Trúc Mã Của Tôi Là Tra Công

Chương 33: Đi con đường của mình, ai muốn nói gì thì nói




Nói về luyện võ, Diệp Viễn còn khiêm tốn một xíu.

Nhưng luyện đan thì, Diệp Viễn thực sự không biết phải khiêm tốn như thế nào.

Có thể nói, Diệp Viễn đã dành cả đời để luyện đan, đối với dược liệu và dược thảo đã quá quen thuộc rồi. 

Sự quen thuộc đó như thể đã hòa vào linh hồn của hắn rồi, cho dù có đổi một thân xác mới thì cái cảm giác quen thuộc xuất phát từ trong linh hồn vẫn có thể giúp hắn đưa ra những cử động chính xác.

Diệp Viễn cũng muốn khiêm nhường một xíu, nhưng một khi động đến mấy cái dược liệu đó thì tự nhiên có những cử động tự phát để hoàn thành việc bào chế thuốc và bào chế dược phôi.

Phân lượng của dược liệu người khác đều nơm nớp lo sợ, không dám có chút sơ suất nào, ngược lại Diệp Viễn chỉ cần tiện tay nắm một cái, phân lượng của dược liệu không thể nào sai được. 

Đây chính là kỹ năng luyện thành từ biết bao trăm ngàn lần luyện tập, không ai có thể bắt chước.

Phong Nhược Tình lặng nhìn Diệp Viễn, không biết nói cái gì?

Bào chế đan dược bậc một, lại đan giản đến như vậy sao? 

“Ngươi, mặc ngươi, ta… ta đi tịnh thất nhập tịnh đây!” Nói xong Phong Nhược Tình, quay người đi vào tịnh thất một lần nữa.

Lần nhập tịnh này mất hai canh giờ, lâu hơn rất nhiều so với dự tính ban đầu.

Phong Nhược Tình có chút hoảng loạn, không biết mất bao lâu mới nhập tịnh được, khoảng một canh giờ sau nàng ta mới có thể loại bỏ tạp niệm, đi vào trạng thái tĩnh lặng. 

Từ trong tịnh thất bước ra, Thái độ của Phong Nhược Tình lại lạnh lùng như trước kia, đi đến Hồng Liên Đỉnh, lạnh nhạt nói: “Đưa dược phôi qua đây, mở lò, luyện đan.”

Diệp viễn cũng không lãng phí thời gian của hai canh giờ, vẫn luôn tranh thủ luyện công.

So với trước kia, hiện tại Diệp Viễn đã chăm chỉ đi rất nhiều. 

Từng là Đan đế, Diệp Viễn hiểu rõ tu luyện không thể gấp rút được, cho dù tư chất hơn người thì cũng chỉ có chăm chỉ và chăm chỉ hơn nữa.

Nghe xong lời dặn của Phong Nhược Tình, Diệp Viễn đưa hai phần dược phôi từ trong ngọc bích qua cho nàng ta sau đó tự mình mở lò nhóm lửa.

Phong Nhược Tình có chút ngạc nhiên, nhìn Diệp Viễn một cái, vốn dĩ nàng ta định mở miệng dặn hắn làm việc, ai ngờ tự nhiên hắn quay ra làm việc mà một trợ thủ phải làm mà không cần nhắc nhở. 

Phòng luyện đan ở Học viện Đan Võ được xây dựng trên địa mạch, dẫn lửa từ dưới đất để luyện đan.

Loại phương pháp luyện đan này chỉ để luyện loại cấp thấp, luyện loại cấp cao thì phải dùng Thiên Địa Hỏa Nguyên. Loại phương thức luyện đan này Diệp Viễn cũng chẳng lấy gì làm lạ.

Mở van lửa, sức nóng của lửa từ mặt đất chảy lên, nhiệt độ trong phòng luyện đan đột nhiên tăng cao. 

Địa Hỏa tuy không bằng Thiên Địa Hỏa Nguyên, nhưng trong loại lửa thường thì cũng đã là lợi hại rồi, dùng nó để bào chế đan dược bậc một là hoàn toàn dư sức.

