Trúc Mã Của Tôi Là Tra Công

Chương 145: Quan hệ của bọn họ




Cảnh Thiếu Trạch đang oán trời oán đất, lúc này Diệp Tích gọi điện đến, đúng là chọc đúng ngòi giận của hắn.

Cảnh Thiếu Trạch quát rõ lớn tiếng: “Không có tôi cô không sống được ư, cô cứ ở yên trong phòng, không được đi đâu, thời gian này tôi sẽ không đến chỗ cô đâu.”

Cảnh Thiếu Trạch gào thét trong điện thoại rồi cúp máy. 

Diệp Tích ở bên kia đầu dây, nghe xong rất bối rối, gương mặt đau khổ, nước mắt rơi lã chã.

Cô là tình nhân không chính thức, là tình thân thích thì gọi đến không thích thì đuổi đi.

Cảnh Thiếu Trạch trước giờ đối xử tệ bạc với cô, có cũng được không có cũng được, nhưng cô lại đem lòng yêu thương người đàn ông tàn nhẫn này. 

Cảnh gia hiện giờ đang rất khốn đốn nhưng Ninh Thư lại đang sống rất thư thái.

Ở Nghê gia, cô muốn làm gì thì làm, muốn ngủ đến mấy giờ cũng được, không giống như ở Cảnh gia, sáng nào cô cũng phải dậy sớm cùng Cảnh Thiếu Trạch đi xuống tầng.

Nếu không thì bà Cảnh sẽ gọi điện cho cô, nói chồng thì đã thức dậy, phận làm vợ như cô lại còn nằm ườn trên giường. 

Hơn nữa muốn ăn gì cũng được, cơm bưng nước rót.

Ông bà Nghê đối xử với cô rất tốt, lo lắng con gái vì việc ly hôn mà đau lòng.

Ninh Thư nhìn thấy ông bà Nghê đối xử với con gái tốt như vậy, cảm thấy nguyên chủ của mình nên trở về nhà, đây dù gì cũng là người nhà hết mực thương yêu cô như vậy, về đây sống cùng ông bà Nghê cũng tốt. 

Không cần phải vì Cảnh Thiếu Trạch, vì loại người không đáng đó mà từ bỏ cuộc sống hạnh phúc của bản thân mình.

Thời gian ra hầu tòa đã được xác định, khoảng nửa tháng sau đó.

Trước ngày ra hầu tòa, ngày nào Cảnh Thiếu Trạch cũng đến Nghê gia tìm Ninh Thư, nói rõ thái độ của mình, rằng hắn không muốn ly hôn. 

Cảnh Thiếu Trạch rất muốn cứu vãn lại cuộc hôn nhân này.

Ninh Thư quyết không cho Cảnh Thiếu Trạch vào nhà, hắn muốn đứng trước cửa gào thét gì thì tùy, Ninh Thư chỉ việc đóng cửa sổ lại, âm thanh cũng nhỏ hơn rất nhiều.

Trời đang vào giữa hè, thời tiết nóng nực vô cùng, Ninh Thư ngồi trong phòng bật điều hòa, thoải mái vô cùng. 

Cảnh Thiếu Trạch vẫn tiếp tục đứng ngoài gào thét, cổ họng khô rang, bị phơi nắng lâu suýt nữa là bị ngất đi vì mệt.

Cảnh Thiếu Trạch vẫn không từ bỏ ngày nào cũng đến Nghê gia, muốn dùng tình cảm chân thành của mình để níu kéo Ninh Thư.

Nhưng Ninh Thư ngồi trong phòng bật điều hòa tu luyện Tuyệt Thế Võ Công, không hề hay biết gì, chẳng nghe thấy mấy lời chân thành của hắn. 

Sau vài ngày liên tiếp như vậy, Cảnh Thiếu Trạch cuối cùng cũng ngất ra đất, bị say nắng rồi.

Ông Nghê gọi điện cho ông Cảnh nói, con trai ông bị ngất vì say nắng, nếu ông không đến đưa con trai về thì ông ta sẽ vứt ra đường, để cho xe đâm chết.

