Trúc Mã Muốn Trở Thành Vợ

Chương 2: Mặc áo của tù nhân




-"Nếu bây giờ em đồng ý thì mình sẽ làm điều gì đầu tiên?"

Cô hơi nghi hoặc rồi quay sang nhìn anh. Anh có vẻ như rất bình tĩnh chỉ ôm cô siết chặt vào lòng, cảm giác mơn trớn dễ chịu, từng động tác nhẹ nhàng đến những lớp da trắng mịn. Có lẽ, anh đã rất muốn có được khoảnh khắc này rồi, xa nhau đã bấy nhiêu ngày không lẽ anh lại quên?

-"Từ từ rồi em cũng sẽ rõ!"

Anh nói nhỏ vào tai cô rồi lại siết chặt vòng tay mình hơn. Cô chỉ gật đầu rồi thả lỏng đi vào người anh. Thật sự, nó rất dễ chịu chưa bao giờ cô có được cảm giác này cả. Ấm áp vô cùng.

-"Anh muốn gần em hơn nữa, cho anh vượt qua giới hạn nhé!"

Nói rồi, anh không cho cô nói gì thêm cả, ngay phản ứng mà anh cũng làm cho cô phải xìu đi. Đôi môi bỗng dưng hai bề chỉ được tóm gọn lại thành một, nụ hôn ngọt ngào đến khó tưởng, thời điểm ấy, thời gian ấy, cô tưởng chừng như nó không thể dừng mà càng ngày càng được đi xa hơn. Những chiếc cúc áo trên người cũng dần bị hở ra khiến cho hành động vô ý thức lại tăng thêm sự hấp dẫn, từng đợt yêu thương từ anh lại ùa về, mơn man đến ngọt ngào.

Lần này, có lẽ mọi thứ đối với anh dường như rất dễ dàng, sự việc dần như bỏ đi mọi thứ kiêng kị mà tiến tới gần hơn. Anh mỗi lúc hoạt động mạnh mẽ, cô chỉ biết dựa theo tiếc tấu của anh mà làm theo, hoàn toàn cô đã mất cảm giác tự chủ của mình rồi.

Đồ trên người hình như đã bị kéo tất ra, cô cảm giác được nó rất trống trải đến ngượng ngùng, cảm giác được như thân người đều bị anh chiếm lĩnh, vuốt ve đến đau nhói, nụ hôn mỗi lúc một sâu hơn làm cho cô bất giác ngay cả tinh thần.

Trong lúc này, không khí chỉ biết được là rất nóng, thần trí mê loạn vì bị một ai đó cướp đi. Cả hai thân người đều trống trải, áp vào nhau trên mặt giường phủ đầy màu trắng chen lẫn chút màu hồng dễ chịu, hài hoà.

Anh nhẹ nhàng nắm lấy tay cô đặt lên ngực mình, dường như cô hơi run thì phải, có lẽ vì đây là lần đầu tiên mà cô phải ân ái với người mình yêu thật lòng.

-"Đừng hồi hộp."

Anh hôn cô cái nhẹ rồi ra vẻ nhắc nhở vợ mình. Cô có vẻ khá hơn một chút rồi lại tiếp tục được anh cưng chìu nhiều hơn. Cảm giác ngày hôm ấy, nói chung có lẽ là ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời của cô.

...

Chìm trong giấc ngủ say, hai thân thể quyện lấy vào nhau không rời. Đến gần xế chiều thì hai người mới vội mở mắt choàng dậy.

Cô chắc có lẽ thức sớm hơn nên tỉnh dậy đã thấy anh ôm mình, nhẹ nhàng rút khỏi vòng tay anh đến lúc sắp thoát khỏi thì lại bị ai đó kéo trở vào.

-"Bế em đi tắm nhé!"

Cô có vẻ ngại nên mặt lại đỏ ửng lên, tay đánh vào ngực anh nhiều cái không ngừng.

-"Có con rồi, anh không sợ người khác dị nghị sao?"

-"Chuyện của mình, mình làm trong nhà thì ai biết được!"

-"Nhưng..."

Anh vội chen vào lời nói của cô.

-"Nhưng chỉ có anh mới là người yêu em thật lòng. Chịu chưa?"

Vừa nói xong, chưa kịp cho cô suy nghĩ thì anh đã ngồi dậy nhấc bỗng cô lên rồi bế thẳng vào phòng tắm.