Diệp Viễn hai tay chắp nhau niệm thần chú, sau đó nhẹ nhàng vung một cái ngọn lửa lập tức dịu lại như một đứa trẻ ngoan ngoãn vậy.

Tiếp theo sau, Diệp Viễn hai tay chỉ hô nhẹ một cái: “Ngưng.” 

Ngọn lửa đất chia thành hai phần, cháy đều hai bên của Hông Liên Đỉnh.

Phong Nhược Tình xem xong cảnh tượng này, lại một lần nữa cảm thấy kinh ngạc.

Loại thủ pháp điều khiển lửa này ngay cả nghe nàng ta còn chưa được nghe. 

Địa Hỏa cuồng bạo bất thường, ở trên học viên đã gia cố tầng tầng trận pháp mới có thể tự mình sử dụng. Cho dù là vậy, loại hỏa diệm này cũng không phải Nguyên Khí tầng bốn có thể khống chế nổi.

Nhưng Địa Hỏa trước mặt Diệp Viễn y như thú cưng nuôi trong nhà mình vậy, muốn nó nằm xuống nó cũng không dám đứng nữa.

Nhưng hiện giờ đã bước vào quy trình luyện đan rồi, Phong Nhược Tình bỏ qua kinh ngạc nhanh chóng tập trung trở lại. 

Chỉ thấy Phong Nhược Tình một tay niệm thần chú, chỉ về phía Hồng Liên Đỉnh, nắp đỉnh tự nhiên bay ra.

Tiếp theo một tay còn lại giơ lên chỉ với một chiêu hai viên dược phôi liền bay vào trong lò.

“Âm Dương Phân Lưu Thuật”. 

Phong Nhược Tình một tiếng hứ, hai tay như huyền ảnh đưa qua đưa lại. Giờ không còn việc của Diệp Viễn nữa, hắn ta nhìn Phong Nhược Tình không ngừng niệm chú luyện phôi không kiềm nổi gật đầu. Người phụ nữ này cũng có chút thực lực, xem ra đã bỏ không ít công sức để nghiên cứu Âm Dương Phân Lưu Thuật.

Nhưng Âm Dương Phân Lưu Thuật của nàng ta vẫn chưa hoàn toàn luyện thành, lúc này luyện có vẻ hơi miễn cưỡng xem ra lò đan dược này phải bỏ đi rồi.

Âm Dương Phân Lưu Thuật không phải dễ dàng mà luyện được, trong lúc luyện Luyện Dược Sư cần một tâm hai dụng, một tay vận dương tính ấn quyết, một tay vận âm tính ấn quyết, hơn nữa phải cùng lúc, không được sai xót chút nào. 

Trong khoảng thời gian đó nếu xảy ra bất cứ sơ xuất nào, đều sẽ dẫn đến đan dược trong lò trở thành phế đan.

Đó là khảo nghiệm sự thành thục của Luyện Dược Sư cả về tâm lực, hồn lực và ấn quyết.

Phong Nhược Tình lúc đầu bào chế cũng không đến nỗi, nhưng đến gia đoạn giữa thì lực không đủ, chán bắt đổ từng giọt mồ hôi, xem ra có vẻ rất hao lực. 

“Phù” một cái, một đám khói đen bay tới.

Đan hỏng rồi! Phong Nhược Tình tức giận dẫm một cái, nói với Diệp Viễn: “Làm lại!”

Diệp Viễn nhìn Phong Nhược Tình một cái, nhưng lại không nói gì tự động đi bào chế thuốc luôn. 

Lần này Phong Nhược Tình cuối cùng cũng thấy Diệp Viễn bào chế thuốc như thế nào rồi, lặng người và không nói gì cả.

Diệp Viễn bóc một nắm dược dược ở chỗ này rồi bóc tiếp một nắm khác ở chỗ kia sau đó bỏ vào trong dụng cụ đựng dược liệu rã nát, nhìn có vẻ rất không có trách nhiệm.

