Trúc Mã Là Sói

Chương 6: Con riêng của hào môn, kính mắt-play




Tử Lạc đang nghĩ, hắn là đang giả vờ hay thật sự chưa bao giờ thấy cái băng vệ sinh vậy?

Tã trẻ em và băng vệ sinh của phụ nữ hoàn toàn khác nhau đấy nhé, còn nữa, làm sao có thể mua đồ mà không biết mình mua cái gì chứ!

“Anh....thôi tôi tự đi mua!”

Tử Lạc chẳng biết nói gì, đành bất lực mà đi mua nhưng mà bỗng dưng lại nhớ ra cái tình trạng của mình nên lại tiếp tục đau khổ mà gào thét.

Ông trời a~ lúc bình thường cô thực sự muốn tới kì để hắn không “hành hạ” cô nữa, nhưng mà bây giờ cô bị thương như vậy hắn chắc chắn cũng không nỡ ra tay.

Vậy mà không ngờ cái kì nguyệt sự là đến ngay lúc này thì chẳng khác nào 2 cơ hội hiếm có đều bị lãng phí rồi sao?

“Không cần đâu, để tôi thử lại!”

Nói dứt lời, hắn vội vã chạy ra khỏi phòng bệnh một lần nữa, Tử Lạc thầm than, hắn là đang thí nghiệm hay sao mà còn thử lại chứ.

-----------

“Thứ tôi muốn mua chính là băng vệ sinh dành riêng cho phụ nữ!”

Vương Thần vừa bước vào cửa tiệm liền nhìn thấy cô gái bán hàng lúc nãy, hắn vừa thở vừa nói hiển nhiên trông có chút quyến rũ.

Nhưng mà, hắn vừa nói cái gì ấy nhỉ?

“Băng....băng vệ sinh? Được rồi, anh chọn đi!”

Cô gái bán hàng cũng há họng ngạc nhiên, lúc nãy cứ tưởng người này là ông bố của năm chứ, thật không thể tin được là lại đi mua....

Nghe cô bán hàng nói, Vương Thần cũng không khỏi khó chịu, có bao giờ một thằng đàn ông đứng chọn băng vệ sinh cả buổi thế này không chứ?

Nhưng mà khoan đã, tại sao lại có nhiều thứ thế này?

Mỏng, to, có cánh, không cánh, ban ngày, ban đêm,....

Hắn thề rằng hắn đã học bảng cửu chương từ năm lớp 1 nhưng cái cảm giác lúc đó không hề chi với lúc mày, hắn tình nguyện đến công ty làm thêm chứ không muốn ở đây nữa.

“Bình thường cô sử dụng những cái nào cứ lấy hết vào đi, phải là loại tốt nhất!”

Cả hai cùng âm thầm nuốt nước miếng một cái, Vương Thần thì bỗng dưng có một cái nhìn khác về phụ nữ, xem ra họ sống cũng không dễ dàng lắm!

Còn cô gái bán hàng không hiểu sao lại cảm thấy soái ca trước mắt có chút biến thái.

Lúc chuẩn bị ra khỏi cửa hàng tiện lợi, Vương Thần bỗng nhiễn nhớ ra chuyện gì đó rồi nhờ cô bán hàng đổi cho chiếc bao nilon màu đen.

--------------

“Ôi chao, cô xem kìa, Vương tổng cứ ra ra vào vào bệnh viện làm gì thế nhỉ, trên tay còn cầm túi nilon màu đen nữa!”

“Cái gì? Túi nilon màu đen, kích cỡ đó, hình dạng đó! Các anh mau chụp lại đi, Vương tổng chính là đang đi mua băng vệ sinh đó!””Trời ạ, quả thật đúng vậy, tôi còn vô tình nhìn thấy nhãn hiệu nữa, chụp lại chụp lại!”

Lúc này cô gái bán hàng đang trên mạng xã hội nhìn thấy hình ảnh người đàn ông mình cho là biến thái xuất hiện đầy rẫy, tên của anh ta là Vương Thần!

Thật ra không khó để tìm thấy những hình ảnh này đâu, từ khoá hot nhất hiện tại chính là:

- Vương Thần có con?

- Vương Thần đi mua băng vệ sinh?

Người duy nhất thân cận với Vương Thần mà không biết chuyện gì xảy ra có lẽ là Tử Lạc, cô vẫn đang ung dung ngồi trong toilet tự nghịch hai chân mình.

