Trúc Mã Là Sói

Chương 47: Thế giới -2: Solo mới biết ai là cha (21)




Lúc này Phó Bình và Phó Trữ đứng ở một bên, hình như cũng có chút kinh ngạc, sau khi nhìn nhau liền đi lên hành lễ nói: “Bái kiến Phạm biểu cô nương.” Từ khi quốc công phu nhân qua đời, trang viên ở trấn Chu Tiên này vẫn trên danh nghĩa của công tử. Bởi vì không có nữ quyến, công tử dứt khoát đem thôn trang này giao cho quản sự Phó Cường trong phủ trông coi, nha hoàn bà tử đều không có, dần dần nơi đây liền biến thành thế giới của đàn ông, nữ quyến trong phủ cũng không tới đây, sao Phạm biểu cô nương không nói một tiếng đã tới?

Vị cô nương xinh đẹp kia mỉm cười nhìn Phó Bình, Phó Trữ, ánh mắt dò xét: “Biểu đệ đâu? Sao các ngươi lại đi theo hầu hạ Hàn muội muội vậy?”

Phó Bình không kiêu ngạo không siểm nịnh trả lời: “Công tử bảo nô tài đi theo chăm sóc Hàn cô nương.”

Lúc Vị Phạm biểu cô nương này nói chuyện với Phó Bình, Hàn Anh ở một bên vui vẻ quan sát. Nàng cùng Phó Bình cũng coi như hiểu biết, Phó Bình khách khí như vậy, cho thấy Phạm biểu cô nương cũng không phải là người thân thiết với Phó Tạ

Khi thấy vị Phạm biểu cô nương nhìn về phía mình, Hàn Anh liền mỉm cười với nàng, sau đó đứng dậy nhìn về phía Phó Bình.

Phó Bình liền nói ngay: “Nô tài đã sớm sai người thu dọn nhà chính, mời cô nương đi nghỉ ngơi một lát ạ!” Phạm biểu cô nương xem ra là muốn ở trước mặt Hàn cô nương đảo khách thành chủ đây mà, hắn phải ra mặt thôi.

Hàn Anh khẽ vuốt cằm, nhẹ gật đầu với Phạm biểu cô nương, mang theo Tẩy Xuân cùng Nhuận Thu đi theo Phó Bình. Từ ma ma, Hoán Hạ và Sấu Đông theo ở phía sau.

Phó Trữ hành lễ với Phạm biểu cô nương, lui xuống, Phạm biểu cô nương sao bỗng nhiên lại ở chỗ này, hắn phải đi hỏi quản sự Phó Cường một chút mới được.

Phạm biểu cô nương nở nụ cười nhìn Phó Bình dẫn Hàn Anh đi về phía nhà chính, trầm tư một chút cũng đi theo.

Hàn Anh vừa đi vừa quan sát đình viện, phát hiện đình viện rất rộng rãi sáng sủa, ngoài vài cây hoa hoa quế già ở giữa vườn thì chỉ có một hàng cây ngô đồng cao lớn ở tường xây phía đông và phía tây, cây ngô đồng mặc dù không được xanh tốt như vào mùa hè, nhưng vẫn có thể che khuất bầu trời, cho nên hai bên sân viện rất mát mẻ.

Thấy Hàn Anh thích thú nhìn cảnh trí trong sân, Phó Bình liền giới thiệu nói: “Bẩm cô nương, trang viên này bởi vì gần kênh đào, nên vào mùa hè rất mát mẻ, Hoàng hậu nương nương lúc chưa tiến cung thường dẫn công tử tới đây nghỉ hè. Sau khi Hoàng hậu nương nương tiến cung, công tử không tới đây nữa. Lần này vì muốn cô nương nghỉ ngơi một chút trước khi vào thành, cho nên mới chỉ thị nô tài sai người chỉnh đốn, sửa sang lại một chút.” Phạm biểu cô nương là do mình gọi tới, không thể để Hàn cô nương hiểu lầm được.

Hàn Anh hiểu rõ ý trong lời nói của Phó Bình, nhưng không nói ra, mà chỉ cười cười đợi Phạm biểu cô nương tới đây, cùng đi vào nhà chính.

