Trúc Mã Hồ Ly Bẫy Vợ

Chương 9: Chướng ngại chữ số




Đang nói chuyện, tiếng vó ngựa vang lên, đội quân nữ giới đã đạp cửa đi vào. Ai nấy đều rất hiên ngang lẫm liệt. Tuổi tác chỉ ngoài ba mươi tuổi, những người trẻ thì chỉ khoảng mười sáu, mười bảy tuổi.

Hồng Y Nữ giơ tay lên dặn:

- Tìm khắp mọi nơi, không được bỏ sót một ngóc ngách nào. Nếu phát hiện ra tung tích của Cam Hầu thì báo cho ta ngay.

Mười mấy con ngựa ngay lập tức chia nhau ra, tiếng hô hào vang lên liên hồi. Đám quân nữ giới rất mạnh mẽ, trong Thiên Cô Bảo ở Tây Bắc này, họ không hề sợ một ai. Các tướng sĩ Thiên Cô Bảo không dám ngăn họ lại.

Sở Hoan càng nhìn càng thấy lạ. Hồng Y Nữ rõ ràng là nhân vật mà mọi người đều phải kiêng nể trong quân Tây Bắc. Chỉ là hắn chưa từng nghe nói trong quân Tây Bắc lại có một người như vậy.

- Thường Hoan, lão nương khuyên ngươi hãy nói thật đi. Giờ ngươi nói cho ta tung tích của Cam Hầu, ta còn có thể tha mạng cho ngươi. Đợi đến khi tìm được y, ta sẽ không tha cho ngươi đâu.

Hồng Y Nữ dựng đứng lông mày, nghiêm nghị quát.

Thường Hoan với vẻ mặt khổ sở, chán nản nói:

- Bà cô ơi, dù ta có nói cho ngươi tung tích của tướng quân, thì ta cũng phải biết y ở đâu mới được. Ta đâu biết tướng quân ở đâu. Nếu ta nói bừa một nơi, cô nương không tìm thấy, thì chẳng phải ta sẽ gặp họa sao? Ta thật sự không biết tướng quân ở đâu. Mọi người mệt cả một ngày rồi, ngươi mở chút lòng thương, dẫn người của ngươi đi đi, để chúng ta nghỉ ngơi một chút.

- Lão nương đã tìm kiếm y mấy ngày nay ở khắp nơi, ngày đêm không ngủ, người và ngựa đều mệt mỏi, ngươi còn muốn nghỉ sao?

Hồng Y Nữ cười lạnh:

- Không tìm thấy Cam Hầu, ngươi cũng đừng hòng sống thoải mái.

Thường Hoan cười khổ, dáng điệu rất chán nản.

Sở Hoan không nhịn nổi bèn lên tiếng:

- Cô nương, Thường tướng quân dù gì cũng là phó tướng trong đội quân Tây Bắc. Ngươi đối xử với ngài như vậy, thật là không phải?

Ánh mắt lạnh như băng nhìn sang, Sở Hoan rùng mình.

Đôi mắt nàng lạnh như băng, vừa nhìn đã dính chặt vào người Sở Hoan. Rào một cái, những tướng sĩ Tây Bắc vốn ở cạnh Sở Hoan, ngay lập tức tản đi tứ phía như thấy bệnh dịch, giữ khoảng cách với Sở Hoan.

Ở giữa, Sở Hoan đứng một mình, giữa biển trời mênh mông, Sở tổng đốc trông rất đơn độc.

Sở Hoan kinh ngạc nhìn tứ phía, chỉ thấy các tướng sĩ bốn bề đều nhìn hắn bằng ánh mắt cảm thông. Nhưng trong sự cảm thông đó lại là nét khâm phục.

Sở Hoan không mặc quan phục, mà chỉ mặc quần áo thường. Những tướng sĩ Thiên Cô Bảo, phần nhiều đều không biết Sở Hoan là ai.

- Ngươi nói à?

Hồng Y Nữ lạnh lùng hỏi.

Sở Hoan lấy dũng khí gật đầu nói:

- Ngươi đã nghe thấy rồi đấy, là ta nói.

Hồng Y Nữ nhấc một cánh tay, giơ ngón cái lên nói:

- Ngươi được lắm!

Sở Hoan gật đầu:

- Ta được thật mà.

