Trúc Mã Là Sói

Chương 50: Thế giới 2- Solo mới biết ai là cha (24)




Hàn Anh đang thêu hoa vào cổ áo gấm đen, trầm ngâm một chút.

Sấu Đông ngay sau đó liền bẩm báo nói: “Tam cô nương Tứ cô nương đến!”

Hàn Anh cũng không ngẩng đầu lên: “Mời vào đi!” Nàng đang bận nên cũng chưa có ý nghênh đón.

Hàn Diễm và Hàn Linh bởi vì Hàn Bội mới đến, bởi vậy chỉ mang theo một nha hoàn, không dám gióng trống khua chiêng.

Các nàng tươi cười vào viện, thấy Hàn Anh ngồi ngay ngắn ở trên giường trúc, bên cạnh bày đầy các loại vải trân quý, liền tiến lên chào hỏi

đưa tay không đánh khuôn mặt tươi cười, Hàn Anh đối với hai đường muội Hàn Diễm và Hàn Linh chuyên phục tùng Hàn Bội cũng rất khách khí, cười nói: “Ta đang bận chút, thứ cho ta không thể đứng dậy nghênh đón!”

Hàn Diễm cùng Hàn Linh cũng khiêm tốn vài câu, cầm vải lên thưởng thức.

Những thứ vật liệu may mặc này vừa nhìn là biết đồ tốt, trên vải có đường vân ngân tuyến được dệt tỉ mỉ, nhìn vào thấy lấp lánh, sờ vào thì mịn màng, có thể nói là một lại vải quý hiếm thấy.

Từ ma ma sai tiểu nha hoàn đem hai băng ghế ra, mời Hàn Diễm cùng Hàn Linh ngồi.

Hàn Diễm cười nói: “Nhị tỷ tỷ, loại vài này cũng chỉ có Nhị tỷ phu tương lai mới có thể mặc thôi!”

Hàn Anh cúi đầu tiếp tục làm việc, không trả lời.

Hàn Diễm tựa hồ nghĩ tới điều gì, xấu hổ dùng khăn che miệng nở nụ cười: “Nghe nhị ca ca nói, từ khi Phó tam công tử trở về Kinh Thành, giới quý tộc trong kinh hiện nay đều gọi "Kinh Thành nhị mỹ", nói đúng hơn là Tam đệ Xu Mật Sứ Trần đại nhân Trần Hi cùng Nhị tỷ phu của chúng ta.”

Hàn Anh biết rõ nhị ca ca chính là nhị đường huynh Hàn Vũ của tam phòng, liền cố ý cười nói: “"Kinh Thành nhị mỹ"? ý là hai người bọn họ xinh đẹp sao?” Trần Hi nàng chưa gặp qua, không biết có đẹp hay không; song tướng mạo Phó Tạ ngược lại thật sự rất tuấn tú. Nghĩ đến Phó Tạ được mọi người gọi là mỹ nhân, Hàn Anh cười đến híp mắt.

Hàn Diễm nhẹ gật đầu: “Đúng vậy!”

Hàn Linh cũng ở một bên nở nụ cười, ngẩn người nói: “Ài, mặc kệ là trần Tam công tử hay là Nhị tỷ phu, ta đều chưa từng gặp qua!” nam nữ đại phòng ở Đại Chu triều cũng không nghiêm khắc, giao tiếp qua lại giữa quý tộc cũng không rất cấm kỵ nam nữ, chẳng qua là nàng là thứ nữ vợ lẽ, đâu có cơ hội cùng Nhị phu nhân Phương thị cùng đích tỷ đi ra ngoài giao tiếp.

Hàn Anh cười nói: “Cái này rất dễ dàng, muội nghe lời một chút, ta có thể cho muội nhìn thấy một trong "Kinh Thành nhị mỹ"!” Nghĩ đến thần sắc kinh ngạc của Phó Tạ khi bị người khác gọi là mỹ nhân, nàng lại nở nụ cười.

Hàn Linh cùng Hàn Diễm cũng cười theo.

