Trừ Em Ra Còn Có Ai

Chương 4




- Chủ nhân đã an bài một tòa phủ đệ, chư vị mời theo ta đến đó!

Thanh niên kính cẩn đi trước dẫn đường, dường như là cố ý để cho đoàn người Lý Lân nhìn thấy uy thế của Viên gia ở Dực Thành.

Đương, đương, đương!!!!

Một hồi chuông quỷ dị truyền đến, một thân ảnh lôi thôi lếch thếch từ đằng xa đi tới, mọi người ven đường đều nhường đường, trên mặt tràn đầy thần sắc cung kính.

- Thập Cửu, sao ngươi đã quay về Dực Thành rồi? Phụ thân đại nhân cũng đã trở lại rồi ư?

Nam tử lôi thôi đứng đối diện nam tử kính cẩn, sắc mặt có chút cứng đờ, có chút phẫn nộ nói. Người thanh niên ăn mặc thực tùy ý, hơn nữa không quá sạch sẽ, tóc xõa tùy ý, trên cổ buộc một cái chuông màu tím, thỉnh thoảng phát ra tiếng vang thanh thúy.

- Bái kiến Thiếu Tông chủ, ngài không phải đi nghênh đón Bát công chúa Bích Lạc hoàng triều sao, thế nào lại quay về Dực Thành?

Nam tử kính cẩn kinh ngạc hỏi.

- Không có gì, đã lâu không quay về Dực Thành rồi, có chút nhớ nhà thôi!

Thanh niên lôi thôi khoát tay, ý tứ ngươi phải tin lời ta nói.

Trên mặt nam tử kính cẩn hiện lên chút vẻ hiểu rõ, đối với bệnh mù đường của Thiếu Tông chủ, người quen biết đều hiểu rõ. Xem ra Thiếu Tông chủ cũng không phải muốn quay về Dực Thành, mà là vì tìm kiếm Bát công chúa, lạc đường, thần xui quỷ khiến về tới Dực Thành. Ngẫm lại hướng của Dực Thành với hướng Bát công chúa tới, nam tử kính cẩn có chút câm nín, lắc đầu. Xem ra bệnh mù đường bẩm sinh của Thiếu Tông chủ lại nặng thêm rồi. Về sau, người này sẽ không lạc mất chính bản thân mình chứ!

- Thiếu Tông chủ, Bát công chúa đã đến rồi, đang cùng chủ nhân lên sơn môn, người vẫn là quay về tông môn gặp Bát công chúa đi!

Nam tử kính cẩn nói.

- Không vội, ta không vội, ngươi đang muốn đi đâu? Chờ ngươi làm xong, chúng ta cùng trở về.

Thanh niên lôi thôi cười híp mắt nói.

- Thủ Thành ca ca chỉ sợ là đã quên đường trở về tông môn đi! Nếu không để muội dẫn huynh đi trước?

Một tiếng cười như chuông bạc từ phía sau thanh niên lôi thôi truyền đến. Một thiếu nữ trang phục lộng lẫy, kiêu ngạo như khổng tước đi bộ tới. Thiếu nữ tướng mạo xinh đẹp, nếu không phải trên mặt còn chút vẻ trẻ con mập mạp, tuyệt đối là mỹ nữ đứng đầu.

- Tam muội, sao muội lại tới đây?

Thanh niên lôi thôi lúng túng, rất là xấu hổ nói, hiển nhiên là bị thiếu nữ mặc cung trang nói trúng tim đen.

- Nơi này là Dực Thành tự do đi lại. Ta xuất hiện ở nơi này rất kỳ quái sao? Hơn nữa, ta nghe nói, cái nha đầu hỗn trướng Lạc Khuynh Thành đến đây, đang chuẩn bị đi gặp nàng.

Thiếu nữ kiêu ngạo nói.

- Ta không cho phép ngươi đi. Ngươi cùng Khuynh Thành vừa thấy mặt đã giận dỗi, các ngươi hãm hại lẫn nhau, cuối cùng người xui xẻo nhất định là ta.