Các tướng sĩ ngơ ngác nhìn nhau. Ánh mắt của họ nhìn Sở Hoan càng khâm phục hơn. Chỉ là sự cảm thông lại càng tăng lên.

Hồng Y Nữ thu đao về, rút một chiếc chân từ vai Thường Hoan lại.

Thường Hoan thở phào nhẹ nhõm, day day bả vai. Đang định đứng lên, thấy Hồng Y Nữ đột nhiên nhìn sang mình, ngay lập tức chân nhũn ra, không dám động đậy.

Hồng Y Nữ chậm rãi bước đến trước mặt Sở Hoan. Trông vẻ bề ngoài của Sở Hoan không có gì đặc biệt. Làn da ngăm đen, dáng người cũng không cao. Có điều đường nét trên gương mặt sắc cạnh rõ ràng.

Đôi lông mày rậm rất dũng mãnh. Mặc dù không cao, nhưng cơ thể trông rắn rỏi, điều quan trọng hơn nữa là, quần áo của người thanh niên trẻ tuổi này không giống với các tướng sĩ Thiên Cô Bảo.

Các tướng sĩ của Thiên Cô Bảo phần nhiều đều xiêm y đơn bạc, số ít mặc áo giáp. Nhưng Sở Hoan lại mặc một chiếc cẩm bào màu xanh, trông khá phú quý, nên trông khác biệt ở Thiên Cô Bảo.

Giờ đây Hồng Y Nữ chỉ cách Sở Hoan trong gang tấc, nên nhìn càng rõ hơn. Cơ thể Hồng Y Nữ thon thả, làn da cũng không nõn nà trắng trẻo như những cô gái bình thường, mà hơi thô ráp, ngăm đen. Nhưng ngũ quan thì rất xinh đẹp. Đặc biệt là đôi lông mày, hơi đậm, đầy nét oai hùng. Đôi mắt rất to, không có cảm giác trong vắt hay mông lung như những cô gái bên cạnh Sở Hoan. Mà nó rất có thần, rất sáng, trong đôi mắt ánh lên sự nghiêm nghị, cũng rất có uy thế.

Hồng Y Nữ đứng trước mặt Sở Hoan, nhìn Sở Hoan bằng ánh mắt giễu cợt, rồi sau đó giơ tay ra, giật lấy vạt áo Sở Hoan, cười mà như không:

- Chất vải rất tốt, nhãn thần của ngươi không tồi...Bộ quần áo này, bao nhiêu bạc?

- Không đắt.

Sở Hoan nói.

- Cô nương thích quần áo ư?

- Không phải là thích quần áo.

Hồng Y nữ cười nói:

- Bộ quần áo này không rẻ, ta chỉ sợ chút nữa bị dính máu, thì không còn đáng tiền nữa.

Sở Hoan bình tĩnh nói:

- Chẳng lẽ ngươi muốn ra tay với ta?

- Hóa ra ngươi cũng biết ta muốn ra tay với ngươi?

Hồng Y nữ cười lạnh:

- Lão nương ghét nhất là những người lắm lời. Chẳng lẽ ngươi chưa nghe câu họa từ miệng mà ra sao? Ngươi tưởng rằng làm anh hùng ở đây là rất tài ba à?

Thường Hoan đang muốn mở lời nhắc, nhưng lời đến miệng, lại ngừng, không nói ra. Rõ ràng là muốn xem Hồng Y nữ đắc tội tổng đốc đại nhân sẽ có kết cục thế nào.

Sở Hoan lắc đầu:

- Ta không làm anh hùng, ta chỉ nói một câu công bằng mà thôi. Người có lý sẽ đi khắp thiên hạ, người vô lý chẳng đi được bước nào. Chẳng lẽ trong quân Tây Bắc không nói được lời công bằng sao? Nói một câu đúng đắn là sẽ bị cô nương xử lý?

- Ồ, trông thì ngố, mà mồm năm miệng mười nhỉ.

Hồng Y Nữ giễu cợt, cũng không quay đầu lại mà hỏi:

- Thường Hoan, đây là người của Thiên Cô Bảo các ngươi?

Thường Hoan thấy Hồng Y Nữ hỏi, rất bất đắc dĩ, chỉ có thể nói thật.

Đang định mở miệng thì Sở Hoan đã nói:

- Ta không phải là người của Thiên Cô Bảo.

