Trúc Mã Là Sói

Chương 51: Thế giới 2- Solo mơi biết ai là cha ( 25)




Phó Bình lại cầm một cái thiệp dâng lên cho Hàn Anh: “Bẩm cô nương, đây là đề bài nghị luận công tử đưa cho người, công tử nói không cần gấp, ngày sinh nhật nộp cũng được.”

Hàn Anh: “...”

Nàng nhận lấy thiếp mời sau đó mở ra chỉ thấy trên giấy trắng như tuyết phẳng phiu chỉ viết một hàng chữ tinh xảo và một dấu móc câu[1] “luận tam cương ngũ thường”.

[1] dấu hình móc câu (biểu thị văn viết chính xác hoặc sự vật đúng tiêu chuẩn, thời xưa cũng dùng làm dấu cần chú ý hoặc bỏ đi).

Phó Bình thấy trên mặt Hàn Anh một nụ cười cũng không có, liền chắp tay hành lễ, lại thêm một câu: “Bẩm cô nương, công tử nói, không thể ít hơn ba trăm chữ.”

Hàn Anh mắt cá chết: “...” Phì! Phó Tạ huynh là võ tướng, là võ tướng mà! võ tướng như huynh thì ra được đề nghị luận gì cho vị hôn thê chứ!

Bất quá nàng lập tức lâm vào trầm tư. Hôm nay Đại Chu tôn trọng Đạo Gia vô vi nhi trì[2], Phó Tạ lại kêu mình đi nghiên cứu tư tưởng của Nho gia, tôn chỉ tam cương ngũ thường, cuối cùng là có ý gì?

[2] Thuận theo tự nhiên không có chí tiến thủ (thuận theo tự nhiên, không làm gì cả, thái độ xử thế và tư tưởng chính trị tiêu cực của Đạo giáo thời xưa).

Thấy Phó tam công tử yêu mến vị hôn thê như thế, còn tự mình chỉ bảo vị hôn thê đọc sách, biểu cảm trên mặt Hàn Bội, Hàn Diễm cùng Hàn Linh đều có chút vi diệu.

Hàn Bội thì có có chút hả hê, đại phòng sao,

các ngươi muốn trèo cành cây cao là Hàn Anh sao? Cành cây cao không phải muốn trèo là trèo đâu? Người ta chướng mắt ngươi, chê ngươi là bao cỏ, bắt ngươi đọc sách đó!

Hàn Diễm thì có chút hâm mộ, phu quân Nhị tỷ tỷ nguyện ý dạy Nhị tỷ tỷ đọc sách, tương lai chắc chắn cho phép Nhị tỷ tỷ hồng tụ thiêm hương, ôi phong nhã quá đi!

Hàn Linh thì là có chút cô đơn, dung nhan Nhị tỷ phu tuấn tú như vậy, thân phận lại cao quý, tài văn chương thì trác tuyệt, mình đời này là không có phúc gặp, chỉ tự trách mình không đầu thai vào bụng Đại phu nhân, Nhị phu nhân hoặc là Tam phu nhân...

May mà Hàn Anh không nghe được lời nói trong lòng Hàn Linh, không thì nhất định sẽ cảnh tỉnh nàng: tài văn chương trác tuyệt sao? Phó Tạ? Phì! Được mấy người võ tướng có tài văn chương trác tuyệt!

Thấy Phó Tạ hư hư thực thực dùng Phó Bình làm người môi giới để gián tiếp cùng đường muội mỹ nhân của mình liếc mắt đưa tình, Hàn Lập cảm thấy tâm tình không tốt, liền đi tới bên cạnh Hàn Anh, thăm dò nhìn nhìn, nói: “A, thì ra là đề bài của thư viện Thanh Phong, Phó huynh đệ lại trực tiếp lấy ra dùng!” Thanh Phong thư viện là thư viện nổi danh nhất Đại Chu triều, ở phố Thư Điếm thành Biện Kinh.

Hàn Anh giống như vô tình đi về phía trước hai bước, kéo ra khoảng cách cùng Hàn Lập, đưa thiếp mời cho Tẩy Xuân: “Cầm thiếp mời giúp ta, lấy bao tiền thưởng cho Phó Bình về mua rượu uống!”

Trước mặt nhiều người như vậy, Hàn Anh đối với Phó Bình cũng chỉ nhàn nhạt, chỉ thị Tẩy Xuân cầm một cái bao tiền thưởng cho hắn.

Sau khi Phó Bình cáo từ, đám người Hàn Anh và Hàn Bội cứ tiếp tục đi về phía hậu hoa viên.

Hàn Lập thấy thế, cố tình đi theo sau, cười nói: “Bọn muội muội đi hậu hoa viên chơi à?”

Hàn Bội bởi vì mấy cái hòm giơ ban thưởng trong nội cung, tâm sự nặng nề, căn bản không nghe thấy câu hỏi.

Hàn Anh cười mà không trả lời.

