Trúc Mã Là Sói

Chương 27: Thế giới 2- Solo mới biết ai là cha (1)




Hoán Hạ chỉ huy đám tiểu nha đầu dọn cơm, thấy Nhuận Thu bên kia giúp cô nương rửa tay, liền giòn giòn giã giã nói: “Mời cô nương dùng cơm!”

Hàn Anh ngồi trên ghế có phủ gấm thêu hoa, nhận chiếc đũa Hoán Hạ đưa tới, nhìn sang bàn cơm.

Hoán Hạ cười đọc tên món ăn: “Món ăn mặn có hai món: thịt hươu nướng cùng vịt xào măng mùa đông, đồ ăn có sẵn là hai món: dương xỉ non xào nấm, canh sườn nấu với táo đỏ, cẩu kỷ.”

Nghe Hoán Hạ đọc tới món canh sườn nấu với táo đỏ, cẩu kỷ, Hàn Anh nhìn về phía Từ ma ma.

Từ ma ma mỉm cười: “Đây là nấu theo đơn thuốc Trần đại phu đưa, cô nương nếu không muốn cô gia tức giận, thì nên ăn hết đi!”

Hàn Anh: “... Múc một chén nếm thử đi!” Nàng không phải sợ Phó Tạ, mà là ngại phiền toái, chẳng muốn đụng chạm đến hắn.

Nếm thử một miếng canh, Hàn Anh cảm thấy hương vị cũng tạm được, không phải như mình tưởng tượng, do đó đã uống hết một chén.

Sau giờ ngọ là thời gian thoải mái nhất trong một ngày, ánh mặt trời ôn hòa từ cửa sổ mở rộng chiếu vào, chiếu vào giường quý phi phía trước cửa sổ. Hàn Anh dựa vào gối mềm, trong tay cầm quyển truyện lịch sử, đọc tác phẩm “lục đế bản kỷ”.

Hàn Anh thích thể loại tình cảm nồng nàn, cơm trưa ăn hơi no bụng, ánh mặt trời sau giờ ngọ quá ôn hòa, mà “lục đế bản kỷ” lại vô cùng buồn tẻ, cho nên không bao lâu Từ ma ma ngồi ở một bên đóng đế giày liền phát hiện cô nương nhà mình ngủ mất rồi.

Bà cẩn thận đứng dậy đắp chăn cho Hàn Anh, sách cầm để ở một bên, đợi mọi việc thoả đáng lúc này mới tiếp tục làm việc.

Hàn Anh đang ngủ rất ngon thì bị Từ ma ma kêu dậy.

Từ ma ma thấy nàng tỉnh, vội vàng sai Hoán Hạ: “Nhanh đi lấy chén canh tới đây cho cô nương uống!”

Hàn Anh mơ mơ màng màng bị Từ ma ma đút uống một chén canh ngọt, lúc này mới tỉnh táo lại: “Ma ma, đây là canh gì?”

Từ ma ma cười: “Song hồng canh.”

Hàn Anh chớp chớp mắt to: “Canh gì?”

“ Hồng bì cùng táo đỏ thêm chút ngân nhĩ nấu thành canh, bổ huyết lại đẹp da” Từ ma ma cầm trong tay một áo choàng lông chồn tuyết đỏ thẫm khoác trên người nàng, “Phó Bình tới đây báo, nửa canh giờ sau sẽ xuất phát. Cô nương lên giường thay quần áo nhé?”

Hàn Anh: “... Mỗi ngày bổ, lại bổ đến xảy ra vấn đề rồi!”

“Cô nương không nên nói bậy!” Từ ma ma thấy Tẩy Xuân đã đóng cửa sổ lại, liền đỡ Hàn Anh đi ra sau tấm bình phong thay quần áo.

Hàn Anh sai Tẩy Xuân lấy một bộ váy áo quen thuộc màu xanh nhạt thêu hoa lê ở cổ tay áo, lại phân phó Nhuận Thu lấy một đôi trâm cài tóc khắc hoa lê, lúc này mới bắt đầu rửa mặt thay y phục.

