Trúc Mã Của Tôi Là Tra Công

Chương 31: Nam tử áo trắng




“Ta gấp đến sắp điên rồi, tới cùng thì có chuyện gì xảy ra giữa Phong lão sư và Diệp Viễn vậy?”

“Đúng vậy, đối thoại của bọn họ nghe không minh bạch, ta chỉ biết một kẻ phải chạy, một kẻ muốn theo đuổi.”

“Trời ơi, nữ thần của ta! Nếu Diệp Viễn dám làm ra chuyện gì, nhất định ta sẽ giết hắn!” 

“Đúng, nhất định phải biết chuyện gì xảy ra! Nếu Diệp Viễn thực sự làm việc gì khiến lòng người căm phẫn, chúng ta nhất định phải diệt trừ tên ghê tởm này!”

Đối thoại giữa Diệp Viễn cùng Phong Nhược Tình chỉ có hai người họ có thể nghe hiểu làm tất cả mọi người đều phát điên.

Chính trong tình huống như vậy, “liên minh bảo hộ Tình” chính thức thành lập. 

Nhiệm vụ chủ yếu của liên mình này chỉ có hai cái. Một là làm rõ có chuyện gì xảy ra giữa Diệp Viễn và Phong Diệp Tình.

Nhiệm vụ thứ hai dựa trên cơ sở từ nhiệm vụ thứ nhất, một khi phát hiện Diệp Viễn thực sự làm gì, bọn họ quyết tâm phải đánh Diệp Viễn gần chết, sau đó gặp một lần đánh một lần! Để đời này hắn phải hối hận vì từng làm ra việc như vậy!

Diệp Viễn có lợi hại hơn nữa, cùng lắm chỉ mới vừa tiến vào Địa cấp. Học viên Địa cấp bốc bừa cũng có một đống người lợi hại hơn Diệp Viễn. 

Đương nhiên cũng có người liên tưởng đến khóa dược lý ngày đó, nhưng Phong lão sư chẳng qua là cho hắn làm trợ thủ, đến nỗi làm thành bộ dáng này chứ?

Mà trợ thủ của Phong lão sư lại là một tiểu cô nương vô cùng xinh đẹp mỹ mạo, làm sao có thể thực hiện cảnh bao vây chặn đánh trước mặt mọi người chứ?

Sau khi hiểu tình huống, “liên minh hộ Tình” liền loại bỏ khả năng này, bọn họ cho rằng giữa hai người nhất định xảy ra những chuyện khác. 

Cùng lúc đó, suy đoán liên quan tới chuyện Phong Nhược Tình cùng Diệp Viễn bị biến thành các loại phiên bản, thậm chí còn truyền bá từ các học viên đến các lão sư ở học viện Học viện Đan Võ.

Đương nhiên đây là nói sau, Diệp Viễn bây giờ chỉ muốn tìm cách thoát khỏi Phong Nhược Tình quấn người này.

Diệp Viễn liếc mắt là có thể nhìn ra ngay, Phong Nhược Tình này thật sự thích luyện đan, bởi vì nàng cùng một loại người với mình trước đâu. 

Người như vậy vô cùng khó dây dưa, một khi tại trên đan đạo gặp phải đồ vật khiến mình cảm thấy hứng, nàng sẽ giống như một đứa trẻ hiếu kỳ, nhất định phải hiểu rõ được nó mới chịu cam tâm.

Bây giờ Phong Nhược Tình chính là có dáng vẻ này, nàng dõi theo Diệp Viễn bởi vì nàng cảm thấy Diệp Viễn có thể giúp nàng luyện chế ra Hồi Nguyên Đan cấp hai, từ đó thuận lợi đột phá đến đan sư cao cấp!

Tuy nhiên, Diệp Viễn thật không muốn lãng phí quá nhiều thời gian trên phương diện này. 

Một mặt, nếu như Diệp Viễn dạy cho Phong Nhược Tình, có thể nàng sẽ tệ càng quấn lấy mình hơn.

Mặt khác, học viên mà lại đi dạy học giáo viên, điều này khó tránh khỏi có chút quá mức kinh người, có thể sẽ tạo thành phiền toái không cần thiết.