Hàn Diễm nhìn thoáng qua Hàn Linh, thấy nàng vẫn nhút nhát e lệ như trước, liền cười nói: “Bốn tỷ muội chúng ta đi cúc uyển hậu hoa viên thưởng cúc đi!”

Hàn Lập ngẩng đầu nhìn sắc trời, nói: “Trời hơi âm ư, sợ là sắp mưa, ta đi với bọn muội muội!”

Hàn Anh lúc này mới cười dịu dàng nói: “Đại ca, mấy nữ hài tử chúng ta chơi, huynh đi theo sợ bất tiện đó!”

Hàn Lập thấy nàng cười tươi như hoa, lập tức có chút sững sờ, câu “Không có gì bất tiện” cũng chưa kịp nói ra.

Hàn Anh trực tiếp đi về phía hậu hoa viên, Tẩy Xuân cùng Nhuận Thu vội vàng đi theo, Hàn Diễm kéo Hàn Bội, Hàn Linh đi theo, nha hoàn của các nàng cũng đều đi theo.

Hàn Lập đứng ở đó nhìn một nhóm thiếu nữ trùng trùng điệp điệp rời đi, cũng thấy mình quả thật không thích hợp xen lẫn vào bên trong.

Hắn sờ sờ cái mũi, nhớ tới cuộc hẹn với mấy hồ bằng cẩu hữu, liền quay người lắc lắc mang theo mấy gã sai vặt rời đi.

Hầu phủ tuy rằng suy tàn, thế nhưng hình thức vẫn còn, trong hậu hoa viên hương hoa quế nhẹ nhàng tỏa hương trong làn gió, hoa cúc thi nhau đua nở, ngược lại có một phen ý thu dạt dào náo nhiệt.

Hàn Anh vui vẻ chậm rãi đi theo đám tỷ muội tới cúc uyển, vừa tỉ mỉ thưởng thức tên cũng như màu sắc các loài trong cúc uyển,vừa suy nghĩ trong lòng.

Nàng có chút phiền muộn với Hàn Lập, cảm thấy hắn tuy mi thanh mục tú, thế nhưng đôi mắt như phủ một tầng sương mù, nhìn cũng có chút dâm tà...

Hàn Anh quyết định sau này tận lực trốn tránh vị đường huynh này.

Hàn Bội ở phía trước và Hàn Diễm sóng vai bước đi.

Hàn Linh thấy Hàn Anh lẻ loi đi ở phía sau, trên mặt mặc dù cũng nở một nụ cười nhạt nhẽo, nhưng khi nhìn thì thấy toát ra một sự cô đơn lạnh lẽo, liền lui về phía sau vài bước, biến thành sóng vai với Hàn Anh, nhẹ giọng giới thiệu với Hàn Anh những loại hoa cúc này: “Nhị tỷ tỷ, tỷ xem cây hoa cúc có gốc màu đỏ tím này, hoa này khi nở thì cánh hoa xoắn lại, gọi là tử phượng vĩ!”

Hàn Anh nhìn sang, thấy gốc cây hoa cúc này tuy rằng hoa nở rất đẹp, nhưng màu sắc có vẻ cũ kỹ, liền cười nói: “Màu sắc hơi cũ!”

Hàn Linh thấy nàng đáp lại, lập tức lớn gan lên một chút, mím môi nở nụ cười, lại chỉ vào gốc cây có hoa màu trắng, nhụy hoa vàng nhạt nói: “Cái gốc kia gọi là Bạch Long giơ vuốt, màu sắc tuyết trắng óng ánh, và có chút giống bạch quế!”

Hàn Anh cười nói: “Nhìn thì như vậy, kỳ thật không giống, từng cánh hoa Bạch quế rủ xuống dưới, mà cánh hoa Bạch Long giơ vuốt đều hướng lên trên!”

Hàn Linh nghe vậy vội vàng ngồi xuống trước cây hoa so sánh kỹ càng, phát hiện quả thật như thế, ngạc nhiên nhìn Hàn Anh: “Nhị tỷ tỷ, đúng là như vậy nha!”

Nói chuyện được vài câu, tích tụ trong lòng Hàn Anh dần dần được tháo ra, cũng dừng bước, nhớ lại nói: “Trong phủ tướng quân ở Ngọc Khê, ta cũng trồng không ít hoa cúc, giỏi nhất chính là chăm sóc bạch thác quế, phi liêm thác quế, thúy cái điền, phù dung thác quế và phấn thác quế...”

Nàng vừa nghĩ vừa nói, nghĩ đến mình không thể trở lại phủ trấn nam tướng quân ở Ngọc Khê nữa, nụ cười trên mặt dần dần phai nhạt, đôi mắt cũng ẩm ướt, giọng nói cũng càng ngày càng thấp.

Hàn Linh đồng tình nhìn nàng, cố lấy dũng khí đứng dậy cầm tay nàng, thấp giọng nói: “Tỷ tỷ, mọi việc sẽ ổn thôi!”

