Trọng Sinh Xuyên Qua - Con Đường Làm Giàu Của Thôn Hoa

Chương 21: Bình An




Đột nhiên cô lại mở mắt ra, một đôi xinh đẹp cứ nhìn anh như thế, cũng không hề chớp mắt một cái.

Hàng lông mi của cô thật dài, thật dày, đôi đồng tử trắng đen rõ ràng, mang theo một chút nhập nhèm vì ngái ngủ, nhưng lại có chút mơ màng lười biếng, nhìn rất đáng yêu. Trái tim của anh trong nháy mắt liền mềm nhũn thành một vũng nước.

Nhắm mắt lại, anh đặt nụ hôn xuống cô, trong nháy mắt, Hà Dĩ Kiệt nghe thấy tiếng nói trong lòng mình, “bây giờ mày mới biết sao Hà Dĩ Kiệt, cả đời này, mày cũng không sao trốn thoát khỏi lòng bàn tay của người phụ nữ này đâu”.

Anh hôn đôi mắt xinh đẹp của cô, anh hôn đôi gò má mềm mại của cô, anh hôn sống mũi rất thanh tú của cô, anh hôn đến ướt sũng đôi môi của cô. Cô ngoan ngoãn nằm yên, không hề động đậy, chỉ mở to đôi mắt nhìn lại anh. Trong đêm tối lờ mờ, cô như muốn nhìn thấu vào tận trong lòng của anh.

Không biết là do ban đêm vắng vẻ nên làm cho người ta dễ dàng trở nên phóng túng, hay là bởi vì sau khi phóng túng con người mới có thể cảm thấy ban đêm quá vắng vẻ. Khi đôi môi của anh hôn một đường dọc xuống dưới nơi lồng ngực của cô thì cô nhẹ nhàng nhắm mắt lại, ôm lấy cổ của anh.

Có một loại dự cảm không rõ ràng lắm không sao nói được thành lời, đang lan tràn khắp trái tim của cô, nó tựa như nói cho cô biết rằng, nếu bỏ qua lần này thì cả đời này sẽ khó có lại được thời khắc được ôm nhau như thế này nữa, tựa như chỉ qua tối nay thôi, hai người sẽ không còn cơ hội để tạm biệt nhau hay gặp lại nhau nữa. Nỗi sợ hãi bò qua khiến nơi trái tim của cô trở nên lạnh buốt, nó làm cho cô càng áp sát tiến vào anh gần hơn nữa, dán chặt vào lồng ngực nóng hổi của anh.

Anh ôm lấy cô, nghiêng người nằm ở trên giường kéo sát cô lại gần, ôm cô vào trong ngực, cách một lớp nội y màu trắng, anh áp phần thân trên của cô ở trước ngực của mình. Sự mềm mại ấm áp càng làm cho trái tim anh thêm thương yêu cô hơn, bàn tay anh phủ lên lưng của cô, nhẹ nhàng hỏi: “Em làm sao vậy, lại gặp ác mộng phải không?”

Cô lắc đầu, rồi lại rúc rúc vào trong ngực của anh: “Hà Dĩ Kiệt, anh thật sự đã xé thư của em rồi sao?”

Anh nuốt sự chua xót ngược vào bên trong, lắc đầu, ôm cô sát hơn: “Không có thư đâu, Cận Trường Sinh chỉ muốn anh nói cho em biết, mọi chuyện trong nhà đều tốt.”

Trái tim của cô run lên một cái rồi chợt buông lỏng, cô vùi mặt vào trong ngực của anh, giọng nói vang lên nghe hơi nghèn nghẹt: “Vì sao anh lại gạt em.”

“Anh không lừa em thì làm sao em mở cửa cho anh vào, làm sao anh được nhìn thấy em chứ.”

“Vì sao anh nhất định cứ phải nhìn thấy em vậy?”

“Bởi vì anh rất nhớ em.”

“Tại sao anh phải nhớ tới em?”

“Bởi vì...” Anh quay mặt lại, hôn lên mái tóc mềm mại mát lạnh của cô: “Bởi vì anh đã phát hiện ra, anh đã yêu một người, đã yêu một cô gái nhỏ có tên là Văn Tương Tư, cho nên anh đã nghĩ rằng, anh nhất định phải đến để nhìn thấy cô ấy, dù chỉ là liếc qua một cái thôi cũng được.”

