Trừ Em Ra Còn Có Ai

Chương 7




- Ngươi nói bậy bạ gì đó!

Viên Thủ Thành vội vàng phản bác, trên khuôn mặt dày cộm một lớp dầu mỡ hiện lên một chút màu đỏ không bình thường.

- Viên Phi Phi! Ngươi có tin ta xé mồm ngươi ra hay không?

Lạc Khuynh Thành uy hiếp nói.

- Chỉ bẳng ngươi? Bổn cô nương chính là cao thủ Võ Hoàng tam phẩm đỉnh phong đó!

Tam tiểu thư Viên gia ngạo khí nói.

- Không có ý tứ, bổn tiểu thư cũng thế, hơn nữa, bổn tiểu thư đã chạm tới cánh cửa bình cảnh, tùy thời đều có thể đột phá tới cảnh giới cao hơn!

Trên mặt Lạc Khuynh Thành lộ vẻ đắc ý.

- Không có khả năng, ta nhận được tin tức, năm trước ngươi vẫn là nửa bước Võ Hoàng, sao ngươi lại đột phá nhanh như vậy?

Viên Phi Phi rất là kinh ngạc, nàng rất là chú ý với oan gia Lạc Khuynh Thành này. Nhất là sau khi Bích Lạc Hoàng ngã xuống, Bích Lạc Hoàng Triều không còn được tốt, hơn nữa Lạc Khuynh Thành rời hoàng cung thành lập Hắc Sơn cốc gì đó, còn tự xưng là Hắc Sơn lão yêu. Điều này làm cho Viên Phi Phi cho rằng võ công của Lạc Khuynh Thành đã bị hoang phế, hiện tại xem ra năng lực tình báo của mình thật sự quá kém rồi.

- Không có gì là không khả năng, nếu không chúng ta thử một chút, năm đó ta có thể đánh bại ngươi, hiện tại cũng có thể!

Lạc Khuynh Thành đắc ý nói.

Viên Phi Phi buồn bực không thôi, từ nhỏ nàng vốn chưa từng thắng được Lạc Khuynh Thành, lúc trước nhà Lạc Khuynh Thành chiếm được ưu thế, tự nhiên ép Viên Phi Phi một chút. Hiện tại tình thế đã nghịch chuyển rồi, Viên gia chưa chắc vượt qua Bích Lạc Hoàng Triều, nhưng Lạc Khuynh Thành đã vượt xa hơn nhiều so với tưởng tượng của nàng. Bởi vậy, Viên Phi Phi mới có lòng tin tìm tới gây phiền toái, trả lại mối thù một mũi tên năm đó. Hiện tại nàng biết cảnh giới của Lạc Khuynh Thành cao hơn mình, tao ngộ đau lòng thời thơ ấu liền hiện lên trong lòng, Viên Phi Phi chưa chiến đã e sợ rồi, đã thua đi một nửa.

- Phi Phi, ngươi đã không còn là đứa nhỏ năm đó rồi, khi phụ hoàng còn tại thế đã nói với ta, thế hệ này của chúng ta là thế hệ hoàng kim, còn thế hệ hoàng kim là thế nào thì ta cũng không rõ ràng, không cần nói người khác, bên người chúng ta không thiếu tuyệt thế thiên tài, Thủ Thành ca ca khi bằng tuổi chúng ta bây giờ thì đã là đại cao thủ Võ Hoàng đỉnh phong, hiện tại đã là cao thủ Võ Tôn chân chính rồi. Còn có Nhị cốc chủ Hắc Sơn cốc bên ta, tên Lý Lân kia càng biến thái hơn, tuổi chỉ lớn hơn ba tuổi so với ta, nhưng cũng thật sự đạt tới Võ Tôn. Ngay cả phụ hoàng năm đó cũng thầm kỳ lạ với số mệnh của hắn. So sánh với những người như vậy, chúng ta thật sự không đáng nhìn!

Lạc Khuynh Thành nghiêm túc nói.

- Ngừng! Lời này của ngươi là muốn khoe khoang với ta sao?

Viên Phi Phi khinh thường nói. Tuy Tam tiểu thư Viên gia không hướng Lạc Khuynh Thành luận bàn, nhưng không nghĩa nàng sẽ đồng ý với ý kiến của Lạc Khuynh Thành.