Nhưng Phong Nhược Tình lại không thể mở miếng la mắng hắn, bởi nàng ta biết Dược Phôi mà Diệp Viễn bào chế ra bất luận là chất lượng hay độ chính xác đều tốt hơn cái mà nàng ta làm. 

Tên tiểu tử này rốt cuộc làm thế nào làm được nhỉ? Chẳng lẽ tay của hắn là cân sao? Hắn sao biết được những loại dược liệu đó cần một lượng bao nhiêu?

Cách bào chế của Diệp Viễn có phần tùy ý.

Nhìn thấy ánh mắt của Phong Nhược Tình, Diệp Viễn ho một cái ngại ngùng nói: “Đây là do cội nguồn của gia tộc, ngươi cũng biết rằng cha ta là Đan Dược Sư, từ nhỏ đã bị ép làm rồi. Ha ha… ha ha…” 

Phong Nhược Tình trợn mắt nhìn Diệp Viễn một cái, tin ngươi mới lạ! Nàng ta biết rằng Diệp Viễn sẽ không nói sự thật cho nàng ta biết, có hỏi cũng chỉ là ổng công thôi. Hai khắc sau, Diệp Viễn đã bào chế xong dược phôi.

Phong Nhược Tình nuốt một viên Hồi Đan Khí, ngồi xuống vận công, nguyên lực gần như khôi phục hoàn toàn.

Với cảnh vừa rồi Diệp Viễn chỉ biết tạc lưỡi một cái, Phong Nhược Tình rốt cuộc có lai lịch như thế nào? 

Hồi Đan Khí bậc hai trong mắt Diệp Viễn chẳng là gì cả, nhưng ở Tần đây không phải là loại đan mà ai cũng có, giá của nó rất mắc.

Phong Nhược Tình tiện tay lấy một viên cứ thế mà nuốt ngay cả mắt cũng không chớp lấy một cái.

Cộng thêm Hồng Liên Đỉnh, ở Tần tuyệt đối là loại Đỉnh thượng hạng người thường dĩ nhiên không thể sở hữu. 

Xem ra phía sau Phong Nhược Tình có hậu thuẫn rất lớn.

Lần thứ hai bào chế Âm Dương Phân Lưu Thuật, kết quả cuối cùng vẫn là thất bại.

Rồi lần thứ ba, lần thứ tư không có cái nào thành công cả. 

Hầu hết khi đến giai đoạn cuối, dược phôi đều hóa thành một đám khói đen trở thành phế đan.

Phong Nhược Tình càng ngày càng nản, nàng ta biết rõ có thể cầm cự được đến giai đoạn cuối hoàn toàn là nhờ vào dược phôi và khả năng khống chế lửa của Diệp Viễn, nếu không e rằng không cầm cự nổi đến giai đoạn cuối. Âm Dương Phân Lưu Thuật này rốt cuộc phải luyện như thế nào?

“Tiếp tục!” Tuy là có Hồi nguyên đan bậc hai giúp hồi sức, nhưng trong một ngày mà luyện đan với cường độ cao như vậy, Phong Nhược Tình thực ta đã có chút không cầm cự nổi. 

Diệp Viễn lại nhìn Phong Nhược Tình thêm một lần nữa, trong lòng có chút vướng mắc.

“Nhìn cái gì mà nhìn? Còn không mau đi bào chế thuốc!” Phong Nhược Tình nói.

Diệp Viễn không đi bào chế thuốc mà chỉ thở dài một cái, đi đến bàn bào chế lấy một tờ giấy và hai cây bút. 

Phong Nhược Tình có chút hiếu kỳ Diệp Viễn lấy bút, giấy làm gì? Thế là nàng ta đi lại xem. Chỉ thấy Diệp Viễn tay phải và tay trái mỗi tay cầm một cây viết, tiếp đó hai tay cùng lúc vẽ hai hình trên tờ giấy, tay trái vẽ hình tròn, tay phải vẽ hình vuông.

