Trúc Mã Là Sói

Chương 55: Thế giới 3- Nhân vật chính nhất định phải chết (1)




Mới đầu Phó Tạ vô cùng ôn nhu, nhẹ nhàng hôn môi của nàng, ngậm lấy môi của nàng gặm cắn, dần dần liền kích động, lại không biết nên làm như thế nào, chỉ biết dùng sức cắn.

Bờ môi Hàn Anh bị hắn lấp kín không hô hấp được nên thân thể như nhũn ra, giữa lúc mê loạn nàng còn sợ Phó Tạ đụng trúng bộ ngực đang trổ mã căng đau của nàng, liền lấy tay dùng sức chống đỡ ở trước ngực Phó Tạ.

Cách tầng một lụa mỏng màu trắng lồng ngực cứng rắn nhưng co dãn, hoàn mỹ như giải thích cho cái gì gọi là mặc quần áo thì gầy cởi quần áo thì có thịt, cảm giác khi sờ vào đều là từng khối từng khối cơ bắp.

Hàn Anh không nghĩ tới nhìn dáng vẻ Phó Tạ như con em thế gia thanh nhã, dáng người rõ ràng không như dự đoán, lập tức có chút thất thần.

Ngay lúc nàng thất thần, môi mọng nàng có chút mở ra, rốt cuộc Phó Tạ dường như tìm được bí quyết, thăm dò vào trong miệng Hàn Anh, cùng Hàn Anh quấn giao thân mật.

Hàn Anh cảm thấy mỗi lần Phó Tạ không cẩn thận đụng vào chỗ đó của thì nàng cảm thấy đau như bị kim châm muối xát, thế nhưng bầu không khí lúc này thân mật như thế, như dụ dỗ nàng sa vào trong đó, nàng không muốn phá hư bầu không khí tốt đẹp như vậy, đành phải cố gắng nhẫn nại.

Phó Tạ hôn càng lúc càng sâu. Bờ môi Hàn Anh mềm mại ấm áp, hương vị ngọt ngào, làm hắn hãm thật sâu vào; mùi hương thân thể nàng quanh quẩn ngay chóp mũi hắn, làm hắn nhịn không được càng muốn thâm nhập sâu hơn; thân thể nàng mảnh mai mềm mại, chỗ ấy lại đầy đặn mượt mà, làm hắn muốn vân vê nhào nặn, hắn như muốn tiến vào trong thân thể Hàn Anh...

Bờ môi Hàn Anh bị cắn vừa nóng vừa tê dại, bị động mà thừa nhận, thân thể mềm yếu cảm nhận được Phó Tạ biến hóa, trong lòng có chút sợ hãi.

Phó Tạ ôm chặt lấy Hàn Anh, cánh tay nắm chặt eo nhỏ Hàn Anh, làm cho nàng dán sát vào người mình, động tác kịch liệt, sau khi kẹp chặt Hàn Anh được một lúc, mọi thứ đều dừng lại.

Hàn Anh sửng sốt cả buổi mới hiểu được chuyện gì xảy ra, vừa xấu hổ vừa tức cười, chôn mặt trước ngực Phó Tạ, không lên tiếng nở nụ cười.

Nụ cười trầm thấp này làm cho Phó Tạ vừa thẹn vừa giận, mặt của hắn đỏ lên, cánh tay không tự chủ được siết chặt lại.

Hàn Anh bị Hắn siết chặt quá, cái chỗ nào đó cao cao của Hàn Anh chạm vào lồng ngực cứng rắn, Hàn Anh lập tức đau đến khẽ kêu một tiếng, trong nháy mắt toát ra một tầng mồ hôi lạnh: “Đau!”

Phó Tạ ý thức được đã đụng phải bộ ngực đang trổ mã của Hàn Anh rồi, liền buông lỏng nàng ra, nghiêng mặt qua không dám nhìn Hàn Anh, lặng lẽ trấn định lại bản thân.

Hàn Anh liên tục lùi về cuối giường, lúc này mới quay đầu nhìn Phó Tạ. Nàng phát hiện Phó Tạ đang nghiêng người cúi đầu, chẳng biết từ lúc nào đã kéo áo ngủ bằng gấm lên che người, tóc dài đen nhánh mềm mại rũ xuống, khuôn mặt tuấn tú nổi lên một tầng đỏ ửng, mà mắt phượng của hắn lại sáng lấp lánh, liên tục tránh né tầm mắt nàng.

Hàn Anh sờ sờ bờ môi, nàng cảm thấy bờ thấy môi của mình rát rát, chắc là đã bị Phó Tạ hôn sưng lên rồi.