Lạc Khuynh Thành lắc đầu, nói:

- Chúng ta xuất thân từ thế lực lớn, sau lưng có thế lực hùng hậu chống lưng, tài nguyên thì càng không dùng hết. Đúng là vì những thứ này làm cho chúng ta có được thành tựu phi phàm khi ở tuổi này, nhưng chúng ta thật sự cường đại sao? Thủ Thành ca ca thì hàng năm đều lang thang bên ngoài, có lẽ vì là người mù đường, cũng có lẽ là vì tăng cường sự cường đại của bản thân. Đóa hoa trong nhà ấm, chưa bao giờ trải qua mưa gió khắc nghiệt. Vạn tộc sắp trở về, toàn bộ Nhân tộc trên đại lục Thương Long phải nghênh đón một hồi tai nạn dị thường, nếu chúng ta không có thực lực, lúc đó chỉ có thể trở thành đá lót chân cho cao thủ dị tộc trưởng thành. Phi Phi, cứ ở đây gây chuyện với ta, không bằng theo ta đánh liều một chuyến. Nói thế nào thì cái thế giới này cũng là thực lực vi tôn, chỉ có thực lực mới có thể bảo trụ được mọi thứ của mình.

Lời của Lạc Khuynh Thành làm cho Viên Thủ Thành hơi kinh ngạc, ánh mắt nhìn về phía nàng đã coi trọng hơn rất nhiều. Hiển nhiên một ít lời tâm huyết này của Lạc Khuynh Thành đã tiến vào trong lòng nam tử như mơ hồ không ai đoán được này.

Trên mặt Viên Phi Phi cũng lộ vẻ trầm tư, phức tạp nhìn Lạc Khuynh Thành, sau một lúc lâu nàng mới mở miệng:

- Xem ra mấy năm nay ngươi thật sự trải qua rất nhiều chuyện, cũng đã thay đổi rất nhiều. Ta cảm nhận được khí chất khác lạ từ trên người ngươi. Có lẽ ngươi nói đúng, nhưng ta thật sự phải suy nghĩ cẩn thận.

Viên Phi Phi cũng không lập tức đáp ứng.

Chuyện Lạc Khuynh Thành cố gắng thuyết phục Viên Phi Phi, Viên Thủ Thành cũng không phản đối, nhưng khi nàng hỏi gã có nguyện ý gia nhập tổ chức hay không thì Viên Thủ Thành mỉm cười cự tuyệt. Lạc Khuynh Thành cũng không kiên trì, từ đầu tới cuối, nàng chưa từng nghĩ Viên Thủ Thành sẽ gia nhập thế lực Hắc Sơn Cốc của nàng. Dù sao thân phận của Viên Thủ Thành quá mức đặc thù, gã có đồng ý thì Lạc Khuynh Thành cũng không dám tiếp nhận.

Có lẽ tâm tư bị Lạc Khuynh Thành kéo đi, vậy mà hai cái oan gia nhiều năm đã bắt tay giảng hòa rồi. Hơn nữa, chỉ sau mười phút liền đã thân mật tự xưng là tỷ muội khuê phòng. Đối với chuyện này, Viên Thủ Thành chỉ biết cười khổ mà thôi, sau khi hai nàng ăn ý ném gã sang một bên, Viên Thủ Thành đi vào trong chủ điện Trấn Thiên Tông, tông chủ cùng phó tông chủ Trấn Thiên Tông đang mỉm cười chờ gã.

- Bái kiến sư tôn, bái kiến phụ thân!

Viên Thủ Thành cung kính hành lễ.

- Ngươi đã trở lại rồi, bản tôn cảm thấy bệnh mù đường của ngươi hình như càng thêm nghiêm trọng rồi, có phải thần công kia đã đại thành rồi?

Tông chủ Trấn Thiên Tông nhìn giống như là một trung niên ôn nhuận như ngọc, không có bá đạo uy nghiêm của tông chủ một tông phái siêu cấp. Khuôn mặt tràn đầy tươi cười ấm áp làm người ta như được tắm trong gió xuân, vừa gặp liền muốn thân cận. Nhưng nếu như vậy mà kẻ nào dám coi thường thì coi chừng tìm chết, có thể trở thành người lãnh đạo của một thế lực siêu cấp, cũng không phải chỉ có thực lực mới đủ.

- Ta cũng không biết, có lẽ cũng nhanh thôi!

Viên Thủ Thành lắc đầu nói.

Tông chủ Trấn Thiên Tông cùng phó tông chủ Viên Thiên Cương liếc nhìn nhau, trên mặt lộ vẻ vừa lòng.