“Đừng luyện nữa, ngươi làm như vậy sẽ không thể nào thành công đâu, hãy tập làm cái này trước đi.” Nói xong, Diệp Viễn đưa hai cây bút cho Phong Nhược Tình.

“Luyện cái này ư? Luyện cái này thì được ít lợi gì?” Phong Nhược Tình mù mờ nói. 

Diệp viễn nhún vai một cái nói: “Ngươi thích luyện thì luyện. Nếu ngươi cứ tiếp tục luyện Âm Dương Phân Lưu Thuật như vậy, chi bằng nghĩ cách nâng cao hồn lực. Vượt giới luyện không phải là chuyện dễ dàng đâu?”

“Cái này thì có gì là khó? Giờ ta sẽ vẽ cho ngươi xem!” Phong Nhược Tình không phục nói.

Nói xong nàng ta đẩy Diệp Viễn ra, cầm bút lên rồi vẽ. 

Nhưng vẽ mãi vẫn không được.

“Ta không tin là không được.”

Phong Nhược Tình vẽ lại một lần nữa, cố gắng tay phải vẽ thành hình vuông, nhưng kết quả tay trái lại vẽ thành hình vuông, tay phải cũng vẽ thành hình vuông. 

Vẽ mấy lần liên tục nhưng cũng không được, kết quả đều thất bại hoàn toàn.

“Cái này sao lại khó vẽ đến thế? Không vẽ nữa?”

Phong Nhược Tình tức quá ném cây bút sang một bên, dáng vẻ như một thiếu nữ xinh đẹp, chứ đâu giống với phong cách lạnh lùng của một giáo viên? 

“Bởi vì khó mới kêu ngươi vẽ, vẽ thật tốt vào, đợi đến khi ngươi vẽ được rồi thì coi như qua được cửa ải nhập môn của Âm Dương Phân Lưu Thuật rồi. Thôi! Bí quyết ta đã truyền cho ngươi rồi mấy ngày này không cần ta làm trợ thủ cho ngươi nữa nha? Ta đi trước đây!”

“Đứng lại! Ngươi cho rằng nghĩ ra trò này cho ta vẽ là có thể lừa được ta sao? Nếu như hôm nay ngươi dám bước ra khỏi đây, ta sẽ kêu Viện trưởng đuổi ngươi ra khỏi học viện, không tin ngươi cứ thử xem?” Phong Nhược Tình tức giận nói.

Diệp viễn tự nhiên nghĩ ra cái trò này, bảo chỉ cần học được là có thể luyện thành Âm Dương Phân Lưu Thuât, rõ ràng là đang lấy trí tuệ của nàng ta ra làm trò cười. 

“Cô cô, cô đang cãi nhau với ai vậy?” Đúng lúc một cô nương mặc võ phục màu trắng đẩy cửa bước vào.

Người đến cũng là một tuyệt sắc giai nhân, cặp mắt long lanh, mày uốn lượn, dáng đi thon thả, tóc ngang vai đeo một cây kiếm phía sau, cộng thêm bộ võ phục màu trắng, khí chất thoát tục.

Nhìn tỉ mỉ thì lông mày của cô nương này và Phong Nhược Tình có nét giống nhau, hèn gì gọi nàng ta là cô cô. 

Chỉ là hai cô cháu này tuổi tác cách nhau không lớn, nhìn giống như tỷ muội vậy.

Diệp Viễn chưa gặp qua cô nương này, nhưng rất nhanh đã có thể đoán được nàng ta là ai.

Học viện Đan Võ giáo viên được yêu mến nhất là Phong Nhược Tình, còn nữ học viên được mến mộ nhất chính là Phong Chỉ Nhu. 

Con cháu nhà họ Phong người có nhan sắc tuyệt trần như vậy chỉ có thể là Phong Chỉ Nhu.

Chỉ là lúc trước Diệp Viễn không đặt mối quan hệ của hai người họ lại với nhau, nên mới không biết hai người họ lại là mối quan hệ cô cháu.