Con ngươi quay tròn một vòng, Hàn Anh đã có một biện pháp.

Nàng cố ý “ai da” một tiếng làm ra vẻ đau đớn, dùng ống tay áo che mặt lại.

Phó Tạ thấy nàng bị đau, ngượng ngùng nhìn sang: “Đau ở đâu?”

Hàn Anh nhẹ gật đầu, thấy hắn như có như không nhìn chỗ đó của mình, vội nói: “Không cần huynh xoa giúp đâu!”

Khuôn mặt Phó Tạ bất ngờ ừng đỏ: “...” Vừa rồi trong đầu hắn quả thật có suy nghĩ này...

Hàn Anh thấy mặt Phó Tạ đỏ lên, mới hiểu được mình nói cái gì, mặt cũng có chút nóng nóng, liền giả bộ như không có việc gì, đứng ở trước giường đưa lưng về phía Phó Tạ, sửa sang quần áo búi tóc.

Một lát sau, nàng mở miệng nói: “Xe ngựa vẫn còn ngừng lại phía trước Mặc Hương các, muội không thể lề mề ở Mặc Hương các được, phải nhanh về thôi!”

Phó Tạ trầm ngâm chốc lát nói: “Ta gọi Phó Bình đến hỏi một chút.” Hắn cảm thấy dựa theo mức độ cẩn thận của Phó Bình, nhất định đã cân nhắc đến vấn đề này, nhưng vẫn nên hỏi một chút cho chắc chắn.

Hắn kéo một cái chuông ở đầu giường.

Giọng nói Phó Bình rất nhanh từ ngoài cửa sổ truyền đến: “Công tử, có nô tài.”

Phó Tạ trầm giọng nói: “Bên Mặc Hương các sắp xếp xong xuôi chưa?”

“Bẩm công tử, nô tài đã cho Hứa Lệ Nương có dáng vẻ giống cô nương đi Lãm Nguyệt Lâu rồi ạ.”

Phó Tạ nhìn về phía Hàn Anh.

Tâm Hàn Anh vừa buông xuống một nửa, đột nhiên lại nhấc lên, nàng liếc Phó Tạ: “Hứa Lệ Nương là ai?”

Phó Tạ nhìn dáng vẻ kiều kiều của Hàn Anh, ngẩn người một lát mới hiểu được Hàn Anh là đang ghen, không khỏi bật cười: “Hứa Lệ nương là thủ hạ của Phó Bình, chờ muội... thôi để bữa nào cho nàng ta đến chào muội.

Hắn nói úp úp mở mở, thế nhưng Hàn Anh vẫn hiểu ý trong lời nói của hắn, nàng có chút xấu hổ, liền giả bộ chuyên tâm sửa sang lại tóc mái, nói: “muội đi nội viện sắp xếp công việc đây.”

Vừa dứt lời, nàng cũng không đợi Phó Tạ, tự mình đi trước. Đợi một lát nữa sợ là Phó Tạ muốn tắm rửa thay y phục, Hàn Anh cảm thấy mình vẫn nên rời đi trước.

Thấy Hàn Anh sửa sang chỉnh tề mới đi ra, lúc này Tẩy Xuân đợi ở bên ngoài mới thở dài một hơi. Nàng biết rõ cô nương nhà mình vô cùng thích chưng diện, nàng sợ cô gia không nhịn được bị sắc đẹp của cô nương quyến rũ, làm ra chuyện không nên làm. Lúc này Tẩy Xuân đang quan sát cô nương, thấy búi tóc nàng ngay ngắn quần áo chỉnh tề, là dáng vẻ như lúc đi vào, chỉ là bờ môi có chút sưng, vì trên môi có thoa hương cao hoa hồng nhạt nên cũng không thấy rõ, chỉ cần không nhìn kĩ sẽ không phát hiện, liền thả lỏng tâm tình, theo cô nương đi ra nội viện.

Ở đây có Phó Trữ và gã sai vặt hầu hạ rồi, cho nên Phó Bình cũng đi theo.

Hàn Anh đi vào nội viện nhà chính ngồi xuống, vỗ vỗ khuôn mặt, thấy nhiệt độ trên mặt đã hạ xuống, lúc này mới phân phó Tẩy Xuân: “Đi xem Sấu Đông đối chiếu sổ sách xong chưa, đối chiếu xong thì gọi nàng tới đây.”

Sau khi Sấu Đông ra ngoài thì nàng nâng chung trà lên uống một ngụm, nhằm bình phục lại nội tâm đang rung động.

Tẩy Xuân đi ra ngoài không bao lâu liền cùng với Sấu Đông trở về, trên tay cầm bốn quyển sổ sách.

