Trúc Mã Hồ Ly Bẫy Vợ

Chương 7: Lĩnh giấy chứng nhận




Binh sĩ trong tòa đài nghe Sở Hoan hỏi vậy, ngơ ngác nhìn nhau, một người không kìm được thăm dò hỏi:

- Các người... các người thực sự đến từ Sóc Tuyền thành sao? Sở... Sở tổng đốc tới thật rồi sao?

- Bản đốc đúng là Sở Hoan.

Sở Hoan lớn tiếng nói:

- Cam tướng quân đâu?

- Trên xe là gì?

Một binh sĩ chỉ vào hai cỗ xe phía sau Sở Hoan:

- Trọng địa tòa đài không thể tùy tiện đến gần, càng không thể có xe ra vào.

Kỳ Hoành nhíu mày:

- Nhiều lời làm gì, Sở đốc hỏi các ngươi, Cam tướng quân đâu?

- Chúng tôi không biết.

Bên trên vui vẻ trả lời.

Sở Hoan hơi cau mày, Kỳ Hoành cười lạnh nói:

- Các ngươi là quân nhân Tây Bắc? Ngay cả tướng quân của mình ở đâu cũng không biết, thế mà cũng làm lính sao?

Giơ tay lên chỉ cửa chính nói:

- Đừng nói chuyện khác nữa, trời đã tối rồi, tối nay Sở đốc sẽ nghỉ ở đây, mở cổng ra trước rồi nói sau.

- Cổng tòa đài không thể tùy tiện mở ra...!

Bên trên trả lời, nhưng vẫn hỏi thêm lần nữa:

- Sở tổng đốc đến đây, có gì để chứng minh không?

Sở Hoan trong lòng nghĩ đây là trọng địa, không dễ dàng để người ta ra vào, làm vậy cũng không sai, bèn lấy lệnh phù của mình, ném lên trên, trên cổng không cao, binh sĩ bên trên đưa tay tiếp nhận, nhìn thoáng qua, lập tức nói:

- Sở đại nhân xin thứ tội, làm phiền các ngài đợi một lát, tiểu nhân đi thông báo với phó tướng!

Sở Hoan không phải chờ quá lâu, cổng đã được mở, một tướng lĩnh giáp xám dẫn hơn mười binh sĩ bước ra, nhìn thấy Sở Hoan, bước nhanh về phía trước, chắp tay nói:

- Mạt tướng Thường Hoan, bái kiến Tổng đốc đại nhân.

Quỳ xuống, hành lễ với Sở Hoan xong, chúng tướng sau lưng cũng hành lễ, Sở Hoan đưa tay cười nói:

- Không cần đa lễ, đứng lên hết đi.

Thường Hoan đứng dậy, hai tay dâng phù lệnh cho Sở Hoan, giải thích nói:

- Tổng đốc đại nhân, cái này, bọn họ chỉ phụng mệnh làm việc, xin ngài đừng phiền lòng.

Sở Hoan biết rõ đang nói chuyện xác minh thân phận của hắn, lắc đầu nói:

- Đây là chuyện cần làm, đương nhiên không trách rồi.

Cười hỏi:

- Tên ngươi có một chữ Hoan? Là Hoan trong hoan hỷ à?

- Đúng ạ!

- Thật trùng hợp!

Sở Hoan cười nói:

- Tên bản đốc cũng có chữ Hoan này!

Thường Hoan cười nói:

- Danh tiếng Sở đốc vang khắp Tây Bắc, mạt tướng sớm đã nghe thấy!

- Thiên Cô bảo này do Thường tướng quân thống soái?

- Hồi bẩm sở đốc, ba mươi sáu tòa đài, đều do một phó tướng trấn thủ, mạt tướng trấn thủ Thiên Cô lâu, nếu có chuyện, sẽ do mạt tướng xử lý.

Thường Hoan nói:

- Thiên Cô lâu cách Nhạn Môn quan tương đối gần, tuy nhiên đất đai bên này miễn cưỡng có thể trồng trọt được. Thiên Cô đài thuộc nội vi thành, cũng giống như nội vi thành Thiên Cô Đài, có chừng nửa số, ngoại trừ cảnh vệ biến quan, cũng tiến hành trồng trọt. Ngoại vi thành sát Nhạn Môn Quan toàn là cát, căn bản không cách nào trồng trọt được, nhiệm vụ của họ, chủ yếu là cảnh giới.

- Năm nay thu hoạch thế nào?

Thường Hoan cười khổ nói:

- Trên đường ắt Sở đốc cũng thấy đất đai cằn cỗi, miễn cưỡng mới có thể trồng trọt được. Khí hậu bên đó vô cùng tồi tệ, thu hoạch rất kém, thu hoạch cả năm nay cộng lại, miễn cưỡng mới duy trì được nửa năm cho tướng sĩ, hơn nữa còn phải phân phối theo tiêu chuẩn thấp nhất...

Sở Hoan gật đầu, nhìn thấy da binh sĩ trong thành đều thô ráp, rất nhiều người miệng bật máu, ngay cả y giáp cũng lộ vẻ cũ kỹ.