Cô vừa ngồi vừa nghĩ vu vơ, quan hệ giữa mình và Vương Thần rốt cuộc là gì nhỉ?

Hắn thật ra không cần tốt với mình như vậy, nếu như hắn không đối xử tốt như vậy có lẽ cô đã sớm hận hắn đến thấu xương, kiện hắn ra toà.

Nhưng mà....người đàn ông này luôn mang đến cho cô một cảm giác gọi là ấm áp, nó không giống với những bác ở cô nhi viện, nó....giống như tình yêu vậy!

Cho dù cô chưa bao giờ biết yêu là gì nhưng những gì mà cô cảm giác được....tuy hắn mang đến cho cô một hạnh phúc nhưng mà lại cướp đi mất của cô một người bạn.

Mễ Trường Lộ....sợ là cả đời này tôi cũng không thể quên được cô!

'Cạch' một tiếng, Tử Lạc biết Vương Thần đã trở về, cô tự nhủ bản thân phải tỉnh táo.

Cánh cửa toilet một lần nữa mở hờ, lần này hắn đã mua được đúng thứ rồi, nhưng mà....đừng nói rằng hắn cứ như thế này cầm nó vào đây nhé?

Tử Lạc nhanh chóng tự sửa soạn, sau đó cô cố gắng bước ra khỏi toilet, Vương Thần tỏ ý muốn bế cô nhưng cô dứt khoát không chịu.

Hừ, cái tên này đừng tưởng cô không biết, lúc nãy hắn lợi dụng bế cô đã chạm vào ngực của cô rồi, thật không ngờ tổng giám đốc Vương thị lại có thể diễn giỏi đến thế.

Nhìn ánh mắt ngây ngơ đó kìa, nếu là mình trước khi gặp hắn có lẽ đã tin tưởng mất rồi.

Vương Thần thấy ánh mắt của Tử Lạc nhìn mình, xem ra cô đã biết rồi nhưng mà thì có sao chứ, chẳng lẽ đồ của hắn hắn muốn chơi một tí cũng không được sao?

“Vương Thần, anh lúc nãy chính là bộ dạng đó bước vào bệnh viện sao?”

Tử Lạc gấp rút hỏi, cô cầm điện thoại lên đầy nghi ngờ, một cảm xúc lo lắng bất an dần hình thành trong tâm trí.

Quả nhiên....tất cả các trang báo mạng cho dù là lá cải đều xuất hiện hình ảnh cyar Vương Thần hết cầm tã rồi cầm băng vệ sinh, trên mặt còn chút vội vã.

Tử Lạc nhìn từng hình ảnh của hắn, bỗng dưng có một cảm xúc muốn đập đầu vào tường, nói như vậy là hắn cầm mấy cái này vào phòng bệnh của cô....

Vậy thì chẳng phải cả thế giới đều biết nguyệt sự của cô!

“Aaaaaa, anh có bị ngốc không hả?”

Mặc cho Tử Lạc gào thét, Vương Thần vẫn không nói một lời nhưng khoé miệng có chút độ cong nhỏ khó nhận ra.

Hắn đường đường là tổng tài Vương thị, tất nhiên không hề ngu ngốc đến mức đó, chỉ là hắn đang muốn lợi dụng truyền thông để tuyên bố Tử Lạc là ai thôi!

Lần đầu tiên hắn lại phát hiện giới truyền thông báo chí quả rất hay.

Xem ra năm sau phải mở thêm một nhánh về báo mạng cho Vương thị, như vậy càng dễ xâm nhập vào thị trường hơn nha!

Nghĩ vậy, hắn không khỏi cười một cái, tiền tuy nhiều nhưng ai cũng muốn thêm, thứ hắn muốn không chỉ là tiền mà là danh vọng và cả trả thù.

Nếu là bình thường nhắc đến trả thù, tâm trạng hắn sẽ không khỏi tụt dốc nhưng nhìn Tử Lạc đang đau khổ gào thét hắn bỗng cảm thấy mình rất tốt.

__________

Bonus thêm cho mng ạ:) vừa rồi tâm trạng m down quá nên không muốn ra chương mới, đầu nó cứ trống sao ấy:) hnay đền bù ạ:)

À mà có lẽ bộ này của em cũng không kết sớm đâu nhưng sau khi hết bộ này em dự sẽ ra một bộ khác tương tự, em muốn thông báo xem có ai ủng hộ không thôi ạaa

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.