“Tại sao anh phải yêu cô ấy?” Trong giọng nói của cô hàm chứa sự nghẹn ngào, khiến anh lại kéo cô sát vào càng ôm siết lấy cô chặt hơn. Trong sự yên tĩnh đó, dường như bản năng của con người chính là muốn đi tìm sự ấm áp. Cô không muốn rơi lệ, nhưng trong lòng cô thật sự lại cảm thấy rất khó chịu.

Anh trầm mặc một hồi, “Lúc này chính anh cũng không sao có thể nói rõ ràng được. Anh nhớ rằng trước đây thật lâu, anh đã từng xem qua một đoạn văn, nói thế này: “Nếu như bạn nhìn thấy một phong cảnh tươi đẹp, nghĩ muốn mang cô ấy đến cùng ngắm, nếu bạn ăn một món ăn ngon, lại nghĩ muốn được cùng ăn với cô ấy, thậm chí bạn đi đến bất cứ nơi đâu cũng nghĩ nếu mang được cô ấy đi cùng thì tốt quá, nếu bạn đang đi ở trên đường nhìn thấy một cái bóng lưng cũng lại nhớ tới cô ấy, khi bạn được nghe một ca khúc nào đó bạn lại nghĩ muốn được cùng cô ấy ở chung một chỗ để thưởng thức, khi bạn nhìn thấy bất kỳ một người phụ nữ nào khác, ở trong lòng bạn lại bắt đầu nhớ đến cô ấy, cảm thấy trên đời này không có người phụ nữ nào hơn được cô ấy, như vậy, nhất định là bạn đã yêu cô ấy.”

“Anh thường xuyên luôn nghĩ đến cô ấy, khi đang làm việc trong văn phòng, lúc đang lái xe, khi đang dùng cơm, ngay cả khi anh đang ngủ, rốt cuộc anh cũng luôn nghĩ đến cô ấy... Anh nghĩ rằng anh đã yêu cô ấy, anh đã thực sự yêu cô ấy rồi.”

Hà Dĩ Kiệt hơi xoay mặt lại, kéo cô sát hơn, mặt của anh áp vào trên mái tóc của cô, hơi cọ cọ vào đó. Một nỗi đau đớn cứ chạy dọc theo mạch máu một đường lan tràn ra khắp người anh. Anh nhìn vào phòng tối đen kia, nói tiếp: “Nhưng mà anh lại không thể cùng ở với cô ấy chung một chỗ, cả đời này cũng không thể.”

“Vì sao lại không thể chứ?”

Hà Dĩ Kiệt xoay người nhìn vào ánh mắt của cô trong mắt cô lệ đã dâng đầy, những giọt lệ trong suốt sáng long lanh. Anh cúi đầu hôn nước mắt của cô, cánh môi dán vào trên mí mắt mỏng manh có chút run rẩy: “Cô ấy quá tốt đẹp, mà anh lại không xứng với cô ấy.”

Cô nhắm mắt lại, một dòng lệ liền trôi xuống dưới. Hai tay cô ôm vào trên cổ của anh kéo xuống nắm lại thành quyền đập đập xuống ngực anh, giọng nói có chút khàn khàn: “Vì sao, vì sao anh lại đối xử với em như vậy, tại sao anh phải tàn nhẫn như vậy, vì sao, Hà Dĩ Kiệt, vì sao vậy?”

“Em đừng hỏi nữa Tư Tư.” Cánh tay anh xuyên qua hai cánh tay của cô, gắt gao tóm lấy tay cô giữ chặt ở trước ngực mình. Cánh tay của anh rắn chắc ghìm lấy cánh tay cô làm cho cô gần như không sao thở nổi. Cô không còn khí lực nữa, nhắm mắt lại, nước mắt cứ thế tuôn trào, khóc không thành tiếng...

“Em đừng hỏi nữa, không cần thiết phải hỏi lại những chuyện đã qua. Qua đêm nay, em hãy quên toàn bộ chuyện này đi, cũng hãy quên anh đi! Tư Tư, anh thề với em, anh sẽ không bao giờ còn dây dưa với em nữa, nhưng em nhất định phải sống thật tốt đấy, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn phải sống thật hạnh phúc nhé, Tư Tư...”

Cô nhìn lên gương mặt của anh, cô thật sự rất muốn hỏi anh, Hà Dĩ Kiệt, giờ đây em đã như thế này, làm sao em còn có thể sống tốt được đây, làm sao em có thể sống hạnh phúc được đây?

“Anh đã phá hủy cả thế giới của cô ấy, đã bỏ rơi cô ấy, ngay trước mắt cô ấy, anh đã ném vỡ vụn toàn bộ niềm hạnh phúc mà cô ấy đã chờ mong, sau đó anh lại mong muốn cô ấy sống hạnh phúc thì làm sao cô ấy có thể sống hạnh phúc được chứ?”