Nhà chính rất lớn, mặt đất được trải thảm màu đỏ thẫm, trong nhà được trang trí đơn giản cùng với các vật dụng làm bằng gỗ lim, trên giường được trải đệm, còn gối đầu là bảo thạch xanh ngọc được bọc bởi tơ lụa thêu hoa văn vạn tự, nhìn chung thì mọi thứ trông rất xa hoa.

Hàn Anh cùng Phạm biểu cô nương ngồi xuống giường gấm, bà tử bắt đầu dâng trà.

Phạm biểu cô nương cười nói: “Đây là bốn loại trà ta mang từ Liêu Châu đến, muội muội nếm thử xem!”

Hàn Anh vội nói cám ơn.

Sau khi Cùng Phạm biểu cô nương hàn huyên vài câu, Hàn Anh đại khái đã nắm được vấn đề. Vị Phạm biểu cô nương này tên là Phạm Tinh Tinh, là đích nữ của tứ cô Phó Tạ, vốn là ở Liêu Châu với phụ mẫu, hôm nay vào kinh thăm người thân ở phủ quốc công, vô tình đi ngang qua trang viên này của Phó Tạ nên đi vào tham quan một chút.

Hàn Anh cầm chén trà nhỏ, nhưng trong lòng cảm thấy buồn cười, từ Liêu Châu đến Biện Kinh, phải đi từ cửa thành phía đông ở Biện Kinh, mà trang viên này lại nằm ở phía Tây Nam Biện Kinh, cái gọi là “Đi ngang qua” cũng quá buồn cười.

Do có chuyện trong lòng, cho nên nàng chỉ cầm chén trà làm dáng một chút, chứ không thật sự uống.

Lúc này Từ ma ma ở một bên nói: “Cô nương, cô gia đang chờ ở ngoại viện, đã kêu Phó Bình dọn cơm lên rồi, người chỉnh đốn nhanh rồi đi ra nhé!”

Hàn Anh áy náy nhìn Phạm biểu cô nương.

Phạm biểu cô nương rất thành thật nói: “Muội muội mời tự nhiên, buổi chiều còn phải vào kinh, giờ ta phải trở về đây!”

Tiễn Phạm Tinh Tinh xong, Hàn Anh lập tức ngã xuống giường gấm, oán giận nói: “Ngồi một đường xe ngựa, mệt mỏi đau lưng, còn phải xã giao, thiệt là...”

Từ ma ma bảo đám người Tẩy Xuân săn sóc nàng, mình thì đi ra ngoài cùng Phó Bình trao đổi việc cơm nước, nói cô nương nên dùng cơm trưa trước, sau đó tắm rửa sửa soạn một chút, mới tiếp tục lên đường.

Lúc Hàn Anh dùng cơm thì Từ ma ma cũng ở một bên hầu hạ, Hàn Anh liền cười nói: “Ma ma cũng tranh thủ thời gian dùng cơm đi, không đến lúc đó con còn phải chờ người!”

Từ ma ma biết nàng quan tâm tới mình, vui vẻ đi dùng cơm.

Phạm Tinh Tinh trở lại khách viện của mình, nàng cùng hai nha đi theo ăn một bữa cơm trưa nhạt nhẽo.

Bởi vì tâm sự nặng nề, Phạm Tinh Tinh không muốn ăn, nghĩ đến biểu đệ Phó Tạ quan tâm đến tiểu vị hôn thê kia như vậy, ngay cả thân tín Phó Bình cũng phái tới cận thân hầu hạ, dường như sợ xảy ra điều gì, trong lòng của nàng hơi có chút ghen tuông. Thế nhưng nàng nghĩ lại, Phó Tạ thu xếp hết mọi thứ cho vị tiểu hôn thê, rõ ràng là xem đối phương như tiểu hài tử, như vậy xem ra không có ý gì rồi...

Nha hoàn thiếp thân Tu Trúc thấp giọng cười nói: “Cô nương, vị Hàn cô nương kia thật sự rất xinh đẹp, giống như là bánh bao được bọc bởi một lớp đường sữa, khiến người khác chỉ muốn ăn vào ngay, cảm giác nếu bỏ vào miệng sẽ tan ra, ngọt ngào như mật ấy!”