Diệp Viễn đi ở phía trước, Phong Nhược Tình theo ở phía sau, nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Diệp Viễn, phòng ngừa hắn chạy trốn. 

Diệp Viễn có chút nhức đầu, xem ra hôm nay trốn không thoát.

“Phong lão sư, trùng hợp như vậy?” Đúng lúc này, một thân hoàng bào nam tử chặn lại đường đi của hai người, nhiệt tình chào hỏi Phong Nhược Tình.

Diệp Viễn không nhận biết người này, tuy nhiên từ áo của hắn liền biết là lão sư của Học viện Đan Võ. 

“Gặp qua Tống Khiêm sư huynh.” Phong Nhược Tình khẽ cau mày, dù vậy vẫn là lên tiếng chào hỏi.

Diệp Viễn ở một bên oán thầm không dứt, Tống Khiêm này sau khi thấy Phong Nhược Tình thì hai mắt sáng lên, căn bản không thèm nhìn đến mình, hiển nhiên là người cuồng nhiệt theo đuổi Phong Nhược Tình rồi.

Tuy nhiên Tống Khiêm này mới hai lăm, hai sáu tuổi, trong số những lão sư ở học viện này cũng được coi là trẻ tuổi, tài cao chứ? 

Chỉ tiếc, nhìn phản ứng của Phong Nhược Tình, nàng đối với người này cũng là không hề quan tâm.

Một nữ tử đam mê đan đạo như vậy, chỉ sợ rằng loại nam tử bình thường không thể chinh phục được.

Nhìn bộ dạng Tống Khiêm thì thấy hắn cũng chuẩn bị vào phòng luyện đan. 

Diệp Viễn suy đoán, Tống Khiêm này không phải là sớm biết Phong Nhược Tình phải tới nơi này cho nên mới ở đây chờ trước chứ?

“Phong lão sư lại đi đan phòng luyện đan sao?” Tống Khiêm hỏi nhảm một câu.

“Đúng thế.” Phong Nhược Tình nhẹ nhàng trả lời. 

“Phong lão sư thật là chăm chỉ! Tuy nhiên, nơi này chính là phòng luyện đan của lão sư, Phong lão sư mang vị học viên này tới là để làm gì?”

Nghe lời nói của Tống Khiêm, Diệp Viễn không khỏi liếc mắt, hóa ra gia hỏa này thấy mình, hắn cứ tưởng Tống Khiêm coi mình là không khí chứ!

“Diệp Viễn là trợ thủ ta tìm đến.” 

“Trợ thủ ư?” Lúc này Tống Khiêm mới nhìn mặt Diệp Viễn, cau mày nói: “Nếu như ta không nhìn lầm, hắn còn chẳng phải là đan đồ (1), làm sao có thể làm trợ thủ cho Phong lão sư? Tống mỗ bất tài, nhưng tự thấy ta có khả năng làm trợ thủ cho Phong lão sư hơn.”

Tống Khiêm có thể liếc mắt nhìn ra Diệp Viễn còn chẳng phải là đan đồ bởi vì các cấp Luyện Dược Sư khác đều sẽ đeo ngực chương do công hội Luyện Dược Sư ban hành, nó chính là tượng trưng cho thân phận của Luyện Dược Sư.

Trước ngực Tống Khiêm và Phong Nhược Tình đều đeo một quả ngực chương, phía trên có hai viên ngọc sáng mù mắt người, đại biểu cho thân phận của Đan Sư, là Luyện Dược Sư cấp hai! 

Thần Vực cũng có công hội Luyện Dược Sư giống vậy, trước đó Chính Dương Tử và Thanh Vân Tử lại không có loại ngực chương này, bởi vì hai người bọn họ cho tới bây giờ chưa từng tham gia khảo hạch của công hội Luyện Dược Sư.

Tuy nhiên, từ xưa tới nay chưa từng có ai tại Thần Vực dám khinh thị hai cha con này bởi vì đan đạo bọn họ đạt được thành tựu, so với tổng hội trưởng Âu Dã Tử của công hội Luyện Dược Sư cũng không thua kém bao nhiêu.

Lúc này Diệp Viễn không có gì thời gian tưởng nhớ kiếp trước, lời Tống Khiêm nói khiến hai mắt hắn tỏa sáng! 