Hoán Hạ mang theo tiểu nha hoàn dâng lên mâm trái cây, nước trà, Hàn Anh cũng duỗi lưng một cái: “Chúng ta uống trà ăn điểm tâm, đi dạo hoa viên đi, ta nhớ được trong hậu hoa viên có một cái cúc uyển, chủng loại không ít, tháng tám là mùa hoa cúc nở!” Ngực nàng vẫn đang trổ mã, ngồi một lát là nghe nặng trịch, có chút đau nhức, phải đi ra ngoài đi vài vòng mới được.

Hàn Diễm vui vẻ nói: “Nhị tỷ tỷ, ý này hay đó!”

Hàn Linh cũng hiểu được, mím môi cười.

Mọi người đang uống trà ăn điểm tâm thì giọng Sấu Đông vang lên: “Bái kiến đại cô nương!”

Hàn Anh cười dịu dàng nhìn sang.

Hàn Diễm cùng Hàn Linh lập tức thu liễm nụ cười trên mặt, chần chờ đứng lên.

Hàn Bội mang theo hai nha hoàn đi tới, trên mặt âm tình bất định. Nhìn thấy Hàn Linh cùng Hàn Diễm, nàng không khỏi cười lạnh một tiếng nói: “Ta nói sao không nhìn thấy hai vị, thì ra là đi trèo cành cây cao khác rồi!”

Hàn Diễm Hàn Linh lúng túng cực kỳ, một câu cũng không nói, sợ nàng đột nhiên nổi giận. Hàn Bội thân là đại tỷ, đặc biệt được nuông chiều nên tính tình dữ dằn, miệng lại không buông tha người, hai người bọn họ đối với nàng thật sự là “Tú tài gặp binh, có lý nói không được mà”.

Hàn Anh cũng không sợ nàng, cười nói: “Đại tỷ tỷ tới làm gì? Cũng tới trèo cành cây cao sao?”

Hàn Bội nói không lại nàng, cũng không có lời nào để nói, hậm hực ngồi trên ghế Từ ma ma đem ra, thấy Hàn Anh muốn đứng dậy, liền trừng mắt nói: “Các ngươi muốn đi đâu?” Ta vừa tới các ngươi liền đi, có ý gì?

Hàn Anh sửa sang lại tay áo một chút: “Chúng ta muốn đi cúc uyển ở hậu hoa viên ngắm hoa cúc, Đại tỷ tỷ muốn đi theo không?” Nàng cố ý nói “Chúng ta”, còn nói “Đại tỷ tỷ “, thoáng cái chia bốn tỷ muội thành hai phe, cố ý muốn làm Hàn Bội nổi cáu. Người không đánh ta ta không phạm người, người nếu phạm ta tất phạm người. Hàn Bội khi dễ nàng, nàng cũng không phải là quả hồng mềm.

Hàn Bội bị tức giận đến sắc mặt ửng đỏ, há hốc mồm nói không ra lời, oán hận trừng mắt nhìn Hàn Anh.

Hàn Anh hôm nay chải tóc triều vân cận hương kế, trên đầu cài một bộ trâm cài tóc hồng bảo thạch nạm hoa luy luy, trên người mặc áo hồng nhạt cùng váy xanh nhạt, nhìn vô cùng xinh đẹp, vô cùng yêu kiều, vô cùng tươi đẹp, như nụ hoa đào màu hồng phấn chớm nở trong gió xuân...

Cho dù nàng có được dung mạo xinh đẹp, nhưng không có huynh đệ ruột thịt, hầu phủ này, tước vị này sớm muộn gì cũng thuộc về nhị phòng!

Nghĩ tới đây, tức giận trên mặt Hàn Bội dần dần biến mất, thay vào đó chính là nụ cười vui vẻ giả dối: “Ta cũng đi!”

Bốn tỷ muội vừa đi qua bức tường xây làm bình phong ở cổng, liền nhìn thấy đại ca Hàn Lập mang theo một gã sai vặt thanh tú đi tới, đằng sau còn đi theo một nhóm bà tử khiêng hòm.

Hàn Anh trước hành lễ với Hàn Lập, sau đó mới nhìn về phía Phó Bình bên cạnh Hàn Lập.