Cảnh Thiếu Trạch làm mấy trò này chẳng lẽ ông Cảnh lại không biết, đương nhiên là ông ta biết, vậy mà còn để cho con trai mình làm loạn lên như thế, đúng là khiến người ta chê cười. 

Ông Nghê rất cương quyết muốn đoạn tuyệt quan hệ với Cảnh gia, đúng là vô tình.

Cảnh Thiếu Trạch được người đến đưa về nhà, nằm trên giường truyền nước biển, không đủ sức đến Nghê gia làm loạn nữa.

Cảnh Thiếu Trạch lại một lần nữa cảm nhận được sự lạnh lùng vô tình của Ninh Thư, từ đầu tới cuối đều không thèm lộ diện, hắn bị say nắng ngất đi, cô cũng không thèm nói câu nào. 

Con người sao có thể thay đổi nhanh đến như vậy?

“Không đau xót?” Nghê Ngôn hỏi Ninh Thư: “Ngày nào hắn cũng đến đây, vậy mà em không cảm động ư?”

Ninh Thư bật cười: “Đàn ông lúc nào cũng chỉ dùng cách này, khiến cho phụ nữ cảm động, khiến cho phụ nữ thỏa hiệp.” 

Nghê Ngôn nhíu mày: “Mọi người đều nói đàn ông lạnh lùng như sắt đá, nhưng đàn bà cũng tàn nhẫn không kém.”

Ninh Thư nhếch mép một cái, đàn ông thế nào cũng được, đàn bà chỉ vừa mới kiên định một chút thôi đã bị gọi là tuyệt tình lạnh lùng.

Thời gian xét xử đã tới, Ninh Thư được người của Nghê gia đưa đến tòa án. 

Tại tòa án gặp ba người Cảnh gia ở trước cửa, Ninh Thư liếc nhìn Cảnh Thiếu Trạch, hắn gầy đi nhiều, gương mặt cũng đen đi thấy rõ.

Trước đây để chứng minh tình yêu chân thành, liên tiếp ba ngày phơi mặt dưới nắng, da mặt đen đi rất nhiều, người cũng trở nên quê mùa hơn.

Cảnh Thiếu Trạch của hiện tại chẳng đẹp trai nữa rồi. 

Cảnh Thiếu Trạch nhìn thấy Ninh Thư, định nói gì đó nhưng rồi lại thôi, ánh mắt của Ninh Thư lộ rõ vẻ oán hận vô cùng.

“Nghê Tịnh, sao lại có loại đàn bà độc ác như cô hả?” Bà Cảnh nhìn Ninh Thư: “Muốn ly hôn là ly hôn, muốn làm lớn chuyện như vậy để làm gì chứ?”

Bà Cảnh nhìn thấy xung quanh có rất nhiều phóng viên, trong lòng vô cùng oán hận nhìn Ninh Thư chằm chằm. 

Ninh Thư khẽ nhếch mép: “Những phóng viên này không phải do tôi gọi tới.”

Cánh phóng viên ngửi thấy mùi thị phi, liền tức tốc chạy tới, họ thích nhất là đưa tin về những sự kiện đấu đá giữa các gia đình danh gia vọng tộc như thế này.

Trước đây khi Cảnh Thiếu Trạch và Nghê Tịnh làm đám cưới cũng có không ít phóng viên đến đưa tin, hôn lễ của hai người còn được gọi là hôn lễ thế kỷ, danh tiếng vô cùng lớn. 

Bây giờ lại đem nhau ra tòa, cảnh còn người mất, cuộc hôn nhân của Cảnh Thiếu Trạch và Nghê Tịnh mới chỉ có năm năm, vẫn chưa đến giai đoạn bảy năm tan vỡ mà mọi người vẫn quan niệm.

“Loại đàn bà như cô, có người rước cho là may lắm rồi.” Bà Cảnh khinh bỉ nói.