“Hàn cô nương làm cho người khác không thể nào rời mắt được, nhưng lại không thể nói là đẹp ở chỗ nào “ một nha hoàn tên Thu Lan nói, “Chỉ tiếc là vẫn còn nhỏ, sợ là còn chưa có trưởng thành đâu!”

Phạm Tinh Tinh cười cười, không nói chuyện. Vị hôn thê này của Phó Tạ tuy rằng tuổi còn nhỏ, thế nhưng trời sinh xinh đẹp quyến rũ, ngày sau nhất định là một vị đại mỹ nhân. Trách không được Phó Tạ lại thương nàng.

Tắm xong đi ra, Hàn Anh ngồi trước bàn trang điểm, nhớ tới sắp phải lên đường vào kinh, phải cùng Phó Tạ tách ra, không biết khi nào mới có thể gặp lại, trong lòng cũng có chút trống trải.

Thời điểm gặp lại, Phạm Tinh Tinh phát hiện Hàn Anh lại không giống với lúc trước.

Lúc mới gặp vào giữa trưa, quần áo Hàn Anh rất trang nhã, hôm nay gặp lại, tuy rằng nàng vẫn chải tóc kiểu tùy vân kế, nhưng hôm nay nàng mặc một bộ váy hồng, chất liệu là gấm thủy thiên Nam Dương tiến cống, trên đầu cài một bộ trang sức hồng bảo thạch nạm vàng, viên bảo thạch mượt mà sáng bóng, nàng bây giờ tựa như một đóa Hồng Mân Côi chớm nở, có một chút non nớt pha lẫn diễm lệ phong tình.

Nàng nhịn không được cầm chặt tay Hàn Anh đánh giá từ trên xuống dưới: “Muội muội thật là xinh đẹp!”

Hàn Anh cũng cười: “Tỷ tỷ tươi mát tú lệ, đây mới gọi là đẹp!” Nàng cảm thấy mình không có sự thanh lệ của Phạm Tinh Tinh, cho nên lúc này mới thay đổi lại phong cách trang điểm.

Phó Bình đã gọi người đánh xe ngựa của Hàn Anh cùng Phạm Tinh Tinh đến, hai người không nói lờ nào, ai nấy tự lên xe của mình.

Hàn Anh ngồi vào trong xe, liền nghe thấy bên ngoài truyền đến giọng nói cố ý đè thấp của Từ ma ma: “Cô nương, cô gia đến rồi!”

Trong lòng nàng vui mừng, vội vàng kéo cửa xe ra nhìn ra phía ngoài.

Phó Tạ mặc quần áo màu xanh đậm mang theo Phó Tĩnh cùng Phó Trữ cưỡi ngựa đi vào trong viện, thấy Hàn Anh ở phía sau xe ngựa, trực tiếp đi thẳng tới.

Phạm Tinh Tinh nghe bà tử nói Phó Tạ đến, cũng vội vàng đẩy cửa xe ra, cười tươi như hoa nhìn sang.

Thần sắc Phó Tạ trong trẻo lạnh lùng, ngọc thụ lâm phong từ xa đi tới.

Phạm Tinh Tinh nhoài người, cười tươi như hoa: “Tam đệ “

Phó Tạ đi qua xe ngựa của nàng, chữ “Đệ” còn chưa ra khỏi miệng, Phạm Tinh Tinh lại phải nuốt trở vào, nụ cười trên mặt cứng lại, sự mất mát vẫn còn vương lại đâu đây.

Hàn Anh vui mừng gọi một tiếng “Ca ca”, trông mong mà nhìn thấy Phó Tạ.

Phó Tạ đứng ở bên ngoài nhìn vào trong xe nàng.

Da thịt Hàn Anh trắng nõn, cho dù mặc màu hồng cũng không thấy thô tục. Nhìn người nàng nho nhỏ, xinh xinh, làm hắn sinh lòng yêu thương.

Hắn nhìn Hàn Anh thật sâu: “Trở về hầu phủ không được bướng bỉnh.”

Hàn Anh nhẹ gật đầu.

Phó Tạ đưa tay ra vén mái tóc nàng, ôn nhu nói: “Rất nhanh sẽ gặp lại.” Mấy ngày nữa chính là sinh nhật của hắn rồi, hắn tự nhiên có thể nghĩ cách để gặp Hàn Anh.