Hôm nay đã bắt đầu vào đông, thời tiết đang lạnh dần, thế nhưng xiêm y của binh sĩ trong thành rất mong manh, không sao so được với binh sĩ quan nội. So với binh sĩ của Sở Hoan, quần áo của quân Tây Bắc trang bị cũng kém hơn rất nhiều.

Thấy tình hình như vậy, Sở Hoan không kìm được nhíu mày...

Giờ phút này trong lòng hắn dâng lên lòng khâm phục với vị Cam hầu chưa gặp mặt. Quân Tây Bắc đã thảm đến như vậy, đổi lại là quân đội bình thường, sớm đã tạo ra binh biến. Thế nhưng hiện nay Sở Hoan thấy, chí ít binh lính Thiên Cô bảo trước mặt đều vô cùng bình tĩnh, tuân thủ nghiêm ngặt kỳ vị, không có chút dấu hiệu hỗn loạn.

Đoàn người ngựa của Sở Hoan không quá một trăm người, ngoại trừ quan viên Hình bộ tư, Hộ bộ tư, chủ yếu là tùy tùng hộ vệ. Điều kiện Thiên Cô bảo dù vô cùng sơ sài, nhưng phương viên tương đối rộng lớn, Thường Hoan đưa đám Sở Hoan vào trong, hai chiếc xe ngựa cũng được sắp xếp, sau đó mới dặn dò binh sĩ chuẩn bị thức ăn.

Sở Hoan từ chối để Thường Hoan chuẩn bị đồ ăn. Hắn biết rõ, ba sáu tòa đài vốn chẳng có bao nhiêu lương thực, phân phối bình quân, đồ ăn càng thiếu thốn. Mặc dù nói bên mình chỉ có chừng trăm người, nhưng ăn một bữa, cũng sẽ hao tổn không ít lương thực của Thiên Cô bảo.

Lần này hắn có mang theo lương khô, Thường Hoan thấy Sở Hoan kiên quyết ăn đồ của mình mang theo thì cũng không nài nỉ nữa.

Sở Hoan đưa bánh nướng, Thường Hoan chỉ ăn hai miếng, tùy tiện đặt lên bàn, lúc này mới hỏi:

- Sở đốc lần này đến biên quan Cam tướng quân có biết tin không?

Sở Hoan lắc đầu cười nói:

- Bản đốc đến các nơi ở Tây Quan tuần thị tình hình thực hiện Quân điền lệnh, ở gần Nhạn Môn Quan này nên cũng tiện ghé qua xem, sớm nghe đại danh của Cam tướng quân, cho nên muốn đến gặp mặt.

- Thì ra là thế!

Thường Hoan gật đầu, trong mắt hiện ra một thần thái:

- Sở đốc đến Tây Quan thực thi Quân điền lệnh, theo mạt tướng được biết, dân chúng rất khen ngợi. Nếu như Quân điền lệnh có thể thực thi thuận lợi, Tây Quan sẽ không có người chết đói nữa.

- Thường tướng quân cũng là người Tây Bắc?

- Vâng, mạt tướng là người Giáp Châu Tây Quan.

Thường Hoan cười nói:

- Cha mẹ huynh đệ gửi thư đến, nhắc đến chuyện Quân điền lệnh, không dứt khen ngợi Sở đốc.

Sở Hoan cười nói:

- Đây là những việc kẻ làm quan phải làm, nếu bản đốc không thể khiến cho dân chúng được ăn no, dân chúng cũng sẽ không cho bản đốc cơm ăn.

Thường Hoan lập tức cười ha hả.

- Đúng rồi, Thường tướng quân, bản đốc lần này đến gặp Cam tướng quân, trong ba mươi sáu tòa đài, Cam tướng quân chỉ huy nơi nào?

Sở Hoan dò hỏi.

Thường Hoan nhìn xung quanh, trông có vẻ vui buồn thất thường, hạ giọng nói:

- Sở đốc thật sự muốn gặp Cam tướng quân?

Sở Hoan khẽ giật mình, ngạc nhiên nói:

- Bản đốc đã đến đây, dĩ nhiên là muốn gặp ông ấy... thế nào, không tiện sao?

- Kỳ thực...

Thường Hoan có vẻ xấu hổ:

- Cái này... haha... kỳ thực đúng là có hơi bất tiện...!

- Hả?

Sở Hoan thấy vẻ mặt Thường Hoan cổ quái, lúc nói giống như đang che giấu gì đó, tâm trạng vô cùng hiếu kỳ:

- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Có gì bất tiện? Hay Cam tướng quân ngã bệnh rồi?

- Ngã bệnh?

Thường Hoan khẽ giật mình, lập tức xấu hổ cười nói:

- Cái đó... cũng không phải ngã bệnh!

Y ấp úng, Kỳ Hoành đứng bên cạnh không kìm được cau mày nói:

- Thường tướng quân, Sở đốc đường xa đến đây chính là để gặp Cam tướng quân, cùng Cam tướng quân thương lượng đại sự, rốt cuộc có gì bất tiện, ngươi hãy nói sơ qua, không cần che che giấu giấu!