Ăn diện xong, Hàn Anh cảm thấy mình tươi mát đáng yêu, soi gương một lát, lại nhìn thoáng qua cuốn sách trên bàn nhỏ đầu giường, liền thấy bực bội: “YAA.A.A… cuốn “lục đế bản kỷ” còn chưa có xem hết nữa!”

Một phút đồng hồ sau, Hàn Anh ngồi trên xe ngựa tinh xảo chạy nhanh ra nội viện, gió nhẹ nhấc màn xe lên, Hàn Anh phát hiện toàn bộ binh sĩ hôm nay của Phó Tạ cùng ngày xưa tựa hồ có chút bất đồng, áo giáp thoạt nhìn tươi sáng rõ nét hơn, vũ khí sắc bén, nhân số cũng nhiều hơn, chắc là Chu du kích kia đã mang người tới đây hội hợp rồi.

Kỵ binh với tác phong chỉnh tề gọn gàng bắt đầu lên núi, trong đội ngũ xen lẫn vô số xe ngựa giống nhau như đúc, phía trước là nữ quyến của phủ tướng quân, đằng sau là rương hành lý của Hàn Anh.

Hàn Anh ngồi trong xe ngựa, bị sự hiếu kỳ giày vò nửa ngày, cực kỳ khó chịu, thấy Từ ma ma đang nhắm mắt dưỡng thần, liền lặng lẽ xốc rèm cửa sổ xe lên nhìn thoáng qua phía trước, phát hiện phía trước cách đó không xa có mấy vị quan quân cỡi ngựa vây quanh một vị Tướng Quân đang mặc áo giáp có vẻ hơi đơn bạc chầm chậm mà đi, bóng lưng vị tướng quân này nhìn có chút quen thuộc. Hàn Anh nhìn chăm chú, nhìn thật lâu, mới biết được vị này là Phó Tạ.

Phó Tạ tâm như tương thông, quay đầu nhìn lại phía sau, vừa vặn cùng Hàn Anh bốn mắt nhìn nhau.

Lúc này bên trái phải Phó Tạ là Tương Bách Xuyên cùng Chu Thanh thấy hắn quay lại nhìn, cũng quay lại nhìn theo. Thấy trong xe mặc dù nửa che nửa đậy cũng không che được nữ hài tử xinh đẹp bên trong, bọn hắn đều có chút giật mình: vị hôn thê của Tướng Quân đẹp như vậy?

Tương Bách Xuyên luôn luôn thận trọng từ lời nói đến việc làm, coi như bỏ qua, hết lần này tới lần khác Chu Thanh mới có mười bảy tuổi, tính cách hoạt bát nhanh mồm nhanh miệng, liền nói ngay: “Ồ? nữ hài tử đẹp quá! Tướng Quân, đây là vị hôn thê của người sao?”

Mặt Phó Tạ sớm đã trầm xuống, mắt phượng nhìn chằm chằm vào Hàn Anh mang theo một tia rét lạnh.

Mắt của hắn là mắt xếch, phần đuôi mắt có chút khiêu khích, bình thường nhìn rất đẹp, thế nhưng nếu như tức giận, đôi mắt sẽ sâu hun hút, nhìn vào khiến người sợ hãi.

Hàn Anh bị hắn nhìn sợ tới mức lập tức khép rèm lại.

Ngồi trong xe thật lâu rồi mà trái tim của nàng vẫn đập bịch bịch, vừa rồi Phó Tạ thật là dọa người!

Hàn Anh cũng không dám nhìn ra bên ngoài nữa, kêu Hoán Hạ cầm quyển truyện lịch sử ra, lật đến chỗ Phó Tạ yêu cầu “lục đế bản kỷ” nhẫn nại đọc....

Từ ma ma hối hận mình dung túng cho cô nương ngủ trưa, Hàn Anh đọc sách, nàng liền nắn vai cho Hàn Anh; tay Hàn Anh cầm sách mệt mỏi, nàng liền giúp Hàn Anh cầm sách.