Phong Nhược Tình đang muốn mở miệng, Diệp Viễn lại giành nói trước: “Đúng vậy đúng vậy, Phong lão sư, ta ngay cả đan đồ cũng không phải, có thể giúp được ngài cái gì? Tống lão sư tuấn tú lịch sự, lại là Đan Sư, có hắn đến giúp ngươi thì còn loại đan dược gì không luyện được? Đã như vậy, bên này tựu không có ta chuyện gì, ta liền đi trước nha.”

Lúc Diệp Viễn nói chuyện, Tống Khiêm tán thưởng nhìn hắn, thầm nghĩ tiểu tử này hiểu biết đấy, sau này còn có thể dẫn dắt thêm cho hắn.

“Phong lão sư, ngươi xem...” 

Phong Nhược Tình căn bản không hề nhìn Tống Khiêm, chỉ đột nhiên lộ ra một trảo hướng về Diệp Viễn bắt đi, một đạo như có tia nguyên lực nhỏ như có như không trong nháy mắt liền quấn lấy mắt cá chân Diệp Viễn.

Nếu như có những học viên xem qua cuộc chiến sinh tử ở đây là có thể phát hiện một chiêu này của Phong Nhược Tình chính là chiêu lúc ấy Phí Thanh Bình thi triển - Tiểu Cầm Nã Thủ!

Chỉ là chiêu thức giống nhau, nhưng trong tay Phong Nhược Tình thì uy lực không thể so sánh nổi. 

Diệp Viễn mới vừa nói xong liền muốn chạy đi, mới vừa đi hai bước đã cảm thấy chân phải giống như bị đổ chì, cả người theo quán tính té ngã trên đất.

“Ôi chao.”

Diệp Viễn trên đất kêu thảm, hai người chênh lệch quá xa, Phong Nhược Tình không cả nhúc nhích cũng có thể đánh ngã hắn. 

Đánh ngã Diệp Viễn xong, Phong Nhược Tình tiến lên hai bước, đi qua bên người Tống Khiêm, còn chẳng thèm liếc mắt nhìn hắn.

Đi tới trước mặt Diệp Viễn, Phong Nhược Tình cau mày nói: “Ngươi có phải là nam nhân hay không? Đã nói mà sao giữ lời gì hết? Ta không cần những người khác làm trợ thủ, liền muốn ngươi! Nếu như ngươi trốn nữa, ta không ngại bẩm báo với viện trưởng, xoá tên ngươi hỏi Học viện Đan Võ, nghĩ đến lời của ta cũng có chút tác dụng đó.”

Thốt ra lời này, Diệp Viễn nhất thời không có nóng nảy. 

Trong thế giới tu chân, tông môn đệ tử mạnh hơn tán tu, đây là sự thật không thể chối cãi.

Là đạo tràng ngoại môn U Vân Tông, Học viện Đan Võ tập hợp tựa hồ là tất cả đỉnh cấp thiên tài, không có chỗ nào tốt hơn để mình rèn luyện so với chỗ này.

Diệp Viễn đối với tài nguyên của Học viện Đan Võ cũng không có hứng thú, nhưng là đối với những thiên tài ở nơi này vẫn có mấy phần hứng thú. 

Thấy Diệp Viễn rốt cuộc phục tùng, Phong Nhược Tình trong lòng có loại khoái cảm chinh phục, cuối cùng cũng bắt được tên tiểu tử này.

Nàng chuyển hướng Tống Khiêm nói: “Đa tạ Tống lão sư có ý tốt, bất quá có Diệp Viễn làm trợ thủ của ta là đủ rồi. Tống lão sư thân là nhân tài mới nổi của Học viện Đan Võ, nhất định có rất nhiều chuyện phải làm, sẽ không trễ nải thời gian của ngươi đâu.”

“Diệp Viễn, chúng ta đi.” 

Diệp Viễn thở dài, ngoan ngoãn đi theo phía sau Phong Nhược Tình.

Mặc dù không quay lại nhưng Diệp Viễn rõ ràng cảm thấy phía sau có một ánh mắt bất thiện nhìn mình.

***

(1) Đan đồ: học viên luyện đan.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.