Thần sắc Thường Hoan càng xấu hổ, muốn nói, nhưng nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng kèn trầm thấp, thần sắc Thường Hoan lập tức thu lại, bỗng nhiên đứng dậy, nắm chắc chuôi bội đao, xoay người định ra ngoài. Đột nhiên y nghĩ ra gì đó, đưa tay cầm lấy cái bánh nướng trên bàn, cắn một miếng, không nói thêm gì, bước ra ngoài.

Ra đến cửa, Thường Hoan nhanh chóng cất chiếc bánh nướng đang ăn dở vào trong ngực, lúc này vài binh sĩ phóng đến, tay cầm binh khí, nhao nhao chạy ra cửa.

Sở Hoan lúc này cũng đã ra đến cửa, nghe thấy tiếng kèn kia, biết có chuyện xảy ra, dặn dò Kỳ Hoành bảo thủ hạ đề phòng còn mình nhanh chóng bước ra cửa.

Trong lòng hắn cảm thấy kỳ lạ, theo như Thường Hoan nói ba mươi sáu tòa đài phân thành nội vi bảo và ngoại vi bảo, phòng tuyến ngoài cùng nhất là ngoại vi bảo, huống hồ hiện nay Tây Lương nội loạn ốc còn chẳng mang nỗi mình ốc, không thể nào phát động tấn công Tần quốc.

Cho dù thật sự có quân địch cũng chỉ xuất hiện ở ngoại vi bảo, đặc biệt những ổ bảo trong nội vi nhất như Thiên Cô bảo có thể nói là phòng tuyến cuối cùng của biên quan, ở đây xuất hiện tình hình quân địch, chỉ có thể chứng tỏ là những phòng tuyến bên ngoài đã bị đột phá.

Còn ở phía sau, đó là Tây Quan đạo, tình hình Tây Quan đạo, Sở Hoan càng nắm rõ, không có khả năng có quân đội từ phía sau tập kích tòa đài.

Thế nhưng tiếng kèn vang lên, rõ ràng là có xuất hiện quân tình.

Sở Hoan vừa bước ra cửa, vừa nghi hoặc khó hiểu, thời điểm này nếu xuất hiện quân tình khẩn cấp, có lẽ chỉ có một khả năng, đó là nội bộ quân Tây Bắc xuất hiện vấn đề.

Cổng Thiên Cô bảo đóng chặt, trên bờ tường không rộng rãi gì đầy những binh sĩ đứng đó, từng bó đuốc chiếu rọi, nối liền trên bờ tường thành một con hỏa xà. Sở Hoan chưa đến gần đã nghe tiếng vó ngựa, tiếng vó ngựa ban đêm rất rõ ràng, ầm ầm kéo tới, Sở Hoan nhìn thấy có ít nhất mười mấy kỵ sĩ, tức khắc nhẹ nhàng thở ra.

Hôm nay Thiên Cô bảo có gần ngàn binh sĩ coi giữ, đừng nói hơn mười kỵ binh, cho dù có trăm kỵ binh cũng không thể uy hiếp được tình hình Thiên Cô bảo.

Sở Hoan leo lên đầu tường, nhìn thấy Thường Hoan tay ấn chuôi đao, nhìn về phía cách đó không xa, Sở Hoan nhìn theo ánh mắt y, chỉ thấy một đội kỵ binh đang lao đến bên này như bay, khoảng cách đã đến gần cổng Thiên Cô bảo như gang tấc. Hai bó đuốc chiếu sáng, mười mấy kỵ binh trông có vẻ giống nhau, đợi đến khi đội nhân mã kia đến gần, trên mặt Sở Hoan dần lộ vẻ ngạc nhiên.

Chỉ thấy người đi đầu, mặc áo khoác, trong lúc phi như bay, áo khoác tung bay khiến Sở Hoan nhìn không rõ, thủ lĩnh kia đến gần, là một nữ nhân mặc áo đỏ.

Dưới ngọn lửa, Sở Hoan nhìn thấy rõ, trên đầu nữ nhân đó quấn khăn trùm đầu màu đỏ, mặc xiêm y đỏ, cưỡi tuấn mã, giống như một đốm lửa vậy.

Sở Hoan nhíu mày, nhìn về phía Thường Hoan, thấy Thường Hoan nhìn chằm chằm nữ nhân kia, thần tình cổ quái, khóe mắt hơi run rảy, dường như y không có cảm giác Sở Hoan đang đứng cạnh y.

- Thường tướng quân, chuyện gì vậy?

Sở Hoan nhíu mày, không kìm được hỏi:

- Các nàng ấy là ai?

Sở Hoan xưng hô “các nàng” đơn giản vì hắn thấy rõ, chẳng những nữ nhân đi mặc áo đỏ, mười kỵ binh theo phía sau cũng đều là nữ tử.

Trời đông giá rét, gió cát như dao, ở biên quan giá lạnh đột nhiên xuất hiện một đội Nương tử quân khiến Sở Hoan vô cùng kinh ngạc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.