Khiến cho da mặt Hàn Anh dù dày như tường thành cũng có chút ngượng ngùng, đành phải an ủi Từ ma ma: “Ma ma, con không sao, không cần lo lắng!”

Kỳ thật nàng mặc dù đang đọc sách, nhưng trong lòng cũng đang cầu nguyện Phó Tạ đã quên việc kiểm tra tình hình đọc sách của nàng.

Thế nhưng việc gì đến chung quy cũng sẽ đến.

Đoạn đường lên núi này cực kỳ yên lặng, ngoại trừ tiếng ngựa hí, tiếng vó ngựa cùng thanh âm xe ngựa chạy lộc cộc, không còn âm thanh nào khác.

Hàn Anh không khỏi kính phục Phó Tạ trị quân nghiêm khắc.

Cha nàng thân là một thiên tài quân sự, ở trong thực chiến tích lũy không ít kinh nghiệm giáo huấn, lại bởi vì chỉ có một nữ nhi bảo bối hay nũng nịu là Hàn Anh, cho nên chỉ có thể đối với Hàn Anh thổ lộ một chút.

Hàn Anh nghe phụ thân đã từng nói qua kỷ luật quân đội nhất định phải nghiêm minh, như vậy mới có khí thế quân đội, không bị rời rạc, không nghĩ tới Phó Tạ tuổi còn trẻ đã quán triệt tư tưởng quân sự triệt để như vậy rồi...

Trong lòng của nàng không khỏi có chút ngưỡng mộ sùng bái.

Hàn Anh muốn có một trượng phu yêu nàng, thương nàng, sủng nàng, chứ không phải một phu quân chí tại thiên hạ, lạnh như băng, không có chút nhi nữ tình trường như Đại Tướng Quân...

Buổi chiều cả đoàn dừng chân ở một trấn nhỏ trong núi.

Do trấn nhỏ này nằm ở trong núi nên vị thế hiểm trở, bởi vì không phải phiên chợ, cho nên một con đường duy nhất trở nên vắng tanh, do đó chỉ thấy rải rác vài ngôi nhà, tửu quán cùng khách điếm buôn bán.

Phó Tĩnh đã sớm tới đây bao toàn bộ một cái khách điếm duy nhất trong trấn nhỏ này.

Khách điếm rất nhỏ, vì vậy cũng chỉ có một cái sân nhỏ. Sắp xếp cho Hàn Anh xong, Phó Tạ liền bố trí trọng binh canh gác, còn hắn lập tức cùng hai vị du kích dưới trướng là Tương Bách Xuyên cùng Chu Thanh đến ở quân doanh.

Ăn xong cơm tối Hàn Anh liền đi tắm rửa.

Trong lúc tắm rửa, nghĩ đến cái nhìn thoáng qua mang theo lãnh ý vừa rồi của Phó Tạ, Hàn Anh vẫn còn sợ hãi. Nàng ngâm mình trong thùng tắm bằng gỗ, tập trung suy nghĩ cách ứng đối.

Tắm rửa xong, Hàn Anh đã đã tính trước rồi, Phó Tạ huynh cường hãn, muội liền giả bộ yếu đuối!

Hàn Anh hôm nay đặc biệt dặn dò Tẩy Xuân cùng Nhuận Thu trang điểm cho nàng: “Đêm nay ta muốn cách ăn mặc sao cho thật đáng yêu, làm người thương yêu!”

Tẩy Xuân Nhuận Thu: “...”

Hàn Anh chỉ đạo xuống, Tẩy Xuân cùng Nhuận Thu rất nhanh liền hoàn thành nhiệm vụ.

Hàn Anh đi đến trước gương Tây Dương nhìn lại nhìn, trong nội tâm thoả mãn cực kỳ.