[...]

Tắm rửa sạch sẽ thì cô mới xuống nhà cùng vú chuẩn bị đồ ăn chiều cho gia đình. Nhưng vừa xuống thì đã thấy gia đình anh có mặt đông đủ.

-"Con chào cha mẹ!"

-"Con ngồi đi, thằng Minh không xuống à?"

-"Dạ, chồng con đang ở trên phòng với dỗ cho bé ngủ! Con cũng tính chờ nhưng mà... ảnh không cho!"

-"Ừ, thằng này thương con cũng tốt!"

-"Dạ!"

Im lặng được một hồi thì mẹ anh lại nhìn cô nói.

-"Con thương thằng Minh thật lòng đúng không?"

Cô khẽ cười rồi gật đầu, mẹ anh cũng chỉ biết cười nhưng chỉ gượng rồi lại hỏi.

-"Thằng Minh khi nhỏ nhát gái lắm, không ngờ giờ đây lại đi lấy được một đứa vợ hiền dịu như vậy, đúng là phúc đức của ông bà để lại mà!"

Vừa nói xong thì anh cũng vừa xuống, bế thêm bé con nữa, nhìn hai cha con coi dễ thương chưa kìa.

-"Bé Thiên Tú xuống rồi cả nhà ơi!"

Cô nghe vậy cũng rời bàn mà lại ôm lấy con mình.

Bé nay đã biết bò, biết đi chập chững khắp nhà rồi. Đừng tưởng bé nhỏ mà không biết nhận thức nhé, lúc đầu mẹ chỉ bồng tí thôi mà đã khóc la ầm ĩ rồi, đến lúc anh dỗ thì lại giận luôn cả cha luôn. Nói chung, còn nhỏ đã nghịch như vậy rồi không biết khi lớn lên sẽ ra sao nữa?

-"Con nó giận rồi, làm sao đây anh?"

Anh nhẹ nhàng đặt tay cô lên người mình rồi nhìn con theo một cách triều mến.

-"Giận thì giận, để vài tuần thì cũng nhận ra em thôi, con nít ai mà không như vậy em?"

Được anh trấn an nên cô cũng có phần vui vẻ trở lại. Nhưng từ lúc đó, cô đến gần bé thì bé lại cứ khóc hoài.

Cả buổi cơm hôm đó, nếu có mười phần ăn thì cô đã bỏ chín phần để nhìn con mình đang chơi dưới nền nhà rồi.

Có lẽ, cô đã hối hận hơn khi mà quyết định sang nước ngoài sớm như vậy, nếu cô mà biết được có ngày như hôm nay thì nhất định sẽ không đi đâu nhưng cuộc đời này làm gì có chữ "nếu như" cho cô ước chứ.

Cuộc đời đúng là không khi nào không có lúc gập ghềnh, khó khăn cả. Dẫu gì sao đi nữa cũng chỉ là duyên số hay số phận được sấp đặt trước rồi thì sao?

-"Đừng nhìn con nữa, ăn đi em, để đói bây giờ!"

Anh nói cũng đúng nhưng mà sao khi quay đi không nhìn thấy bé thì khoé mi mắt của cô lại đỏ lên, nước mắt không rơi nhưng nó vẫn cứ còn đọng lại mãi. Muốn khóc lắm nhưng mà khóc cũng chẳng làm được gì.

Cha mẹ anh thấy cô cũng xót cho con dâu nhưng mà cũng biết làm gì được đâu, đành nhìn nó rồi mình cũng đau theo.

Buổi cơm họp mặt gia đình đầu tiên thôi mà đã buồn như vậy rồi. Những ngày sau đó, cha mẹ anh cũng quyết định ở lại chơi với gia đình anh một tháng, không nỡ đi được, thấy con dâu cứ buồn buồn thì hai ông bà lại bị chạnh lòng không kém ai.

-"Công việc giảng dạy bên đó giờ cũng tiên tiến, học viên thực tập thì nhiều nên bây giờ giao cho mỗi đứa một ít thì công việc cũng nhàn rỗi hơn, ở lại đây với tụi con một năm cũng không nhầm gì!"

Mẹ anh nói rồi lại nắm tay cô thật chặt.

-"Nếu có thể, mẹ sẽ ở đến khi nào cháu nội nó nhận ra mẹ mình thì thôi!"