Sấu Đông quỳ gối hành lễ, rồi ngồi ở giường gấm bên cạnh, đem từng quyển sổ sách mở ra, bẩm báo từng cái với Hàn Anh.

Mặc dù nàng nói nhanh lời nói dí dỏm, thế nhưng làm việc rất cẩn thận chặt chẽ, những gì cần nói sẽ nói.

Hàn Anh rất hài lòng, kêu Sấu Đông cất kỹ sổ sách, để một lát nữa còn trả lại cho bọn Khâu Nhân.

Nàng nhận nước trà Tẩy Xuân dâng lên, uống một ngụm cho thấm giọng, lúc này mới hỏi Sấu Đông: “Việc chọn người phái đi đi Liêu Châu, ngươi và bọn người Khâu Nhân có ý kiến gì không?”

Sấu Đông vội nói: “Bẩm cô nương, nô tài đã đề cập qua rồi. Bốn người Khâu Nhân đã thương lượng với nhau, cuối cùng quyết định Khâu Nhân và Khâu Nghĩa mang vợ con đi.”

Hàn Anh nhẹ gật đầu, nói: “Đi gọi bọn họ tới đáp lời.”

Sấu Đông đáp ứng đi ra.

Một lát sau, Sấu Đông còn chưa có mang người trở lại, Phó Tạ lại đến.

Ở sau lưng người khác Hàn Anh hay đùa nghịch, thế nhưng trước mặt người khác lại rất quy củ, thấy hắn tới liền ôn nhu đứng dậy nghênh đón, cười dịu dàng quan sát Phó Tạ từ trên xuống dưới.

Lúc này tóc dài đã được Phó Tạ đã chải gọn gàng, trên đầu vấn khăn màu đen, trên người mặc trường bào cổ tròn màu trắng, bên hông đeo ngọc bội màu đen, cách ăn mặc giống như một thiếu niên thư sinh tuấn tú.

Bởi vì chuyện vừa rồi, hắn có chút xấu hổ, kết quả lại thấy Hàn Anh cười sâu xa như thế, khuôn mặt liền đỏ lên, không thèm nói chuyện với nàng, trực tiếp ngồi xuống bên trái giường gấm.

Khi hắn đi qua bên cạnh, Hàn Anh ngửi được mùi bạc hà, biết rõ Phó Tạ đã tắm rửa qua rồi, không khỏi mỉm cười một cái, trở lại phía bên phải giường gấm ngồi xuống.

Mắt phượng Phó Tạ lưu chuyển, giống như vô tình nhìn Hàn Anh, nhận chén trà nhỏ Tẩy Xuân dâng lên uống một hớp. Hàn Anh muốn sắp xếp việc vặt trong nhà, hắn lo lắng tuổi nàng còn nhỏ không có được sự tin phục của nhiều người, đặc biệt tới đây làm chỗ dựa cho nàng.

Sấu Đông rất nhanh liền mang theo bốn người Khâu Lễ, Khâu Nghĩa, Khâu Nhân Và Khâu Liêm tới.

Sau khi bốn người Khâu Nhân Khâu Lễ đi vào, thấy cô nương ngồi ở bên phải giường gấm, một thiếu niên có cách ăn mặc người giống thư sinh, khí chất thanh nhã ngồi ở bên trái giường gấm, hai người mặc dù không nói lời nào, nhưng lại có chút ăn ý, trong lòng đều đoán được thân phận của thiếu niên, liền nhất tề khom mình hành lễ: “Bái kiến cô nương, cô gia!”

Hàn Anh buông ra sổ sách trong tay, giương mắt nhìn về phía bốn người nhà Khâu Nhân, Khâu Lễ, Khâu Nghĩa, Và Khâu Liêm, nhất là nhìn ánh mắt của bọn hắn.

Khâu Nhân hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi, đôi mắt không lớn, nhưng trầm tĩnh trong suốt.

Khâu lễ hai mươi bốn hai mươi lăm, béo lùn chắc nịch, đôi mắt nho nhỏ, luôn cười tủm tỉm.

Khâu Nghĩa tuy rằng so với Khâu Nhân thì lớn hơn một chút, bất quá cũng chừng ba mươi tuổi, dáng người cao to cường tráng, ngũ quan đoan chính, đôi mắt dài nhỏ, hoà nhã chững chạc.

Khâu liêm khoảng hơn mười tuổi, mày rậm mắt to, đôi mắt đen láy, tựa như một tiểu hài tử.

Sau khi nhìn qua bốn người một lần, Hàn Anh mới chậm rãi nói: “Bốn người các ngươi một năm qua cũng khổ cực ở kinh thành, đây là phần thưởng cho các ngươi.”

