Trọng Sinh Vi Quan

Chương 7: Bộ ngực nốt ruồi đỏ




<!-- -->

Thấy Mạc Tiểu Hàn cúi đầu không nói lời nào. Sở Thiên Ngạo cho rằng suy đoán của mình là đúng. Hắn quay đầu lại, hung hăng lắc cằm của Mạc Tiểu Hàn: "Người phụ nữ đê tiện này, cô quên rằng tôi mới là ông chủ của cô sao? Tính mạng của ba cô, đang nằm ở trong tay tôi! Chỉ cần tôi nói một câu không được, thì không có bệnh viện nào dám điều trị cho ba cô!"

Mạc Tiểu Hàn kinh sợ, Sở Thiên Ngạo hắn quá biết điểm yếu của cô là ở đâu. Mở to đôi mắt đang hoảng sợ lên, lần đầu tiên Mạc Tiểu Hàn mở miệng cầu xin hắn: "Cầu xin anh, xin hãy cứu ba tôi!"

Giọng nói vừa dịu dàng vừa mềm mại, có sức mạnh khiến không ai có thể kháng cự.

Sở Thiên Ngạo phát hiện mình không thể cự tuyệt được bất kỳ lời cầu xin nào của Mạc Tiểu Hàn, cáu giận vì sự mềm lòng của mình, hắn hung hăng kéo mái tóc dài của Mạc Tiểu Hàn, khiến mặt cô gần như muốn áp sát vào mặt hắn, lạnh lùng mở miệng: "Có thể cứu ba cô, nhưng từ hôm nay trở đi, cô chính là người giúp việc ti tiện nhất. Lo học cách lấy lòng tôi như thế nào đi!"

"Dạ, Tổng giám đốc." Mạc Tiểu Hàn thanh âm u ám, giống như bị phủ một lớp bụi dày.

Đôi môi Sở Thiên Ngạo nhếch lên một đường cong châm chọc, liếc Mạc Tiểu Hàn đang cúi đầu xuống, rồi đứng dậy, bóng dáng cao lớn mang theo hơi thở lạnh như băng mùa đông, khiến Mạc Tiểu Hàn không khỏi có cảm giác bị áp bức.

Sở Thiên Ngạo không nhìn Mạc Tiểu Hàn thêm một lần nào nữa, sải bước về phía phòng ngủ. Bước chân nặng nề. Đi tới cửa phòng ngủ, xoay người lại thấy Mạc Tiểu Hàn vẫn còn đứng tại chỗ ngơ ngác, lạnh giọng nói: "Còn đứng ngây ra đó làm gì? Tôi đói bụng! Nhanh đi làm chút đồ ăn tối đi!"

Cho đến khi Sở Thiên Ngạo đóng cửa lại phịch một tiếng, Mạc Tiểu Hàn mới như trút gánh nặng, cô thở một hơi dài nhẹ nhõm. Toàn thân cô không còn chút sức lực nào, lại mơ hồ có chút buồn nôn, hình như là bắt đầu có hiện tượng nghén.

Cô hiện tại rất sợ Sở Thiên Ngạo, không biết vì sao a, mỗi khi nhìn thấy ánh mắt khát máu của hắn, cô có cảm giác thiếu tự tin không thể giải thích được.

Rót cho mình ly nước, cô uống từng ngụm nhỏ, cố gắng đè nén cơn buồn nôn xuống. Trong dạ dày lại phát ra âm thanh óc ách, bụng bắt đầu hát bài thành không nhà trống rồi. Vừa đói vừa buồn nôn, loại cảm giác này thật sự quá tệ!

Cô tìm trong tủ thấy một cái bánh bao nhỏ, vội vàng ăn vài miếng đã xong, vẫn cảm thấy rất không thoải mái, nhức đầu gay gắt. Nhưng nhớ tới lời dặn dò của Sở Thiên Ngạo, nên cố chống đỡ xuống nhà bếp nấu cơm.

Gạo tẻ và gạo nếp trộn lẫn, nấu thành một nồi cháo sền sệt thơm ngát, lấy vài cây xà lách và rau thơm, cắt khúc, rắc thêm ít muối, cho chút xíu dấm, làm món rau trộn thanh đạm. Không biết khẩu vị của Sở Thiên Ngạo như thế nào, nên lại nướng thêm một miếng sandwich và chiên hai quả trứng ốp lết vàng tươi.

Làm xong bữa ăn khuya đơn giản, nhưng Mạc Tiểu Hàn không cảm thấy thèm ăn, ngửi thấy mùi trứng còn có cảm giác buồn nôn.

Gõ gõ cửa phòng Sở Thiên Ngạo, cô đứng ngoài dịu dàng nói: "Làm cơm xong rồi, mau xuống ăn đi!"

Không ai trả lời cô. Cô lặp lại thêm một lần nữa, mới quay về một phòng ngủ khác nằm xuống. Nằm cuộn mình trên chiếc giường mềm mại, tấm ga giường bằng tơ lụa ấm áp vuốt ve dạ dày của cô đang cuồn cuộn buồn nôn, ngọn đèn nhỏ đầu giường hắt ra màu vàng ấm áp rực rỡ, chiếu lên bức tường dán giấy rất thanh lịch khiến căn phòng yên tĩnh kỳ lạ.

Sáng hôm sau, dù đầu óc vẫn mơ màng, nhưng Mạc Tiểu Hàn vẫn cố gắng chống đỡ đi xuống bếp nấu ăn sáng. Đồ ăn khuya trên bàn tối hôm qua đã không còn. Chỉ có chén bát ném lung tung. Cô dọn dẹp bàn, làm bữa ăn sáng rất phong phú, hâm trong nồi chờ Sở Thiên Ngạo rời giường.

Bữa ăn sáng rất nóng, nhưng Sở Thiên Ngạo mới từ trong phòng ngủ đi ra. Nhìn thấy Mạc Tiểu Hàn thì gương mặt lạnh lùng giống như tảng băng.

Mạc Tiểu Hàn nhanh nhẹn dọn bữa ăn sáng lên bàn, đem bát cháo đã hâm nóng, cố gắng mỉm cười với hắn, nhưng nụ cười lại vô cùng gượng gạo: "Hôm nay nấu cháo nấm hương thịt nạc."

Sở Thiên Ngạo không nói một lời, ngồi xuống bàn ăn. Bưng bát cháo trên bàn lên, dùng muỗng ăn từ từ. Động tác thanh lịch nhẹ nhàng. Mặc cho Mạc Tiểu Hàn ở bên cạnh tiếp thêm thêm món ăn cho hắn, nhưng hắn vẫn không nhìn cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.