Phong Chỉ Nhu nhìn Diệp Viễn xong quay ra nhìn Phong Nhược Tình với bộ dạng quần áo trên người không được ngay ngắn, không kiềm nỗi ngớ người ra một cái, tức khắc quát lên: “Ngươi dám mạo phạm cô cô của ta, ta phải dạy cho người một bài học.” 

Dứt lời, không để cho Diệp Viễn có cơ hội giải thích, nhanh như cắt cây kiếm đưa tới trước ngực của Diệp Viễn.

Diệp Viễn chẳng ngờ người con gái này lại không nói lí lẽ như vậy, không phân biệt trái phải đã ra tay đả thương người khác.

Có muốn tránh đi nữa cũng không được, Phong Chỉ Nhu đứng thứ ba trong Vũ Bảng, Diệp Viễn vốn dĩ không phải là đối thủ của nàng. 

Bị kiếm của Phong Chỉ Nhu khóa chặt, Diệp Viễn không thể nào cử quậy được, ngay cả Dịch chuyển cũng chậm mất vài phần.

Đây là nhát chí mạng.

Sự việc này xảy ra quá đột ngột, Phong Nhược Tình đứng bên kia cũng không kịp phản ứng lại, muốn cứu cũng không kịp. 

“Á” Phong Nhược Tình thét lên một tiếng, sợ đến nỗi nhắm cả mắt.

Trong lúc nguy cấp, Diệp Viễn cũng không suy nghĩ được nhiều vội vàng sử dụng Tuyệt Dương Chỉ.

“Éng” một cái, âm thanh của cây kiếm như cắt vào da vậy. 

Trong lúc xuất chỉ Diệp Viễn đồng thời cũng vận dụng dịch chuyển đến mức tối đa, trong gang tấc né được nhát kiếm đó. Cho dù là vậy, hắn vẫn bị thương, bị lưỡi kiếm rạch một đường ở tay trái.

“Dừng tay!” Hành động của Phong Chỉ Nhu khiến cho Phong Nhược Tình hốt hoảng, liền lên tiếng ngăn cản.

Vừa nãy nàng ta có lòng muốn ngăn cản, nhưng lại chậm mất. 

Luyện Âm Dương Phân Lưu Thuật lâu như vậy, hiện giờ bất luận là nguyên lực hay hồn lực cũng đã cạn kiệt, làm sao còn đủ sức để ngăn cản nhát kiếm này của Phong Chỉ Nhu?

Tận mắt chứng kiến kiếm của Phong Chỉ Nhu chỉ thẳng vào ngực của Diệp Viễn, Phong Nhược Tình sợ đến nổi tim nhảy lên tới cả họng, không ngờ Diệp Viễn lại có thể né được nhát kiếm đó y như là kỳ tích xuất hiện vậy.

Phong Chỉ Nhu cũng không ngờ rằng Diệp Viễn có thể né được nhát kiếm đó, mới nhìn thoáng qua nàng đã biết thực lực của Diệp Viễn chỉ ở mức Nguyên Khí tầng bốn, một tên Nguyên Khí tầng bốn lại có thể né được nhát kiếm này của nàng sao? 

Tuy là nhát kiếm này Phong Chỉ Nhu chưa dốc toàn lực, chỉ mới dùng ba thành công lực thôi, nhưng đây không phải cái mà một người ở mức Nguyên Khí tầng bốn có thể né được.

Đặc biệt là với nhất chỉ vừa rồi của Diệp Viễn, lại khiến cho cổ tay của nàng tê đến như vậy! Chuyện này làm sao có thể?

“Chỉ Nhu, con đang càn quấy gì vậy?” Phong Nhược Tình tức giận nói. 