Hàn Lập cười nói: “Nhị muội muội, Phó phủ phái tiểu ca Phó Bình tới thăm muội.” lời nói không hề đề cập tới việc Phó Bình tới đưa lễ vật.

Phó Bình nhanh nhẹn hành lễ với Hàn Anh: “Bái kiến cô nương!”

Sau khi đứng dậy hắn nói tiếp: “Sau khi công tử hồi kinh nhiều lần nhận lệnh vào cung yết kiến, mỗi lần đều được bệ hạ cùng nương nương ban thưởng. Công tử sai nô tài đem ban thưởng đưa tới cho cô nương, nhờ ân huệ của hoàng thượng và nương nương… “

Hắn lải nhải dài dòng nói liên tục, Hàn Anh rốt cuộc hiểu được “Công tử được bệ hạ và Hoàng hậu nương nương ban thưởng, không muốn dùng một mình, muốn chia sẻ với nàng “

“Ta hiểu rồi, kêu các nàng mang vào trong đi!” Hàn Anh nhìn nhìn Hàn Lập đang đứng một bên há to miệng muốn nói điều gì, ý vị thâm trường nói, “Đã là vật vua ban, sao lại không có danh sách” Có danh sách thì người hầu phủ sẽ không có cách nào ôm đi.

Phó Bình đáp “Vâng”, chỉ huy bà tử, Từ ma ma phân công khiêng hòm xđi vào, lại lấy ra danh sách quà tặng đưa cho Hàn Anh.

Hàn Anh nhận lấy danh sách, ánh mắt lại nhìn về phía Hàn Lập: “Đại ca, huynh có muốn nhìn một chút không?”

Hàn Lập nhịn xuống xúc động muốn đoạt lấy những cái hòm mạ vàng kia, nuốt nước miếng một cái, nhạt nhẽo nói: “Đã là vật vua ban, ta cũng muốn mở mang kiến thức...” liền thò tay cầm lấy danh mục quà tặng.

Phó Bình thấy thế, trong lòng có chút cảnh giác, lại chậm rãi từ trong tay áo lấy ra một tấm thiệp: “Bẩm cô nương, bốn ngày sau là sinh nhật công tử, phủ quốc công có tổ chức yến hội nam nữ riêng biệt, đây là thiếp mời Nhị cô nương đưa cho người.”

Hàn anh nhận lấy thiếp mời, mở ra xem trước mặt mọi người. Theo như lời Phó Bình, Nhị cô nương trong phủ đúng là thứ nữ của phủ An quốc công, thứ muội Phó Du của Phó Tạ, năm nay mười ba tuổi, trong phủ quốc công ngoại trừ Phó Hoàng Hậu thì không có đích nữ nào nữa, một đám thứ nữ cũng chỉ có nàng đi ra ngoài xã giao, Phó Tạ ngược lại có thể mượn danh nghĩa của nàng quang minh chính đại phát thiệp mời cho mình, trách không được lúc trước ở trang viên trong Chu Tiên trấn, hắn nói “ rất nhanh sẽ gặp lại”.

Nhớ tới lúc ở trang viên trong trấn Chu Tiên bên cạnh kênh đào, khi Phó Tạ đưa tay vén mái tóc nàng, trái tim Hàn Anh khẽ run, trong lòng loạn giống như bị mèo quào, thân thể tê dại, mặt của nàng dần dần nổi lên một vòng ửng đỏ.

Hàn Lập đứng Bên cạnh xem hết danh mục quà tặng giương mắt nhìn lại, thấy mặt Hàn Anh như hoa đào, mắt giống như xuân thủy, trước ngực php phồng, thế nhưng eo lại mảnh, áo hồng nhạt cùng váy xanh nhạt làm nổi bật lên thân hình ngực to eo nhỏ chân dài của nàng…

Hắn gần như nhìn ngây người, đường muội này thật sự là xinh đẹp vô cùng, Phó Tạ tuy rằng quyền cao chức trọng, dù sao cũng chỉ là quốc cữu gia, đường muội đẹp như vậy không công gả cho Phó Tạ, thật sự là lãng phí...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.