Trúc Mã Này Ta Không Cần Nữa

Chương 6: Chương 6




Chuyển ngữ: Agehakun

Chỉnh sửa: Andrea

16

Tới khi Thẩm Văn Hiên và tiểu thiếu gia ra khỏi phòng, trời đã tối rồi.

Vì hai người đã sớm nói với dì giúp việc là không ăn cơm chiều, cho nên cũng không có ai tới quấy rầy.

Tầm 7 rưỡi, bọn họ mò ra khỏi phòng, mỗi người cầm một cây kem.

Gương mặt tiểu thiếu gia đỏ bừng, kem trong tay là vị dâu tây, nhưng mà mặt cậu còn hồng hơn cả cây kem nữa.

Video thứ hai mà bọn họ xem chỉ có hai nhân vật, Thẩm Văn Hiên rút kinh nghiệm, chọn bối cảnh vườn trường khá là ngây thơ, hai vai chính bên trong đều mặc sơ mi trắng và quần jean, người đóng vai công kia rất cao, chắc phải hơn mét tám, đè diễn viên có dáng người lùn lùn lên trên bàn liền tách hai chân ra.

Lúc Thẩm Văn Hiên xem lòng bàn tay đều toát mồ hôi, hắn luôn không nhịn được thay người có vóc dáng cao kia thành Hàn Dữ Tiếu.

Nhưng xem trong chốc lát, hắn lại không thể hiểu được mà bắt bẻ.

Hàn Dữ Tiếu đẹp trai hơn người này nhiều, tay cũng đẹp hơn người này, giọng nói cũng dễ nghe hơn người này.

Có một lần học thể dục, quần áo của Hàn Dữ Tiếu bị ướt, chỉ có thể cởi bỏ, lộ ra dáng người cao gầy nhưng lại mạnh mẽ mè ngày thường vẫn luôn che dấu, trên ngực với cánh tay đều là cơ bắp.

Hắn không nhịn được sờ soạng hai cái, Hàn Dữ Tiếu bị bàn tay lạnh của hắn đụng tới run run, mắng tay hắn thiếu đánh, nhưng lại không hề tức giận.

Một lát sau, Hàn Dữ Tiếu nói mình bị thiệt, mặt không đổi sắc giơ tay ra sờ eo hắn, nói muốn sờ lấy lại vốn liếng.



Thẩm Văn Hiên liếm kem, độ ấm vừa mới hạ xuống một chút trên mặt lại nổi lên.

Hiện giờ hắn xem như đã biết, ngay từ đầu Hàn Dữ Tiếu người này đã không có lòng tốt.

Trong phòng an tĩnh một lúc.

Hai người im lặng ăn kem, đôi mắt đều sáng lấp lánh, cũng không biết đang suy nghĩ gì.

Một lát sau, tiểu thiếu gia nhìn Thẩm Văn Hiên hỏi, “Cậu có muốn ở bên Hàn Dữ Tiếu không?”

Thẩm Văn Hiên không nói lời nào, cắn một miếng kem ngậm ở trong miệng, mùi vị sữa bò lạnh căm căm nhưng lại ngọt lịm tràn đầy khoang miệng.

Đã lâu lắm rồi hắn không được thoải mái ăn kem như vậy, dạ dày của hắn không tốt lắm, ăn nhiều dễ bị lạnh dẫn đến đau bụng.

Sau khi Hàn Dữ Tiếu biết, lập tức tự chủ trương quản lý hắn, bắt hắn không được ăn quá nhiều đồ lạnh, một khi bị phát hiện sẽ tăng thêm lượng bài tập cho hắn.

Nhưng thời tiết nóng bức, Thẩm Văn Hiên sao có thể chịu đựng được, mắt trông mong nhìn người khác đều đi mua kem, tức giận vẽ con rùa lên trên bài thi, trên lưng con rùa còn viết tên của Hàn Dữ Tiếu.

Hàn Dữ Tiếu vừa tức giận vừa buồn cười, đi mua một cây kem lớn bằng nửa bàn tay cho Thẩm Văn Hiên, hai người chia ra ăn, chỉ để Thẩm Văn Hiên đỡ thèm.

Thẩm Văn Hiên tức giận mắng Hàn Dữ Tiếu là đồ keo kiệt, nhưng sau đó lại ngoan ngoãn nghe lời, đầu lưỡi nho nhỏ màu hồng phấn dán trên cây kem, vì muốn ăn nhiều mấy miếng nên cố ý cắn không bỏ.

Có mấy lần hắn đều thấy Hàn Dữ Tiếu cứng đờ mặt mày, giống như muốn mắng hắn nhưng lại không biết nói cái gì.

Hiện giờ Hàn Dữ Tiếu mặc kệ hắn luôn rồi, hắn muốn ăn kem thế nào cũng không có ai quản, muốn ăn chừng nào thì ăn chừng đó.

Nhưng hắn mồm to cắn kem vị sữa bò, lạnh đến hàm răng đều run cầm cập, lại cảm thấy không có mùi vị gì cả, còn không ngon bằng ăn chung với Hàn Dữ Tiếu.

“Tớ không đáp ứng cậu ta.” Thẩm Văn Hiên ủ rũ cụp đuôi, “Cậu ta vừa tỏ tình tớ lập tức bị dọa chạy, mắng cậu ta gạt tớ, không phải thật lòng muốn làm anh em với tớ.”