Trong gương là tiểu mỹ nữ chải hai nụ hoa trên đầu, trái phải cài trâm hoa hồng bằng ngọc thạch, tóc dài đen nhánh mềm mại còn lại rủ xuống dưới, làm nổi bật lên khuôn mặt trắng nõn, nhỏ nhắn đáng yêu, mặc trên người một bộ áo váy màu hồng phấn, thoạt nhìn như tiên Tử trông rất xinh đẹp.

Nàng mới từ phòng ngủ đi ra, Phó Tạ liền đi tới.

Hắn đội mũ lụa đen, mặc áo choàng gấm xanh ngọc, cổ áo màu đen, phần eo đeo đai lưng màu đen, ngọc diện như sương đi đến, nhìn Hàn Anh đang hành lễ với hắn, phất phất tay, trầm giọng nói: “Từ ma ma lưu lại, còn lại đều đi ra ngoài!” Hắn muốn thu thập Hàn Anh, nhưng không thể để cho bọn nha hoàn thấy, miễn cho Hàn Anh mất mặt.

Từ ma ma lo lắng nhìn Hàn Anh: “Cô gia...”

Phó Tạ sóng mắt lưu chuyển nhìn bà, không nói gì.

Từ ma ma bị dọa đến té cứt té đái, lúc này mới nháy mắt kêu bốn đại nha hoàn đi ra, mình ở một bên trông mong mà nhìn Hàn Anh, chuẩn bị tinh thần nhào tới che chở cho cô nương.

Hàn Anh nhỏ bé cười ngọt cực kỳ xinh đẹp: “Ca ca, làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?” Người ta thường nói không ai đánh khuôn mặt tươi cười, nàng muốn cười nhiều, cười đến mức Phó Tạ mềm lòng.

Phó Tạ vung lên áo choàng, ở trên giường gấm ngồi xuống, nhìn Hàn Anh đứng ở đó không dám động đậy, nửa ngày không nói lời nào.

Hắn muốn mượn tư thế tức giận để trấn áp Hàn Anh.

Trên mặt đáng yêu, nụ cười Hàn Anh dần dần không chịu nổi, ngay cả lúm đồng tiền nho nhỏ cũng không thấy nữa.

Phó Tạ thản nhiên nói: “Lưng “nữ luận nói đầu tiên phải đứng thẳng”.”

Hàn Anh lặng lẽ véo véo lưng thịt mềm của mình, chậm rãi đọc thuộc lòng: “Trong ngoài các nơi, nam nữ khác nhau. Không được dòm ngó lung tung, không được xuất hiện ra ngoài. Nam không phải thân thuộc, không được phép xưng tên lung tung. Nữ tử phải hiền thục, không được cùng ai thân cận. Đứng thẳng đoan chính, mới có thể làm người.”

Hàn Anh tuy rằng ở trước mặt cha mẹ cùng trước mặt Phó Tạ làm nũng, kỳ thật ở trước mặt người ngoài đều là rất đoan trang, vì không thể hiện ra thôi, chứ thật ra “nữ giới” hay sách “nữ luận ngữ” nàng đều đi theo tiên sinh học qua rồi.

Lúc này trong mắt to của Hàn Anh đã thành công mờ mịt rớt ra nước mắt, nàng nhìn Phó Tạ, chờ đợi lương tâm hắn phát hiện.

Trong long Phó Tạ mềm nhũn, lập tức kiềm chế lại, lạnh lùng nói: “Hôm nay sai ở đâu?”

Hàn Anh nháy con mắt một cái, đợi một giọt nước mắt chảy ra, thấy Phó Tạ còn không có lòng trắc ẩn, lúc này mới nói: “Trong ngoài các nơi, nam nữ khác nhau. Không được dòm ngó lung tung, không được xuất hiện ra ngoài. Muội không nên vén rèm xe lên nhìn ca ca.”

Một tiếng “Nhìn ca ca “ này bị nàng nói ủy khuất vô cùng, lòng kiên trì của Phó Tạ “RẮC...A...Ặ..!!” Một tiếng bể thành mẫu vụn.