- Ngươi không phải người của Thiên Cô Bảo, tại sao ngươi lại ở Thiên Cô Bảo?

Hồng Y Nữ cau mày, mắt nhìn mắt Sở Hoan:

- Chẳng lẽ ngươi không biết rằng Thiên Cô Bảo là căn cứ quân sự quan trọng, người không phận sự miễn vào ư?

Sở Hoan cười, hỏi lại:

- Cô nương đã biết Thiên Cô Bảo là căn cứ quân sự quan trọng, thì tại sao lại đem người xông vào Thiên Cô Bảo? Chỉ mình cô nương được phóng hỏa, mà người khác không được đốt đèn ư?

Hồng Y nữ ngớ ra, tức giận nói:

- Rốt cuộc ngươi là ai?

- Chỉ là một thương nhân bình thường, đi qua đây, trời đã tối, nên mượn nơi đây tá túc một đêm.

Sở Hoan bình tĩnh nói:

- Dù thế nào, tội của ta cũng nhẹ hơn so với việc cô nương đại náo căn cứ quân sự nhiều.

Soạt!

Ánh đao lóe lên, chiếc đao trong tay Hồng Y nữ đã kề lên cổ Sở Hoan.

Sở Hoan không động đậy, mặt không biến sắc, bình tĩnh tự nhiên, đôi mắt thì trở nên sắc bén, nhìn chằm chằm vào mắt Hồng Y nữ. Bốn mắt nhìn nhau, Sở Hoan không hề sợ hãi né tránh, Hồng Y Nữ cũng lạnh lùng.

- Mồm miệng lợi hại, liệu có bằng đao không?

- Đạo lý tự người ta hiểu thôi.

Sở Hoan nói:

- Đao có lợi hại đến đâu, cũng không bằng đạo lý được.

- Xem ra chỉ là một tên ngu ngốc.

Hồng y nữ cười nhạo:

- Đạo lý tự người ta hiểu ư? Nói cho ngươi biết, người ta không bao giờ để ý đến đạo lý, mà chỉ để ý đến thực lực thôi.

Sở Hoan “ồ” một tiếng rồi hỏi:

- Cô nương nói rằng, giờ đây trong tay ngươi có đao, vì vậy thực lực đứng bên ngươi, đúng sai cũng do ngươi quyết?

Hồng Y Nữ nói:

- Xem ra ngươi vẫn chưa ngu đến mức hết thuốc chữa.

Sở Hoan chau mày:

- Xin hỏi cô nương là thần thánh phương nào?

- Việc này có liên quan tới ngươi sao?

- Nếu ngươi là đạo tặc mã phỉ, mặc dù ta chỉ là một kẻ tiểu dân, cũng sẽ đấu tranh với ngươi đến cùng. Nếu ngươi là người của quân Tây Bắc, thì ta sẽ bẩm báo với triều đình.

Sở Hoan nhìn vào mắt Hồng Y Nữ:

- Quân Tây Bắc vô pháp vô thiên, người dân nói một câu công lý, mà đã bị kề đao vào cô, rốt cuộc đây là biên quân vệ quốc, hay là đám thổ phỉ giết người vô tội?

- Nếu ngươi chết ở đây, còn có thể bẩm báo với triều đình sao?

- Ta vẫn nói câu đó, đạo lý người ta sẽ tự hiểu. Ngươi giết người vô tội, giấy không gói được lửa. Dù giết ta, triều đình cũng không tha cho đâu.

Sở Hoan nói hùng hồn.

Hồng Y Nữ bật cười, mặt mày rạng rỡ:

- Ngươi nói năng cũng thú vị đấy, ta hỏi ngươi, ngươi không sợ chết thật ư?

- Sợ, đương nhiên là sợ, chỉ cần là người, có ai là không sợ chết.

Sở Hoan lớn tiếng nói:

- Chỉ cần bây giờ đao trong tay ngươi, tính mạng của ta do ngươi nắm giữ, ta đã không thể khống chế sống chết của mình.

- Đây là lời nói thật nhất đó.

Mắt Hồng Y Nữ lóe lên vẻ khen ngợi:

- Đao kề bên cổ, mà mặt vẫn không biến sắc, tên tiểu dân nhà ngươi cũng dũng cảm lắm.

Rồi nàng thu đao về.