“Lúc này Phong Chỉ Nhu mới nhận thấy hình như mình gây họa rồi, dí dỏm hỏi: “Con thấy hai người cô nam quả nữ ở trong một phòng, lại thấy cô cô đang nổi nóng y phục thì không chỉnh tề, nên mới nghĩ…”

Phong Nhược Tình mặt đỏ cả lên “xí” một tiếng: “Con còn nói tầm bậy nữa, coi ta có xé miệng con ra không! Vừa nãy bọn ta đang luyện đan, Diệp Viễn là do ta mời đến để làm trợ thủ, cái tính càn quấy này của con chừng nào mới có thể sửa được đây? Tiếp tục như vậy sớm muộn cũng gây ra họa.”

Phong Chỉ Nhu uất ức nói: “Cô cô, con nhận sai chẳng phải là được sao? Lần sau con không dám nữa.” 

“Còn không mau đi xin lỗi Diệp Viễn đi?” Phong Nhược Tình tức giận nói.

Phong Chỉ Nhu còn chưa xin lỗi, Diệp Viễn đã quát lên.

Hôm nay thật sự hắn đã phải chịu đựng quá nhiều rồi! Bị Phong Nhược Tình đè lên đầu lên cổ, ép đến làm trợ thủ gì đó, kết quả lại bị chính người của Phong Nhược Tình hà hiếp đến nỗi không biết phải làm sao. 

Bản thân muốn chỉ cho Phong Nhược Tình bí quyết của một tâm hai dụng, kết quả nàng ta không cảm kích thì thôi, lại không vì đó và tha mạng.

Nay lại chui đâu ra một Phong Chỉ Nhu không nói lí lẽ, suýt chút nữa một kiếm lấy mạng của hắn.

Mạng của Diệp Viễn khó khăn lắm mới nhặt lại được, nếu như chết thêm một lần nữa thì không may mắn được như vậy đâu. 

“Xin lỗi cái gì? Ta thật sự đã chịu đựng đủ hai cô cháu các người rồi, một người đòi đánh, một người không nói lí lẽ, ta tốt bụng muốn giúp đỡ, kết quả suýt chút nữa mất mạng, ta đã chọc ai rồi? Tiểu gia ta không muốn tiếp tục chịu đựng như vậy nữa, Phong Nhược Tình, có giỏi thì ngươi cứ đuổi ta đi, nơi đây không giữ ta tự khắc sẽ có chỗ khác giữ, tạm biệt!”

Nói xong, Diệp Viễn nhanh chóng bước đi.

Phong Chỉ Nhu vốn dĩ định xin lỗi, nhưng lại bị Diệp Viễn la mắng một trận, nổi giận nói: “Hắn là ai vậy? Tính khí lớn đến vậy! Vừa nãy là do con chưa hiểu rõ ngọn ngành, nhưng hắn cũng chỉ bị thương chút thôi mà?” 

Phong Nhược Tình lần này không hề ngăn cản Diệp Viễn, nhưng lại nghe thấy Phong Chỉ Nhu oán trách, không kiềm nổi tức giận nói: “Con còn nói nữa hả? Nhát kiếm lúc nãy của con thiếu chút nữa lấy mạng của hắn rồi, vậy mà còn lí lẽ, Hoàng huynh đúng là đã chiều chuộng con quá rồi, lần này quay về nhất định ta sẽ đem chuyện xấu của con nói hết cho Hoàng huynh nghe, để huynh ấy cấm túc con.”

Phong Chỉ Nhu vừa mới nghe cấm túc, liền giữ chặt lấy Phong Nhược Tình xin lượng thứ nói: “Cô cô, con sai rồi, con thật sự đã biết lỗi rồi, cô cô đừng bao giờ kể cho phụ Hoàng nghe nha! Con không muốn ngày nào cũng ở Hoàng Cung đâu.”

“Hừm! muốn không bị cấm túc cũng được, nhưng con phải đi xin lỗi Diệp Viễn, nhớ rõ, là đi xin lỗi! Nếu như Diệp Viễn không chấp nhận lời xin lỗi, thì còn hãy đợi mà bị cấm túc đi, ta sẽ đem chuyện của con từng chuyện một kể cho Hoàng huynh nghe.” 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.