Trúc Mã Này Ta Không Cần Nữa

Chương 13: Chương 13




Chuyển ngữ: Agehakun

Chỉnh sửa bản dịch: Andrea

22

Tiểu thiếu gia ngồi trong căn phòng kia một đêm.

Hoa hồng đầy đất theo thời gian dần trôi đã không còn tươi mới kiều diễm như lúc ban đầu nữa rồi, cánh hoa có hơi quăn mép, nhưng hương hoa vẫn còn nồng đậm, trong căn phòng đóng kín, nồng đến mức khiến người ta có chút đau đầu.

Trên bàn đặt một lọ rượu, tiểu thiếu gia không uống rượu, cậu chuẩn bị cho Ngu Hành Chu.

Cậu cũng không hiểu rượu, lôi được một lọ từ từ trong kho rượu của chị mình ra, chị của cậu nhìn đến giật giật mí mắt, không nói đó là rượu để lại cho anh rể cậu, phất tay cho cậu lấy đi.

Nhưng hôm nay sẽ không có ai tới uống bình rượu này.

Tiểu thiếu gia cũng chưa tỉnh rượu, tự mình rót một ly ừng ực uống hết, sặc đến mức yết hầu khó chịu, không lâu sau liền ghé vào bồn rửa tay trong nhà vệ sinh phun ra sạch sẽ.

Hôm nay cậu không ăn gì cả, lại uống rượu, dạ dày quặn thắt lại, đau tới mức khiến cậu khóc càng hăng hơn.

Cậu có hơi say, nhưng bản thân lại chẳng hề hay biết, ráng chống đỡ rửa mặt cho xong, cởi quần áo dơ ra, ngồi yên ở trước cửa sổ, ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa.

Hôm nay vẫn luôn mưa không ngừng nghỉ, trên cửa kính đều là hạt mưa bụi bám vào, gương mặt đỏ bừng của tiểu thiếu gia dán ở mặt trên, lành lạnh.

“Ngu Hành Chu…” Cậu lẩm bẩm gọi tên của Ngu Hành Chu, nhớ tới một ngày thật lâu thật lâu trước kia, cậu suýt chút nữa bị người ta đẩy xuống hồ, là Ngu Hành Chu chặn ngang túm được cậu. Nhưng Ngu Hành Chu không để ý tới lời cảm ơn của cậu, nhanh chóng rời đi, từ trên người hắn rớt xuống một mảnh giấy.

Tiểu thiếu gia nhặt lên, lật xem, mới phát hiện là một tấm ảnh chụp.

Trên ảnh chụp là Ngu Hành Chu khi còn trẻ và một nữ tử.

Cậu mang theo bức ảnh kia trên người thật lâu, cho nên khi nhìn thấy Ngu Hành Chu ở nightclub, cậu liếc mắt một cái liền nhận ra được.

“Hắn là ai vậy?” Tiểu thiếu gia hỏi vị anh họ “hoa hoa công tử” bên cạnh mình, khẩn trương đến toát mồ hôi tay.

Anh họ đang ôm mỹ nhân vô cùng vui vẻ, vội vàng liếc mắt một cái, cho rằng cậu đang hỏi người ngồi bên cạnh Ngu Hành Chu, “Chiêu bài của nightclub đó, tính tình cao ngạo, nhưng lớn lên cũng đẹp, ánh mắt của Nịnh Nịnh không tồi.”

Tiểu thiếu gia ngây ngốc mà nhìn trong chốc lát, thẳng đến khi Ngu Hành Chu rời đi, mới lại ngoan ngoãn bưng nước trái cây uống một ngụm.

Ngày đó trở về, vị anh họ không đáng tin cậy kia bị chị của cậu đánh cho một phen tàn nhẫn bởi vì cả gan dẫn cậu tới mấy nơi như vậy.

Mà cậu thì ôm gối đầu nhỏ của mình, đếm đếm tiền tiêu vặt, làm một quyết định to gan lớn mật – cậu muốn bao nuôi chiêu bài nightclub này.



Tiểu thiếu gia cắn môi, môi đỏ lên giống như có thể rỉ máu.

Trước mắt cậu hiện lên rất nhiều kí ức, chocolate do Ngu Hành Chu tự tay làm, khi hắn cười rộ lên sẽ xuất hiện má lúm đồng tiền ở cạnh khóe miệng, và cả ngày đó cậu hà hơi lên đèn viết tên của hai người xuống…

Mỗi một lần cậu và Ngu Hành Chu ở bên nhau, đều cảm thấy thích Ngu Hành Chu hơn ngày hôm qua một chút.

Cứ vậy tích lũy dần dần, rốt cuộc từ một giọt nước nhỏ bé biến thành đại dương mênh mông biển rộng, mà Ngu Hành Chu lại chính là ngọn hải đăng duy nhất trên biển.