“Ba ba của em chưa từng bao giờ làm những chuyện thương thiên hại lý.” (làm những chuyện tàn nhẫn, không còn tính người)

Cô quật cường nhìn lại anh: “Hà Dĩ Kiệt, ba ba của em tuyệt không hề làm những chuyện ấy, tai mắt của anh có ở khắp nơi, anh có thể tiếp tục điều tra rõ ràng chuyện này được không, ông ấy không thể là người đã hại ba ba của anh, sẽ không hại người nhà của anh...”

“Tư Tư...” Thân thể của anh dần dần lật úp xuống, bàn tay anh ôm vòng ở phía sau lưng của cô hơi kéo cô hướng vào trong ngực của anh. Giữa bọn họ chỉ cách nhau một lớp vải áo sơ mi mỏng manh, anh cảm nhận thấy nhịp thở của cô lúc này rất nhanh, rất gấp rút. Anh ngưng mắt nhìn cô thật sâu, nhưng lại không nhìn thẳng vào nơi đáy mắt đang ánh lên nỗi chờ mong của cô. Anh buông mi mắt xuống, khẩu thị tâm phi (nói những lời không đúng với lòng mình): “Được, anh tin lời em, anh sẽ tiếp tục điều tra.”

Trên đời này có rất nhiều chuyện dơ bẩn, nhưng một người cha ở trước mặt cô con gái yêu của mình, sẽ chỉ biểu hiện ra những gì tốt đẹp, sáng sủa mà thôi. Anh không đành lòng phá vỡ sự tôn kính lẫn ngưỡng mộ của cô đối cha mình, anh tình nguyện lừa gạt mình, lừa gạt cô.

Tương Tư nhẹ nhàng thở ra một hơi nhẹ nhõm, cô vòng cánh tay nhỏ nhắn mềm mại của mình lên ôm lấy cổ anh: “Em mệt rồi, Hà Dĩ Kiệt.”

Anh xoay người lại, ôm cô vào trong ngực: “Để anh nhìn em ngủ.”

Tương Tư có chút đẩy anh ra, đột nhiên ngồi dậy, tiếng mưa rơi như tiếng đàn khoan nhặt, lúc gần lúc xa, như trêu chọc tận nơi sâu thẳm mềm mại nhất của lòng người. Hà Dĩ Kiệt, em đã lừa gạt anh về sự tồn tại của Nhất Nặc, rốt cuộc là em đã thiếu nợ anh rồi, một đêm này, coi như đây là sự đền bù tổn thất của em cho anh, từ nay về sau, chúng ta sẽ thật sự chấm dứt.

Hết thảy mọi chuyện đều đã qua rồi, em cũng không còn hận anh nữa, hai người chúng ta như vậy là huề nhau.

Cô nhẹ nhàng nở nụ cười, đang lúc ánh mắt của anh nhìn cô đầy vẻ khiếp sợ, cánh tay mảnh khảnh của cô quành ra sau lưng khẽ gẩy một cái, chiếc móc cài áo tung ra, chiếc áo ngực màu trắng rơi xuống trước ngực, cặp tuyết lê trắng nõn nà từng chút, từng chút lộ ra trong đêm đen. Cô không chút giấu diếm, chiếc chăn mỏng để chồng chất ở tại bên hông, mái tóc đen xõa ra, buông lơi trên bả vai. Đôi con ngươi của cô sóng sánh như nước, nhìn thẳng tắp về phía anh, khóe môi nở nụ cười nhàn nhạt. Không biết có phải là cảm giác của anh đã nhận biết sai hay không, nhưng anh giật mình, cảm thấy nụ cười của cô nhìn thê lương đến tận xương tủy.

Cho mãi về sau này, anh đã từng vô số lần nhớ lại cái đêm hôm đó, điểm duy nhất mà anh nhớ rõ, chính là nụ cười của trong cô giờ phút ấy, một nụ cười mà anh không sao xóa đi nổi, anh không biết tại sao cuộc đời này lại có một nụ cười, mà khi nhìn vào lại thấy còn đau thương hơn cả những giọt nước mắt.

Anh không biết tại sao, khi anh dự định hoàn toàn buông tay thì một đêm kia, cô cũng đã có quyết định như anh.

Chỉ có điều, vì anh yêu cô nên anh mới buông tay, còn cô cũng vì yêu anh mà cô đã lựa chọn rời khỏi anh.