- Ngươi muốn tố cáo lão nương, thì cứ đến kinh thành tìm hoàng đế đi. Lão nương sẽ đợi ở đây. Còn về việc giết ngươi, đao của ta không giết đám vô danh tiểu tốt, muốn ta giết ngươi, ngươi còn chưa đủ tư cách đâu. Ta chỉ khuyên ngươi, về sau hãy ngậm chặt cái miệng thối của ngươi lại. Họa ra từ miệng, lão nương tha cho ngươi một lần, lần sau không dễ dàng vậy nữa đâu.

Rồi nàng để Sở Hoan lại, quay người đến bên cạnh Thường Hoan, sau đó nhìn lướt xung quanh, lớn tiếng nói:

- Các ngươi có biết Cam Hầu ở đâu không? Chỉ cần nói ra, ta nhất định sẽ trọng thưởng.

Quan binh tứ phía ngậm chặt miệng, không dám thở mạnh.

Hồng Y Nữ hừ lạnh một tiếng:

- Đám ăn hại!

Rồi lại dặn:

- Đưa một chiếc ghế đến đây.

Thường Hoan đưa mắt ngụ ý, rất nhanh bèn có người bê một chiếc ghế gỗ tới, Hồng Y Nữ nghênh ngang ngồi xuống, không nói gì nữa.

Trong Thiên Cô Bảo, mười mấy con ngựa chia thành mấy tiểu đội, lùng sục khắp nơi. Nhìn thấy nhà cửa, cũng mặc kệ bên trong có người hay không, họ ngay lập tức xuống ngựa xông vào lục soát.

Trong vòng bán kính vài dặm quanh Thiên Cô Bảo, ngay cả nhà kho, kho binh khí, chuồng ngựa, nơi rèn, nhà bếp, tất cả có đến hàng trăm chiếc nhà. Một lúc lâu sau, đám nữ binh lần lượt trở về, bẩm báo không thấy tung tích của Cam Hầu.

Hồng Y nữ chau mày hỏi:

- Đã lục soát kỹ chưa, có sót chỗ nào không?

Đám nữ binh đều nói đã lục soát kỹ càng, trong Thiên Cô Bảo thực sự không tìm thấy vết tích của Cam Hầu. Hồng Y nữ nhìn sang Thường Hoan. Thường Hoan cười khổ:

- Ngọc Kiều cô nương, lần này ngươi yên tâm rồi chứ. Ta khuyên ngươi hãy đến nơi khác tìm đi. Nơi mà ngươi càng không ngờ tới, thì càng có khả năng tướng quân sẽ ở đó...!

- Im miệng!

Hồng Y nữ mắng:

- Ta phải làm thế nào, còn cần ngươi phải dạy sao?

Thường Hoan nói:

- Ta đã nhiều lời rồi, cô nương tâm sáng như gương, đương nhiên sẽ biết phải làm thế nào.

Hồng Y nữ chau mày do dự một lát, rồi lại nhìn về dãy nhà đen kịt.

Cuối cùng nàng đứng dậy, đi thẳng đến bên ngựa của mình, lộn người lên ngựa, không nói gì, nắm lấy cương ngựa, phi như bay đi. Đám nữ binh nhao nhao thúc ngựa đuổi theo. Trong tiếng vó ngựa ầm ầm, đám nữ quân nhanh chóng biến mất trong tầm mắt mọi người.

Thường Hoan giờ mới đứng dậy, lau mồ hôi trên trán, nhìn bóng Hồng Y Nữ đã đi xa, mới lầm bầm:

- Cuối cùng đã đuổi được con hổ cái này đi rồi...Nguy hiểm thật...!

Thấy Sở Hoan đang nhìn mình, gã vội bước tới, khôi phục lại tư thế của quân nhân, đứng thẳng người, chắp tay nói:

- Sở đại nhân, thật ngại quá, khiến ngài sợ hãi rồi.

Sở Hoan chau mày, rồi hỏi:

- Thường tướng quân, cô gái này là ai? Tại sao lại ngông cuồng vậy?

Thường Hoan cười khổ lắc đầu:

- Đại nhân, đây thực sự là một thần thánh, trong quân Tây Bắc, không ai không sợ...Ừm, phải rồi, nàng là em ruột của Cam tướng quân, Cam Ngọc Kiều!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.