-"Tạm thời con dâu mới đi học về nước thì con dẫn vợ đi chơi đâu đó khuây khoả đi! Mua sắm này nọ hay mua vé du lịch đi ngắm phong cảnh thiên nhiên cũng hay."

Anh chỉ ậm ừ rồi thôi nhưng tối hôm đó anh đưa cô đi mua sắm là thật.

[...]

Ở siêu thị Fresh Flower, được mệnh danh là nơi hấp dẫn nhiều người nước ngoài đến nhất vì ở đây rất nhiều tiện nghi cho khách.

Siêu thị được chia ra thành nhiều mảng, không chỉ phục vụ cho chuyện mua sắm mà nó còn phục vụ cho rất nhiều chuyện chuyên về những việc khác.

Nó có năm tầng lầu, mỗi dãy được chia ra rất gọn gàng, hợp lý với những tiêu chuẩn của khách. Tầng một phục vụ về việc ăn uống, tầng hai và ba thì về mua sắm, tầng bốn thì tái hiện lại về phong cảnh thiên nhiên được sử dụng theo phương pháp máy chiếu 4D, còn lại tầng năm chắc có lẽ cô không bao giờ được anh cho đến, đó chính là góc bar hoạt động vào ban đêm thường dành cho những người muốn tìm người yêu, nói ít tới vậy thôi.

Anh đưa cô đi mua sắm đủ hai tầng hai, ba rồi lại cho lên tầng bốn được 15 phút thì về tầng một tìm gì đó ăn nhẹ.

-"Hôm nay thế là đủ nhé!"

-"Dạ, nhiêu đây là vui rồi!"

...

Cùng nhau đi dạo phố trên đường, như bao nhiêu cặp đôi đang hẹn hò khác cô cũng quấn lấy anh không buông.

-"Có lạnh không em?"

-"..."

Chưa nói gì thì anh đã cởi áo khoác của mình ra đưa cho cô mặt rồi. Thật sự, cô bây giờ là rất ấm vì đã có anh bên cạnh, lại còn được anh khoác thêm áo chắc cô phải chết vì anh làm cho quá nóng quá!

-"Thôi đừng anh, em không lạnh lắm, anh mặc vào đi kẻo lạnh!"

Cô lo lắng tính rút áo ra trao lại cho anh nhưng mà lại bị anh nắm chặt tay lại.

-"Chỉ cần em thấy ấm thì anh cũng vậy!"

Ôi, lời nói của anh như muốn đốn rụng luôn tim cô vậy. Ngọt thì đừng quá đáng thế chứ.

-"Nhưng..."

Ly nước từ đâu rơi thẳng vào người cô, lại là cà phê nóng nữa chứ. May mà anh đỡ cô ra kịp nếu không thì có lẽ cô đã bị bỏng mất rồi. Anh ôm cô vào người, mặt không cho để lộ ra. Anh quay sang quát lớn vào người đó.

-"Anh biết anh mới làm gì không hả?"

-"Tôi, tôi xin lỗi..."

-"À, thì ra là giám đốc Hà, anh muốn gây rối à?"

-"Không phải, chỉ là vô tình thôi!"

-"Người này là..."

-"Vợ tôi đấy, anh mau đi khỏi đây giúp tôi!"

-"Tôi thật sự xin lỗi rất nhiều, rất nhiều."

Nói rồi Hà Lâm bỏ đi, lướt khỏi qua người cô như không có cảm giác, như hai người xa lạ chưa từng được gặp nhau. Có lẽ, chuyện này cũng chỉ là bình thường thôi, vì anh đâu thấy được mặt cô đâu. Nhưng cô vẫn tin rằng, còn thương nhau thì sẽ còn cảm nhận được về nhau.

"Có lẽ, bây giờ Hà Lâm đã sống hạnh phúc bên người đàn bà kia rồi cũng không chừng hay là có vài đứa con gì đó, cuộc sống của họ chắc chắn chăn ấm nệm êm rồi, cô còn phải lưu luyến làm chi nữa. Anh ta có quyền có cuộc tình khác không lẽ cô không được có."

Nước mắt rơi thấm dần vào tay áo anh. Anh có lẽ cũng cảm thấy được nhưng lại để im đi không làm gì cả.

-"Người không thương được em thì hãy để anh thay thế cho người đó."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.