Hắn cố ý không nhìn Hàn Anh, thản nhiên nói: “Còn gì nữa không?”

Hàn Anh nghĩ mãi không ra.

Phó Tạ cũng không nhìn nàng, chậm rãi nói: “Sấu Đông dò xét quân tình, Phó An tiết lộ quân cơ, đều bị đánh hai mươi đại bản.”

Hàn Anh sững sờ, Phó Tạ cho là nàng dò hỏi chuyện của hắn, muốn bắt chẹt nàng đây mà! Sấu Đông là một nữ hài tử yếu đuối, làm sao chịu nổi hai mươi đại bản? Nàng dám làm dám chịu, không thể để cho Sấu Đông thay nàng chịu được!

Nàng hơi suy nghĩ một chút liền đi đến giường gấm bên cạnh Phó Tạ, ở bên giường quỳ xuống: “Ca ca, muội sai rồi, là muội chỉ thị Sấu Đông đến hỏi đấy, huynh đừng đánh Sấu Đông...”

Hàn Anh cầu khẩn, nước mắt lưng tròng nhìn Phó Tạ, nhìn đáng thương cực kì, làm trái tim Phó Tạ có chút đau. Hắn cứng rắn nói: “Hành vi không ngay thẳng, đánh mười bản.”

Hàn Anh trợn mắt há hốc mồm nhìn Phó Tạ không biết từ chỗ nào mà xuất ra thanh trúc bản, bộ dạng giả bộ đáng thương, giả bộ mảnh mai đều quên hết: “... Huynh đánh muội? Cha ta mẹ muội cũng không đánh muội!”

Mắt phượng Phó Tạ tĩnh mịch, tay phải cầm thanh trúc, ở trong tay trái gõ một cái.

Hàn Anh sợ đau nhất, lúc này “ngao” một tiếng chạy ra ngoài, lại bị Phó Tạ nhanh như chớp nắm trở về.

Phó Tạ đè đùi nàng xuống, bờ mông hướng lên trên, ngay cả thanh trúc bản cũng quên dùng, dùng tay đánh xuống bờ mông mập của Hàn Anh.

Ôi! Bờ mông Hàn Anh đầy thịt mềm quá đi.

Hàn Anh “Ngao ngao” gọi: “Ma ma! Ma ma!” Kêu xong liền khóc òa lên: “Ma ma...” Kỳ thật Phó Tạ đánh cũng không đau, nhưng nàng cảm thấy ủy khuất.

Từ ma ma lao đến, nhưng không dám ngăn cản, mắt đỏ cả lên.

Phó Tạ giơ tay lên, đang muốn đánh xuống cái thứ hai, lại nghe Từ ma ma đè thấp tiếng kêu: “Máu! Máu! Cô nương, trên váy đều là máu!”

Hàn Anh sờ mông một cái, sờ được một tay đầy máu, không khỏi ngây dại.

Thấy tình trạng như vậy vậy, Phó Tạ lo lắng cực kỳ, trái tim đập bịch bịch, nhưng vẫn trấn định: “Đi gọi Trần Bình tới!”

Hàn Anh biết là chuyện gì xảy ra rồi, vội nói: “Đừng đi.”

Từ ma ma lập tức cũng hiểu rõ, không khỏi vui vẻ.

Phó Tạ ôm Hàn Anh trong ngực giống như ôm tiểu hài tử, mặt mũi toàn là nước mắt, trầm giọng hỏi: “Làm sao vậy?”

Hàn Anh không nói lời nào, từ trong lòng ngực của hắn giãy giụa, trực tiếp đi vào phòng ngủ.

Phó Tạ lo lắng nhìn bóng lưng của nàng, không nói gì.

Từ ma ma vẻ mặt vui mừng thấp giọng nói: “Cô gia, cô nương đại khái là quý thủy tới!” Cái này tốt rồi, cô nương rút cuộc trưởng thành, là đại cô nương!

Phó Tạ: “...”

Hắn mang theo vẻ mặt bị sét đánh rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.