“Em rất rất ghét anh, em không hề thích anh một chút nào cả.” Tiểu thiếu gia lẩm bẩm, cũng không biết là đang nói chuyện với ai, bờ môi đỏ tươi cong lên, lộ ra một nụ cười miễn cưỡng.



Ngu Hành Chu cũng một mình ngồi ở khách sạn.

Nhưng mà giường đệm sau lưng hắn vô cùng sạch sẽ, không hề có một chút dấu vết lăn lộn dây dưa dấu nào, chỉ có khói thuốc sặc người lượn lờ khắp phòng.

Hai mắt hắn đỏ tươi nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết tiểu thiếu gia của hắn đã về đến nhà chưa.

Vừa nãy tiểu thiếu gia khóc, nước mắt dính trên mu bàn tay hắn, rõ ràng là lạnh lẽo, nhưng hắn lại cảm thấy nóng bỏng, mu bàn tay như bị dính lửa, một đường đau đến trong lòng.

Một lát sau, có người gõ cửa.

Ngu Hành Chu không kiên nhẫn mà mở ra, lại là bartender nhanh nhẹn biết chừng mực từ trước đến nay.

“Chung tiểu thiếu gia nói, cái này trả lại cho ngài.” Bartender dâng một cái đồng hồ lên, Ngu Hành Chu vừa nhìn, lập tức cảm thấy lòng mình thắt lại.

Đó là đồng hồ mà hắn tặng cho tiểu thiếu gia, là quà sinh nhật, cũng là lòng riêng của hắn.

Hắn đưa tay nhận lấy đồng hồ, cửa đóng “ruỳnh” lại một phát.

Bartender nhún vai, rời khỏi đó.

Ngu Hành Chu nắm chặt cái đồng hồ kia ở trong tay, mặt ngoài rắn chắc cộm lên trong lòng bàn tay hắn.

Hắn nhớ tới Chung Nịnh khóc đỏ cả hai mắt, nhưng một câu cũng không chịu nói.



Từ đó về sau, một tuần liên tiếp Ngu Hành Chu đều không nghe được tin tức có quan hệ với tiểu thiếu gia.

Sau tiệc sinh nhật long trọng kia, tiểu thiếu gia Chung gia không đi học mấy ngày liền, chỉ ngẫu nhiên có đôi câu vài lời nói chung tiểu thiếu gia chuẩn bị xuất ngoại học tập.

Ngu Hành Chu nghe thấy tin tức này, mày cũng không nhăn một chút, chỉ nói một câu, “Khá tốt.”

Tiểu thiếu gia ở nước ngoài khoảng ba năm, năm năm, sẽ mau chóng quên hắn thôi.

Nhưng mà ngay đêm hôm đó, Ngu Hành Chu nhận được điện thoại của tiểu thiếu gia.

Không phải dãy số mà hắn quen thuộc kia, đổi thành một số khác, nhưng mà Ngu Hành Chu chỉ nhìn thoáng qua, liền đoán được đầu bên kia là Chung Nịnh.

Nhưng mà sau khi nhận cuộc gọi, di động cũng không vang lên tiếng nói gì, chỉ truyền đến tiếng hít thở thực nhẹ, một lát sau, tiếng hít thở này biến thành tiếng nghẹn ngào đè nén cực độ, tiếng khóc giống như mèo con vậy, âm thanh tinh tế, lại khiến lòng người thắt chặt lại.

Ngu Hành Chu khoác quần áo ngồi trước cửa sổ, cũng không nói lời nào, hắn nghe một tiếng rồi lại một tiếng khóc của tiểu thiếu gia, thuốc lá trong tay đã cháy tới ngón tay rồi, nhưng hắn lại không có cảm giác đau.

Hắn bắt ép bản thân không mở miệng nói chuyện, cũng không an ủi tiểu thiếu gia. Bên ngoài là dải sao đầy trời, mưa liên miên mấy ngày rốt cuộc cũng ngừng.

Tiểu thiếu gia thút tha thút thít nức nở nửa ngày, gắt gao cắn răng mới không khóc thành tiếng. Cậu thấy Ngu Hành Chu không hề nói gì cả, tuyệt vọng mà nghĩ, hắn quả thực không thích mình rồi.

Cậu chỉ có thể nhỏ giọng hỏi một câu, “Dạo này anh có khỏe không?”

Trong lòng Ngu Hành Chu nghĩ, tôi không khỏe chút nào.

Nhưng hắn không nói gì, hắn cúp điện thoại.


Ngu Hành Chu now: [Cục súc mode] :)))

Beta-er: Eww tiểu thiếu vì trai mà say, hư quá nhaa.

Ngu Hành Chu khoái mà còn nén, kì quá nhaaa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.