Hàn Anh bị nàng an ủi như vậy, cảm thấy hơi thẹn thùng, cúi đầu nén nước mắt, lúc này mới nói: “Cả vườn hoa trong hậu hoa viên ở Phủ tướng quân đều do ta trồng, không biết sau khi người kế nhiệm tới, vận mệnh vườn hoa kia sẽ như thế nào.”

Hàn Linh nắm tay nàng, an ủi: “Người kế nhiệm trấn nam Tướng Quân là Nhị đệ Trần Nghĩa của Xu Mật Sứ Trần đại nhân, nghe nói hắn là võ phu dáng vẻ rất oai phong, sẽ không gây khó dễ cho hậu hoa viên hoa đâu? Nhị tỷ tỷ yên tâm đi!”

Trong đầu Hàn Anh chợt hiện ra hai hình ảnh đối lập nhau một mãnh nam cao lớn hùng vĩ và một vườn hoa nhỏ xinh, vô cùng buồn cười.

Sau khi trở lại tây viện, Hàn Anh rửa tay liền bắt đầu may vá. Mãi cho đến khi gần ăn tối, nàng mới may xong trung y.

Từ ma ma tới thúc giục Hàn Anh đi ăn cơm, Hàn Anh cầm bộ trung y vừa mới may xong cho bà nhìn: “Ma ma, con may có đẹp không?”

“Rất đẹp!” Từ ma ma nhìn thoáng qua, nói, “Nhưng còn phải giặt rồi ủi nữa, rồi mới đưa cho cô gia được!”

Hàn Anh tỉ mỉ xếp đồ lại: “vâng, con biết rồi.”

Mấy ngày nay Từ ma ma rất bận rộn, phòng bếp nhỏ ở tây viện đã được đưa vào sử dụng, từ việc chọn mua, đầu bếp nữ đến giúp việc bếp núc, đều là người Hàn Anh mang từ Ngọc Khê tới, ngày đó cơm tối đều được nấu từ phòng bếp nhỏ.

Hoán Hạ đã dọn đồ ăn lên.

Hàn Anh vừa rửa tay vừa nhìn, thấy canh có hai phần, theo thứ tự là canh cua và canh nghêu; cật xào rau, bao tử xào ngải cứu, món bánh củ cải đường phủ mật ong thơm ngon, còn có các loại hải sản khác nhau, hến hấp dấm gừng, tất cả đều là thức ăn mình ở Ngọc Khê hay ăn, không khỏi việc mừng, cũng không cần Từ ma ma thúc giục, nhanh chóng ngồi xuống.

Từ ma ma vừa hầu hạ nàng dùng cơm, vừa nói: “Cô nương đời này có hai việc con người cần phải chú ý, một là ăn, một là ngủ!”

Hoán Hạ sợ Hàn Anh chưa nghe kĩ, vì vậy nở nụ cười: “Vâng, ma ma nói rất đúng, cô nương chỉ biết ăn và ngủ!”

Hàn Anh vừa bưng rượu vàng mật ong nóng lên uống một ngụm, nghe vậy thiếu chút nữa bị sặc: “Chỉ biết ăn và ngủ? Ta là heo sao?”

Hoán Hạ nghiêm túc nói: “Cô nương không phải là heo, ngài là Thiên Bồng Nguyên Soái hạ phàm!” các trà phường Đại Chu đều có các tiên sinh kể thoại bản, Thiên Bồng Nguyên Soái là nhân vật trong thoại bản Thần Thoại đang lưu hành trên phố, thi thoại (tiểu thuyết xen thơ) trong đó có một vị heo tinh vừa làm biếng lại vừa tham ăn.

Hàn Anh: “...”

Hoán Hạ nói tiếp: “Chẳng qua là trên đời này tại sao có thể có Thiên Bồng Nguyên Soái xinh đẹp như vậy?”

Từ ma ma và đám người Tẩy Xuân đều nở nụ cười.

Hàn Anh ăn tối xong thấy hơi no bụng, liền dẫn Tẩy Xuân đi tản bộ.

Khu nhà này hơi đơn sơ, không có kỳ hoa dị thảo, chỉ có hai hàng hoa hồng trồng ở góc tường, Hàn Anh đi dọc về phía đông, lại đi dọc về phía tây, vừa đi vừa nghĩ làm cách nào ngày mai có thể đi ra ngoài một chuyến, gặp gỡ cái kia người nhà, an bài người đi Liêu Châu hầu hạ cha mẹ...

Hàn Anh trong lòng vừa tính toán, còn chưa kịp cân nhắc kỹ lưỡng, liền cảm thấy trên mặt, trên cổ có chút mát, lúc này mới phát hiện chẳng biết lúc nào trời đã đổ mưa nhỏ.

Nàng ngửa đầu cảm thụ một lát, lúc này mới cười một tay xách váy, một tay kéo Tẩy Xuân chạy về phía hành lang.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.