“Em không thích mặc quần áo khi ngủ, anh đã quên...” Cô hơi có vẻ giận dỗi, giọng nói trong đêm yên tĩnh phảng phất như cánh hoa nở. Tương Tư chậm rãi ngang nhiên xông vào anh, cánh tay cô quấn vào nơi đầu vai của anh: “Hà Dĩ Kiệt, anh hãy nói anh yêu em đi!”

Anh kinh ngạc mở miệng, trong đầu đã mất đi toàn bộ tư duy: “Anh yêu em, Tư Tư, anh yêu em...”

Cô nhẹ nhàng há miệng ra, nhẹ nhàng cắn vào nơi hầu kết của anh đang hơi run rẩy, đầu lưỡi hơi lướt qua, kéo theo một dòng điện rất nhỏ. Toàn thân của anh run lên, anh trở tay ôm chặt lấy cô. Thân thể của cô giống như một viên ngọc quý, bóng loáng nhẵn nhụi. Bàn tay của anh áp lên sống lưng mảnh khảnh của cô hồi lâu không dám động đậy: “Tư Tư, anh không thể...”

Cô lại tựa như một con cá nhỏ bóng loáng đang quẫy cái đuôi, thân thể cô từ trong ngực của anh trượt xuống dưới. Bàn tay nhỏ bé mềm mại ấm áp của cô cách một lớp vải, chậm rãi cầm lên vuốt ve vật đã cứng ngắc của anh. Máu trong người anh cũng bắt đầu kêu gào, trong đầu một tiếng nổ lớn ầm ầm vang lên, tất cả lý trí cùng sự tỉnh táo của anh đã không còn sót lại chút gì. Anh cầm lấy tay của cô đặt vào chỗ đó, hơi thở dần dần trở nên nặng nề. Anh khẽ gọi ở bên tai cô: “Tư Tư, Tư Tư...”

“Chỉ một đêm cuối cùng thôi, Hà Dĩ Kiệt...” Cô nỉ non, môi dán yết hầu của anh hôn một đường xuống phía dưới, cách lớp áo sơ mi của anh, ghé môi vào hôn cái bụng rắn chắc của anh. Dần dần có vết ướt xuyên thấu qua quần áo truyền vào bên trong, cảm giác hơi lành lạnh. Anh chỉ cảm thấy trong bụng mình như chất chứa một khối thuốc nổ, bàn tay của cô càng ngày càng thêm nóng hổi, càng ngày càng bức bách anh, khiến anh không sao khống chế nổi. Trước mắt anh là những tia sáng sặc sỡ lập loè, anh cũng không thể làm được bất cứ cái gì. Tất cả ý thức của anh đều bị ràng buộc trên tay, trên môi của cô. Anh chỉ làm được một việc là gọi tên cô hết lần này tới lần khác. Anh không sao đè nén nổi nữa, anh thầm nghĩ anh còn muốn cô càng nhiều hơn...

Môi của cô vẫn tiếp tục di chuyển xuống phía dưới, thẳng đến nơi cuối cùng, cách một lớp vải, cô ngậm lấy anh. Cuối cùng, anh cũng không sao kiềm chế nổi bản thân mình nữa. Anh đặt tay lên trên phần gáy của cô, hai mắt đỏ đậm: “Tư Tư, Tư Tư... Thực sự em muốn lấy mạng của anh rồi!”

Cô vẫn không buông miệng mình ra, chỉ ngước mắt lên nhìn anh, trong đôi mắt ướt át đã nhuốm màu đỏ có chút mê hoặc, hàng lông mi dày khẽ run lên, giống như chiếc lông chim đang trêu chọc anh, trong khi trong lòng anh đang cố nén lại dục vọng của mình. Anh hơi dùng sức muốn đẩy cô ra một chút, nhưng cô lại tựa như con rắn cứ thế áp sát tới anh, thong thả tra tấn anh, cô tháo chiếc thắt lưng da của anh ra... Nhẹ nhàng kéo chiếc khóa quần xuống...

Hà Dĩ Kiệt không nén nổi nữa, anh hít một hơi khí lạnh, lòng bàn tay cháy bỏng từ trên vai cô trượt xuống rơi vào trước ngực cô, nắm lấy nơi mềm mại trắng như tuyết kia, chỉ cảm thấy toàn thân mình máu như vừa nóng lên thêm một chút, anh không sao nhịn nổi nữa, khàn giọng gọi tên cô:“Tư Tư, Tư Tư...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.