- Nhưng mà… Sư phụ, phụ thân, lúc trở lại ta gặp phải một người rất thú vị, người này là kẻ đứng số một trên Bảng Liệp Sát của vạn tộc, thực lực không kém gì ta. Hơn nữa, nếu ngay mặt giao thủ thì ta cũng không nắm chắc chiến thắng!

Viên Thủ Thành vừa nghĩ tới Lý Lân, đột nhiên mở miệng nói.

- Lão phu đã gặp hắn rồi! Hơn nữa cũng đã cự tuyệt người này gia nhập Trấn Thiên Tông. Tông chủ, trên người kẻ này mang theo nhân quả quá lớn, Trấn Thiên Tông thật sự không thích hợp để hắn tiến vào.

Viên Thiên Cương nói với Tông chủ Trấn Thiên Tông. Một người lại kết thù với cả vạn tộc thượng cổ, phần nhân quả này đúng là Trấn Thiên Tông không thể thừa nhận được.

- Có thể làm cho cha con ngươi kiêng kỵ như thế, bổn tôn thật sự hứng thú với tên Lý Lân này. Nhưng mà ngươi đã cự tuyệt người ta rồi, bản tôn tự nhiên cũng không có ý kiến gì. Thủ Thành, đối với tương lai của người này, ngươi thấy thế nào?

Tông chủ Trấn Thiên Tông khẽ cười nói. Huyết mạch của Viên gia rất đặc thù, sau khi thực lực người Viên gia đạt tới trình độ nhất định, có thể nhìn thấy một ít hình ảnh tương lai. Cho nên phần lớn cao thủ đứng đầu của Viên gia đều được coi là Thiên Cơ sư. Viên Thủ Thành lại chính là tộc nhân có nồng độ huyết mạch nồng đậm nhất của Viên gia trong trăm đời gần đây. Đây cũng là vì sao tông chủ Trấn Thiên Tông đánh vỡ lệ thường mà thu gã làm đồ đệ, mọi người đều rất kỳ thác kỳ vọng vào gã.

- Người này có vô số kiếp nạn, nếu là người thường thì đã sớm thân tử đạo tiêu. Nhưng bất kể ta nhìn thế nào, bên trong mệnh cách của hắn vẫn luôn ẩn chứa một tia sinh cơ không thể loại trừ. Bởi vậy, ta không thể nhìn thấu tương lai của hắn, có lẽ hắn sẽ trở thành một nhân vật khó lường. Cũng có thể bị người ta gạt bỏ trên con đường trưởng thành.

Viên Thủ Thành lắc đầu, có chút khó có thể trả lời. Đối với người khác, gã có thể dựa vào bản lĩnh đặc thù mà nhìn thấu một đời của đối phương, người có thực lực càng mạnh thì nhìn được tương lai càng ngắn. Thực lực của Lý Lân tương đương với gã, theo cách tính bình thường, Viên Thủ Thành ít nhất có thể nhìn thấu mười năm tương lai của hắn, đáng tiếc, lúc đối mặt thật sự, gã chỉ có thể nhìn thấy nhân sinh ba ngày ngắn ngủi của Lý Lân. Chênh lệch lớn như thế mới làm cho Viên Thủ Thành sinh ra hứng thú với Lý Lân.

- Xem ra lại là một nhân vật khá lạ. Thiên Cương, cho người chú ý tới Lý Lân này một chút, bản tôn muốn nhìn một chút, nhân vật như thế có thể trưởng thành tới bước nào dưới áp lực của vạn tộc buông xuống.

Tông chủ Trấn Thiên Tông trầm giọng nói, Viên Thiên Cương gật đầu đáp ứng, trong lòng lại trọng thị Lý Lân thêm vài phần.

Ngay tại lúc ba người đang nói chuyện, tông chủ Trấn Thiên Tông đột nhiên biến sắc, hai mắt như nhìn qua hư không, không biết là nhìn xem phương hướng nào.

Viên Thiên Cương cùng Viên Thủ Thành không dám quấy rầy, kiên nhẫn chờ đợi kết quả. Phải biết rằng, tông chủ Trấn Thiên Tông chính là cao thủ nửa bước Thần cấp, tại thời điểm Thần cấp không xuất hiện thì nửa bước Thần cấp chính là vô địch. Mà có thể làm lão chú ý như thế, tuyệt đối không phải là chuyện nhỏ.

Sau một lúc lâu, tông chủ Trấn Thiên Tông thu hồi ánh mắt, trên mặt lộ ra thần sắc kinh nghi bất định.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.