Thanh niên lôi thôi giống như nhớ lại kỷ niệm đau buồn, hiển nhiên chuyện xảy ra lúc trước đã tạo thành bóng ma tâm lý trong lòng hắn.

- Ai bảo huynh đần. Bẫy đơn giản như vậy cũng nhảy vào. Cái nha đầu Lạc Khuynh Thành kia chính là tiểu hồ ly giảo hoạt, muội làm như vậy chỉ là muốn huynh khôn ra một chút, đừng để lần nào cũng bị nàng ta lợi dụng.

Thiếu nữ mặc cung trang liếc thanh niên lôi thôi, bực bội nói.

Thanh niên lôi thôi mặt đỏ bừng, hồi lâu sau mới than thở nói:

- Không bị muội ý lợi dụng cũng là bị muội lợi dụng, mạng của ta sao lại khổ thế này a!

Thiếu nữ mặc cung trang giả bộ không nghe thấy gì, trên mặt lộ ý cười thắng lợi, lướt qua thanh niên lôi thôi, đi về phía nam tử kính cẩn dẫn đường cho đám người Lý Lân.

- Thập Cửu, những người này là người nào?

- Hồi bẩm Tam tiểu thư, những người này là thuộc hạ của Khuynh Thành công chúa, chủ nhân ra lệnh đem họ đến an bài ở Dực Thành.

- Thủ hạ của Lạc Khuynh Thành? Đều là loại không đâu vào đâu? Hả? Lại có cao thủ bổn tiểu thư không nhìn thấu?

Nói xong, thiếu nữ mặc cung trang lập tức đi tới phía ba người Lý Lân.

- Ngươi là Ảnh Tử đi! Mấy năm không gặp ngươi vẫn như cũ! Có muốn bổn tiểu thư tìm người bầu bạn, cùng ngươi hưởng thụ tuổi già không!

Thiếu nữ mặc cung trang liếc nhìn Ảnh Tử một cái, vẻ mặt bỡn cợt nói. Mặc dù thực lực Ảnh Tử là Võ Tôn hậu kỳ cũng không khiến nàng chân chính tôn trọng.

Ảnh Tử hờ hững không nói gì, mặt lạnh không hề biểu tình, giống hệt lúc đối mặt với Lạc Khuynh Thành nói hươu nói vượn.

Thiếu nữ mặc cung trang rất không thú vị, lại đầy hứng thú nhìn Lý Lân đứng bên cạnh Ảnh Tử.

- Hả? Ngươi, cái mặt này có chút quen mắt? Đã gặp ở nơi nào nhỉ?

Thiếu nữ mặc cung trang nhìn Lý Lân, chân mày hơi nhíu lại, nhưng là nghĩ nửa ngày vẫn không nghĩ ra.

- Tại hạ Lý Lân, mới tới Hỗn Loạn Lĩnh!

Lý Lân vẻ mặt bình thản nói.

- Ngươi tên là Lý Lân, đúng rồi, ta đã nghĩ ra nhìn thấy ngươi ở đâu rồi, chính là bảng săn giết vạn tộc. Ngươi là người đứng đầu bảng, trên đó còn có hình ảnh của ngươi.

Thiếu nữ lớn tiếng nói, trên mặt đẹp hiện lên chút khiếp sợ.

- Lý Lân?

Đáy mắt thanh niên lôi thôi hiện lên chút tinh quang, sải bước vượt qua thiếu nữ mặc cung trang, đi đến trước mặt Lý Lân, một đôi mắt hổ sáng quắc nhìn Lý Lân.

- Lý Lân!

Thanh niên lôi thôi trầm giọng nói. Trong mắt hổ hiện lên một chút chiến ý hiên ngang.

Lý Lân nhướng mày, thực lực của đối phương thực mạnh, hơi thở tỏa ra quanh thân không kém gì hắn. Trong những cao thủ thanh niên hắn từng thấy, y có thể xem là người đứng đầu.