Bà Nghê cũng không vừa: “Bà nói cái gì, con trai của bà thì ai thèm lấy, không có khả năng sinh con, lại làm ra cái chuyện súc sinh mới dám làm như vậy, năm xưa tôi mù mắt nên mới nghĩ bà là một người mẹ chồng tốt.” 

“Cái gì mà súc sinh, bà dám nói con trai tôi là súc sinh ư?” Bà Cảnh trợn tròn mắt, ánh mắt nhìn bà Nghê như muốn ăn tươi nuốt sống: “Bà nhắc lại xem nào.”

Hai bên tranh cãi qua lại khiến cho đám phóng viên chú ý, không ngừng chụp ảnh.

“Thôi được rồi, hai bà đừng có làm loạn ở đây.” Ông Cảnh đến kéo tay vợ mình, khẽ quát một câu. 

Ông Cảnh nhìn ông Nghê rồi nói: “Ông Nghê, chuyện này nên giải quyết theo lý trí, cứ làm loạn thế này cũng không hay, ông muốn hai gia đình chúng ta là kẻ thù của nhau hay sao?”

Ông Nghê cũng chẳng để tâm lắm: “Vậy thì làm kẻ thù.”

Ông Cảnh hơi rụt người lại, khẽ cau mày, trong lòng vô cùng u sầu. 

Cánh cửa tòa án mở ra, Ninh Thư cùng luật sư vào trước, sau đó mọi người mới bước vào theo.

Thẩm phán và bồi thẩm đoàn đã bước vào trong tòa án, sau khi làm xong một số thủ tục cơ bản cần thiết, buổi xét xử bắt đầu.

Ninh Thư ngồi vào vị trí nguyên đơn, đối diện với cô là Cảnh Thiếu Trạch đang ngồi ở vị trí bị đơn. 

Hai gia đình Nghê gia và Cảnh gia ngồi ở giữa phòng, xung quanh còn có không ít cánh phóng viên đưa tin.

Luật sư của Ninh Thư trực tiếp đưa ra yêu cầu, Nghê Tịnh muốn ly hôn với Cảnh Thiếu Trạch, đồng thời Cảnh Thiếu Trạch phải bồi thường tổn hại về mặt tinh thần cho Nghê Tịnh một khoản tiền là hai trăm triệu.

Khi luật sư nói, cả căn phòng im lặng vô cùng, chỉ có tiếng phóng viên đang viết sột soạt. 

Cảnh Thiếu Trạch lặng người nhìn Ninh Thư, hỏi: “Em có hiểu mình đang nói gì không, hai trăm triệu ư?”

Ninh Thư mỉm cười, nụ cười hiền hòa; “Đương nhiên rồi, yêu cầu này không quá đáng chút nào, vì anh là người sai, tôi còn muốn kiện anh vì tội ngoại tình nữa.”

Ninh Thư lấy ra USB: “Trong này có đầy đủ chứng cứ, những đoạn video anh ngoại tình đều có ở trong này, tôi đã ghi lại toàn bộ những lần anh ngoại tình ngay trong nhà Cảnh gia.” 

“Trong này còn có những đoạn nói chuyện giữa mẹ anh và Diệp Tích, thỏa thuận việc bán dâm mang thai hộ.” Ninh Thư cười nhẹ và nói, Diệp Tích nhận tiền của bà Cảnh, đó là tiền giao dịch, đã dính đến tiền thì chính là bán dâm rồi.

Ban đầu giới hạn rất mập mờ, có thể tính mà cũng có thể không, Ninh Thư kiên quyết muốn đổ hết tội lỗi này lên đầu Cảnh Thiếu Trạch.

Ngoại tình sau hôn nhân đã là gì, cô còn định đem chuyện này ra để biến nó thành một án kiện trị an, ảnh hưởng vô cùng lớn. 

Ngày xưa chơi vui vẻ lắm, bây giờ phải trả giá quá lớn, bồi thường hai trăm triệu, là cái giá quá đau đớn cho Cảnh gia.

Hắn đưa cho Diệp Tích cả mười triệu tiền cấp dưỡng còn không thấy xót của thì thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.