Hàn Anh híp mắt cười: “Ca ca muốn quà sinh nhật gì?”

Phó Tạ rủ mắt xuống, đưa tay che miệng ho nhẹ một tiếng: “Ta không cần gì cả.”

Hàn Anh định làm cho hắn làm một bộ quần áo cùng giày vớ, vốn định nói ra, thế nhưng nghĩ lại muốn lưu lại một chút cảm giác thần bí, cho nên không nói gì, mà ngơ ngác nhìn Phó Tạ. Phó Tạ cực kỳ tuấn tú, lại bởi vì ở trong quân ngũ nên lộ ra khí khái hào hùng bức người, nhìn thế nào cũng thấy đẹp mắt...

Phó Tạ bị nàng nhìn có chút xấu hổ, sắc mặt ửng hồng, rủ tầm mắt suy nghĩ một chút, ngẩng đầu nhìn Hàn Anh: “truyện lịch sử” đọc tới đâu rồi?”

Hàn Anh: “...” mấy ngày này nàng không có đọc.

Hàn Anh Nhìn Phó Tạ, chậm rãi nói: “Quay về hầu phủ tiếp tục đọc “truyện lịch sử”, cứ cách mười ngày phải viết một bài luận, giao cho Phó Bình, ta sẽ kiểm tra.”

Hàn Anh mắt cá chết nhìn hắn: “...”

Phó Tạ mỉm cười, vuốt vuốt tóc Hàn Anh, khẽ cười một tiếng mới rời đi.

Khi hắn đi đến trước xe ngựa Phạm Tinh Tinh, nụ cười trên mặt đã biến mất, vẫn là khuôn mặt không biểu tình, chắp tay với Phạm Tinh Tinh, liền nhấc chân rời đi.

Phạm Tinh Tinh cười dịu dàng, nhìn Phó Tạ đi xa. Khi ở Liêu Châu nàng đã từng gặp Phó Tạ mấy lần, Phó Tạ chính là cái đức hạnh này, nàng sớm đã thành thói quen, nếu Phó Tạ nhiệt tình chu đáo với nàng, nàng ngược lại mới không quen đó.

Ngựa xe lộc cộc rời đi, Hàn Anh ngồi ngay ngắn ở trong xe, nghe Từ ma ma phổ cập tình hình ở phủ An quốc công cho nàng: “Sau khi mẫu thân cô gia qua đời, An quốc công lấy muội tử Thôi Tể tướng làm kế thất, quốc công phu nhân Thôi thị đã nhiều năm không ra ngoài. Hiện nay nam đinh trẻ tuổi ở phủ An quốc công ngoại trừ cô gia, còn có thứ xuất Đại công tử cùng Nhị công tử, hai vị này đều là do năm ấy lão thái thái làm chủ cho phép thiếp thất An quốc công sinh ra, quốc công phu nhân quá cố thành thân nhiều năm dưới gối chỉ có đương kim hoàng hậu trong cung, lão thái thái liền làm chủ cho An quốc công nạp mấy phòng cơ thiếp, ai ngờ có được hai thứ tử rồi, quốc công phu nhân quá cố lại có cô gia...”

Nói đến đây, Từ ma ma khóc thút thít không ngừng, lại nói đến các cô nương ở phủ quốc công: “Ngoại trừ đại cô nương đã tiến cung, hiện nay trong phủ còn có mấy cô nương thứ xuất...”

Hàn Anh dựa vào Từ ma ma, chuyên chú lắng nghe, trong lòng thì không ngừng suy nghĩ.

Kỳ thật những chuyện này mẫu thân đã nói cho nàng nghe rồi, bất quá Từ ma ma nói lại một lần nữa nàng cũng vui lòng lắng nghe.

Không đến nửa canh giờ, thành Biện Kinh nguy nga đã hiện ra trong tầm mắt. Đầu tiên là quản gia Phó Quý của phủ An quốc công cưỡi ngựa chạy ra đón, tiếp theo đó là quản gia Đường Đại Quý của phủ Hoài Ân hầu cưỡi ngựa chạy ra.

Phó Tạ sai Phó Quý hộ tống Phạm biểu cô nương về phủ quốc công, hắn thì tự mình hộ tống Hàn Anh quay về phủ Hoài Ân hầu

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.