- Viên Thủ Thành!

Trong lúc nói chuyện với nhau lúc trước, Lý Lân đã hiểu được thân phận của thanh niên lôi thôi này. Lúc trước hắn cảm thấy hứng thú đối với cái tên này, lại không tưởng tượng được đôi bên lại lấy phương thức như vậy gặp mặt.

- Thần Ma quyết thượng cổ, ngưng tụ ma thân quả nhiên bất phàm!

Trong mắt Viên Thủ Thành hiện lên một chút tia sáng, trên mặt cực kỳ rung động.

Con ngươi Lý Lân co lại, trong lòng vẫn còn rung động vì lời nói của Viên Thủ Thành. Vừa mới rồi, trong nháy mắt đó, Lý Lân thậm chí có cảm giác bị nhìn thấu, loại cảm giác này không thể nào tả được, nhưng Lý Lân biết, chuyện này tất nhiên có liên quan đến thanh niên trước mặt.

- Không cần lo lắng, tuy rằng ta rất muốn cùng ngươi đánh một trận, nhưng mà tạm thời còn không được. Vạn tộc thượng cổ đã điều ba vị Võ Tôn đỉnh phong đến giết ngươi. Ngươi còn ba ngày!

Viên Thủ Thành trầm giọng nói.

- Cái gì? Những chuyện này sao ngươi biết?

Lý Lân khiếp sợ nói. Hắn đã sớm dự đoán được vạn tộc thượng cổ sẽ không từ bỏ ý đồ, hắn cũng đã chuẩn bị xong tất cả. Nếu chuyện Viên Thủ Thành nói là thật, cái này đối với hắn thật sự chính là tai họa ngập đầu.

Viên Thủ Thành hờ hững không nói, trên mặt hiện lên chút ý cười bí hiểm.

- Ba ngày sau, nếu ngươi còn có thể sống sót, ta chờ mong cùng ngươi đánh một trận!

Trên mặt Viên Thủ Thành lộ vẻ tươi cười chân thành.

Sắc mặt Lý Lân âm trầm, lấy thân phận của đối phương không cần nói láo. Về phần đối phương làm sao có được tin tức này, ngẫm lại thì với thân phận đó cũng là bình thường. Làm phó tông chủ Trấn Thiên Tông, tra xét mấy loại tin tức bí ẩn này cũng không quá khó khăn.

- Ba vị cao thủ Võ Tôn đỉnh phong, xem ra ngươi là chạy trời không khỏi nắng. Thật sự là đáng tiếc, thật vất vả gặp được một người có hứng thú, vậy mà cũng sắp chết!

Tam tiểu thư Viên gia bĩu môi, tiếc hận nói. Bất quá khi nàng đem ánh mắt nhìn về phía Ngao Vô Không, trên mặt đẹp hiện lên một chút hờn giận.

- Thập Cửu, đem người kia đánh thành đầu heo cho ta!

Tam tiểu thư bất ngờ ra lệnh, khiến tất cả mọi người, bao gồm cả Lý Lân và Viên Thủ Thành, kinh ngạc nhìn vẻ mặt phẫn nộ của Tam tiểu thư.

Lý Lân nhìn về phía Ngao Vô Không, trong lòng thầm đoán, chẳng lẽ Ngao Vô Không từng đắc tội Tam tiểu thư Viên gia. Dựa vào những việc xấu mà y đã làm ở Tru Thiên vạn giới thì cũng không phải là chuyện không thể. Những người biết Ngao Vô Không cũng là có cùng ý nghĩ.

Ngao ao aoooooo!!

Một tiếng rồng ngâm, sắc mặt Ngao Vô Không đại biến, trong nháy mắt phóng lên trời cao. Nhưng trong lòng cũng đang hồi tưởng, mình có từng đắc tội nữ tử trước mặt không.

- Tam tiểu thư, những người này là khách của chủ nhân....

Nam tử kính cẩn, Thập Cửu, khó xử nói.