Nàng ý bảo Tẩy Xuân đưa ra bốn phần phần thưởng.

Đợi bốn người tạ ơn xong, Hàn Anh lúc này mới nói: “Hôm nay cần hai phòng người nhà đi liêu châu hầu hạ Hầu Gia và phu nhân, các ngươi đã thương lượng với nhau chưa?”

Bốn người Khâu Nhân đã thương lượng qua, thấy cô nương hỏi thăm, Khâu Nhân và khâu nghĩa lúc này mới bước ra khỏi hàng chắp tay nói: “Bẩm cô nương, nô tài nguyện ý mang vợ con đi Liêu Châu hầu hạ Hầu Gia và phu nhân.”

Hàn Anh nhẹ gật đầu: “Mọi việc các ngươi nghe theo sự phân phó của quản sự Phó Bình!”

Thu xếp ổn thoả cho bên này xong, Hàn Anh còn gọi Phó Bình đi vào, ở trước mặt mọi người giao phong thư và bọc đồ cho cha mẹ cho hắn, an bài tốt mấy xe hòm xiểng mang đến Liêu Châu, lại dặn dò một phen.

Lời cần nói đã nói xong, nàng vẫn chưa thấy hài lòng, cảm thấy còn phải nói ra suy nghĩ của mình, nhất thời liền trầm ngâm.

Thật ra nàng muốn nói đến vấn đề sinh con trai của cha mẹ, nhưng chuyện này nói rất dài dòng, một lát cũng không giải quyết được.

Phó Tạ thấy thế, cho rằng nàng lo lắng an toàn trên đường, liền đưa tay vỗ nhẹ trên tay Hàn Anh một cái, sau đó nhìn về phía Phó Bình trầm giọng nói: “Xế chiều ngươi hãy đi gặp Phó Tĩnh bàn giao công việc, sau đó cầm lấy lệnh bài của ta đi quân doanh ngoài thành chọn đủ bốn trăm kỵ binh, ngày mai xuất phát.”

Phó Bình đáp “Vâng”, lui xuống.

Đợi trong phòng chỉ còn lại có mình và Hàn Anh, Phó Tạ nhìn Hàn Anh, thấy nàng vui vẻ cười dịu dàng nhìn mình, lúm đồng tiền trên khóe miệng nho nhỏ lúc ẩn lúc hiện, nhìn hết sức đáng yêu. Trong lòng của hắn không khỏi ấm áp, duỗi tay nắm chặt bàn tay mập mạp mềm mại của Hàn Anh, nửa ngày không có buông ra.

Hàn Anh nhìn Phó Tạ, nhớ tới cảm giác ấm áp dán trong lòng ngực của hắn, rất muốn dựa sát vào trong ngực Phó Tạ, thế nhưng lúc này giữa nàng và Phó Tạ cón có một cái giường bàn, nàng thật sự không có ý đem dời giường bàn đi, cuối cùng có chút không vui mà lườm cái giường bàn vài lần, cũng không nói gì.

Phó Tạ thấy Hàn Anh nhìn bên này vài lần, còn tưởng rằng nàng lúng túng, liền buông tay Hàn Anh ra ho nhẹ một tiếng: “a Anh, sắp sinh nhật ta rồi, sách luận của muội viết tới đâu rồi?”

Hàn Anh: “...” mấy ngày nay nàng bận bịu quá nên quên mất việc sách luận này rồi.

Nàng giận dữ liếc Phó Tạ, bắt đầu làm nũng nói sang chuyện khác: “Ca ca, muội đói quá! Kêu bọn họ dọn cơm trưa đi!”

Phó Tạ: “...” Nha đầu này, chỉ lo chơi, quên mất chuyện học.

“Từ nay trở đi ta muốn xem bài tập của muội “ hắn nhìn Hàn Anh chăm chú, mắt phượng sáng lóng lánh, mang theo chút trêu đùa, “thanh trúc bản ta chuẩn bị cho muội vẫn còn ở đây!”

Hàn Anh: “...”

Nàng nhớ tới tình cảnh lần trước Phó Tạ ấn nàng xuống đánh đòn, lập tức có chút đứng ngồi không yên.

Phó Tạ thấy dáng vẻ này của Hàn Anh, bởi vì đang ở trong phòng ngủ, Hàn Anh bị giễu cợt trưng ra khuôn mặt như đưa đám, lòng tự trọng đại trượng phu được thỏa mãn cực lớn, mỉm cười nhìn Hàn Anh, còn đưa tay xoa đầu nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.