“Sau đó cậu ta không để ý tới tớ nữa.” Thẩm Văn Hiên vô cùng đáng thương nói.

Tiểu thiếu gia đồng tình vỗ lưng Thẩm Văn Hiên.

“Vậy còn cậu?” Thẩm Văn Hiên hỏi tiểu thiếu gia, “Cái người mà cậu bao ấy, hắn thích cậu không?”

Tiểu thiếu gia không trả lời được.

Cậu vốn dĩ không phải một người hiểu rõ chuyện yêu đương, cho đến bây giờ đều là Ngu Hành Chu khống chế quan hệ của bọn họ.

Có đôi khi cậu cảm thấy Ngu Hành Chu hơi thích cậu một chút, có đôi khi lại cảm thấy Ngu Hành Chu chỉ ứng phó cậu giống như trẻ con.

Nhưng cậu không hề nhụt chí.

“Tớ vẫn có thể nỗ lực thêm một chút.” Tiểu thiếu gia nghiêm túc nói với Thẩm Văn Hiên, “Tớ không cần anh ấy phải thích tớ trăm phần trăm, tớ chỉ cần anh ấy hơi thích tớ là được rồi.”

Cậu dùng ngón trỏ và ngón cái bày ra một khoảng cách nhỏ cho Thẩm Văn Hiên xem.

Thẩm Văn Hiên nghĩ thầm, như vậy đúng là rất ít.

Hắn có hơi đau lòng thay tiểu thiếu gia, ngay sau đó lại nghĩ, vậy Hàn Dữ Tiếu thì sao, lúc Hàn Dữ Tiếu tỏ tình hắn, có phải cũng chỉ muốn hắn thích lại một chút hay không?



Tiểu thiếu gia đeo cặp sách trở về, trước khi đi khuyên Thẩm Văn Hiên đối xử với Hàn Dữ Tiếu tốt một chút, dù không muốn ở bên hắn, cũng đừng khiến hắn phải quá khổ sở.

“Bị người mình thích từ chối sẽ rất khó chịu.” Tiểu thiếu gia nghiêm túc nói với Thẩm Văn Hiên, “Tuy rằng Hàn Dữ Tiếu đoạt mất vị trí thứ nhất của tớ, nhưng cậu ta không phải người xấu.”

Tiểu thiếu gia đi rồi, Thẩm Văn Hiên ngồi một mình ở trên cầu thang phát ngốc một lát.

Lần đầu tiên hắn cảm thấy căn nhà trống vắng như vậy.

Ba mẹ hắn vẫn luôn vội vàng công tác, trong nhà thường xuyên chỉ có hắn và dì giúp việc. Hắn cũng đã quen sinh hoạt như vậy.

Nhưng mà về sau Hàn Dữ Tiếu tới dạy hắn học bù, có đôi khi dạy đến quá muộn, hắn liền lôi kéo Hàn Dữ Tiếu ở lại ngủ, hai người cùng nhau xem TV cùng nhau chơi game. Kỹ thuật của Hàn Dữ Tiếu tốt hơn hắn, luôn dẫn hắn dành điểm tuyệt đối.

Ban đêm hai người dựa gần vào nhau cùng ngủ ở trên một cái giường, trên người đều là hương vị của cùng một loại sữa tắm, Thẩm Văn Hiên giống con cún con gác lên trên người Hàn Dữ Tiếu, cảm thấy nếu người này là anh trai của mình thì thật tốt.

Hắn nghĩ nghĩ, bắt đầu cảm thấy dạ dày hơi đau.

Cây kem vừa mới ăn xong bắt đầu sông cuộn biển gầm ở trong dạ dày, đau đến môi hắn cũng trở thành trắng bệch.

Hắn biết thuốc dạ dày ở đâu, nhưng hắn không đi lấy.



Khi Hàn Dữ Tiếu nhận được điện thoại của Thẩm Văn Hiên, còn đang làm công, trên quần áo lao động đều là mồ hôi, di động trước ngực hắn rung lên.

Hắn thấy cái tên trên màn hình di động, vốn dĩ không định nghe, nhưng lại không nhịn được ấn nhận cuộc gọi.

Điện thoại vừa được kết nối, hắn liền nghe thấy tiếng Thẩm Văn Hiên sụt sịt.

Hắn căng thẳng trong lòng, “Thẩm Văn Hiên?”

Thẩm Văn Hiên nghe thấy giọng nói của hắn, cảm thấy dạ dày ngày một đau hơn.

Hắn hít hít mũi, nhỏ giọng nói, “Hàn Dữ Tiếu, tôi đau dạ dày.”

Hàn Dữ Tiếu cởi quần áo lao động ra, “Cậu đang ở nhà sao?”

“Ừm.”

“Chờ tôi đến đó.”

Tác giả có lời muốn nói: Sau này cp phụ sẽ có truyện riêng của mình, bởi vì lười muốn mở lại, vì vậy “Em có thể bao nuôi anh không?” sẽ chia làm hai quyển. Quyển thượng về tiểu thiếu gia, quyển hạ là về Hàn Dữ Tiếu và Thẩm Văn Hiên. Hai cp sẽ xuất hiện xen kẽ trong chuyện xưa của mỗi bên. Như vậy cũng được đúng không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.