- Khách nhân gì, bọn họ không phải là thuộc hạ của Lạc Khuynh Thành sao! Mau động thủ đi, nếu ngươi để tên kia chạy thoát, bổn tiểu thư cũng không để ngươi yên đâu!

Tam tiểu thư Viên gia vẻ mặt khinh bỉ nói.

Nam tử kính cẩn do dự một lúc, cuối cùng kiên quyết cắn răng, đột nhiên vươn bàn tay to tới không trung. Ngao Vô Không đã chạy xa xa, lại bị bàn tay này giam cầm lại.

- Tam tiểu thư!

Thập Cửu cũng không hạ sát thủ, chỉ là giam cầm tự do của Ngao Vô Không mà thôi.

- Giao cho ta đi!

Nói xong, Tam tiểu thư nhẹ nhàng kéo vạt áo, cực kỳ lưu loát nhảy đến trước mặt Ngao Vô Không.

- Ngươi là ai, làm sao lại đối phó với ta?

Trên mặt Ngao Vô Không hiện lên chút phẫn nộ. Hắn có thể cam đoan với Long tổ, cô nàng trước mặt này hắn tuyệt đối chưa từng chọc vào.

- Ngươi quản ta là ai làm gì, ta nhìn ngươi khó chịu không được à!

Nói xong, đánh một quyền, mắt trái Ngao Vô Không xuất hiện một cái vòng tím nhỏ, một đôi mắt đẹp đẽ lập tức sưng phồng lên.

- Thịch! Ai bảo ngươi xuất hiện ở trước mặt ta!

- Ai bảo ngươi lớn lên xinh đẹp hơn ta!

- Ai bảo ngươi sắc nhãn nhìn lung tung!

- Ai bảo ngươi lớn lên không giống người tốt!

.... ..... .. ..

Một trận độc thoại khiến mọi người đầu đầy hắc tuyến, người chịu hành hạ là Ngao Vô Không lại kêu một tiếng rồng ngâm, bi phẫn bắt buộc bản thân ngất đi. Mọi người sớm đã phát hiện, trên nắm đấm của Tam tiểu thư Viên gia cũng không có nhiều chân khí, còn không ảnh hưởng đến tính mạng của Ngao Vô Không. Nàng đúng là muốn đánh Ngao Vô Không thành đầu heo. Nếu như là người ngoài bị đối đãi như thế, mọi người đương nhiên là tức giận, bất bình trong lòng. Nhưng là Ngao Vô Không tuyệt đối là trường hợp ngoại lệ. Người này dâm tà vô sỉ, mặc dù hiện tại có điều ràng buộc, nhưng trong lòng mọi người vẫn là vô sỉ. Việc làm của Tam tiểu thư Viên gia chính là hợp lòng người. Mọi người vui sướng khi người gặp họa còn không kịp, đương nhiên sẽ không ngu ngốc đi ngăn cản.

Cuối cùng, Tam tiểu thư Viên gia hài lòng, mang theo đại ca mù đường đi mất. Mọi người dưới sự dẫn đường của Thập Cửu đi tới một tòa phủ ở biên giới Dực thành. Theo như lời Thập Cửu, nơi này vốn là trụ sở của một thế lực nhỏ, chỉ là thế lực này đắc tội Viên gia bị diệt, hiện tại viện để trống, nên tạm thời an bài bọn họ ở chỗ này.

Mà Lý Lân dưới đề nghị của Thập Cửu thì đứng dậy rời đi, vốn còn dự tính gặp Lạc Khuynh Thành một lần, nhưng lời nói của Viên Thủ Thành khiến Lý Lân thực để ý. Nếu quả thật có ba cao thủ Võ Tôn đỉnh phong tới giết hắn, hắn ở chỗ này chỉ đem lại tai nạn cho mọi người. Huống chi, kế tiếp hắn muốn đi Thiết gia, càng không có khả năng ngừng chân thời gian dài ở đây. Nếu nhất định không thể dừng lại, vậy rời đi sớm hay trễ cũng vậy thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.