thúc đi ra bên ngoài, mọi chuyện ăn uống ngủ nghỉ đều do Vương thúc chuẩn bị, hắn một chút cũng không biết.

Đường Cảnh Ngọc định theo bản năng cự tuyệt, bất quá sau khi suy nghĩ cẩn thận lại, bên trong đăng phô nhiều người nên chắc có nhiều chuyện, Chu Thọ ngốc như vậy, nếu nàng không hỗ trợ, nói không chừng tiền của hắn sẽ bị người trộm không còn một xu .

“Hảo, ta giúp ngươi giữ, hiện tại chúng ta xem tổng cộng có bao nhiêu bạc, về sau nếu ngươi muốn tiêu thì gặp ta, chúng ta mỗi lần tiêu tiền thì ghi lại.” Cho dù là anh em ruột thịt thì tiền cũng phải rõ ràng, Đường Cảnh Ngọc ngồi xếp bằng ngồi cùng Chu Thọ giải nghĩa đạo lý này, Chu Thọ cái hiểu cái không, chỉ biết là đem tiền túi mở ra.

Bốn năm lượng bạc nén, còn lại chính là một ít bạc vụn và một ít tiền xu lẻ, tổng cộng phần đó cũng gần ba mươi lượng.

Đường Cảnh Ngọc có chút thất vọng không hiểu rõ, rất nhanh lại lắc đầu, nói Chu Thọ cất tiền vào, âm thầm đem vị chủ mẫu keo kiệt của Chu gia kia mắng đến cẩu huyết lâm đầu. Cho dù là con vợ kế, thì hắn cũng là cốt nhục của lão gia bọn họ, thế nhưng chỉ với ba mươi lượng bạc liền đổi ra, loại độc phụ này, sớm muộn gì thiên lôi cũng đánh trúng.

“Ngủ đi, chờ ngươi học làm đèn lồng, có thể kiếm rất nhiều tiền .”

Đường Cảnh Ngọc cõi lòng đầy đồng tình an ủi Chu Thọ, hồn nhiên đã quên rằng toàn bộ gia sản của nàng cũng chỉ có bốn mươi hai đồng tiền cùng một cái khăn lụa của Tống Thù do Tống Thù ngại bẩn mà cho nàng......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.