Trọng Sinh Vi Quan

Chương 255: Không cách nào dứt bỏ tình mẹ con




Tây hoang.

Dãy núi mênh mông như từng con cự thú viễn cổ cát cứ. Địa hình tây hoang cực kỳ phức tạp, đa số là núi rừng khe rãnh, rừng rậm nguyên thủy. Tây hoang có rất nhiều mãnh thú, thú vương, thú hoàng không ít. Cho nên người Thiên Châu hiếm khi nào đến tây hoang, dù là Âu Dương Thúy Thúy đều không muốn chọc giận bầy thú bên này.

Thế nên...

Mọi người đi theo Thanh Mộc Ngọc bay ra dãy núi liên miên mới càng nghi hoặc, vì bọn họ phát hiện tây hoang thật là to, bay cỡ một phần ba Thiên Châu mà chưa đến nơi.

Giờ phút này, trong rừng sâu núi thẳm ít khi thấy có mãnh thú cao cấp, không thấy khói bếp, ngẫu nhiên thấy bộ lạc nhỏ xen lẫn trong dãy núi, không biết lão làm sao sống sót được.

Thanh Mộc Ngọc chỉ đằng trước, trầm giọng nói:

- Tây Lương sơn ở đằng trước, tất cả tăng tốc!

Trên đường đi Thanh Mộc Ngọc ngẫu nhiên sẽ để lại hai người tiếp ứng cường giả đi sau. Vẻ mặt Thanh Mộc Ngọc nóng nảy, dẫn theo một đám cường giả Nhân Hoàng cảnh ngũ trọng quá chậm, làm gã lo âu bất an.

Mọi người phấn chấn tinh thần. Bảy, tám trăm vạn cường giả Nhân Hoàng cảnh ngũ trọng trở lên dốc sức bay đi nửa canh giờ, bọn họ đã thấy núi to trước mắt.

Mọi người nhìn xong quay sang ngó nhau.

Núi này quá to, quá cao, không thấy giới hạn, xông lên trên cao không thấy đỉnh, sợ là núi này cao nhất trong Thiên Châu.

Thanh Mộc Ngọc yên lặng dẫn mọi người một đường bay lên núi, chờ khi tất cả đến gần chút mới phát hiện giữa sườn núi có một cửa lớn. Trên cửa khắc hoa văn cổ xưa, làm người cảm giác cánh cửa thang thương.

Thanh Mộc Ngọc trầm giọng hét to một tiếng:

- Ta là Thanh Mộc Ngọc, mở cửa!

Cánh cửa từ từ mở ra lộ một con đường sáng sủa. Thanh Mộc Ngọc đi đầu xông vào, các võ giả nối đuôi theo sau.

Đường thẳng và rộng lớn, có thể cho ngàn người đi song song. Đường kéo dài tới trước, trên nóc khảm dạ minh châu chiếu ánh sáng nhạt. Mọi người không biết đường hầm đi đến đâu, cắm đầu bay tới.

Âu Dương Thúy Thúy, Mộc Sơn Quỷ liếc nhau, thầm giật mình.

- Trên đường hầm này có cấm chế rất cường đại.

Bởi vì cấm chế đường hầm làm tim Âu Dương Thúy Thúy, Mộc Sơn Quỷ đập nhanh, e rằng cấm chế chỗ này mở ra thì mọi người không đi ra được.

Bay khoảng một nén nhang, đám người Nhàn Đế, Loan Nguyệt Thiên Đế, Lạc Diệp Thiên Đế, Dạ Phi Dương Thiên Đế, Mộc Sơn Quỷ, Âu Dương Thúy Thúy đi đằng trước nhất thấy phía trước có lối ra tối đen. Mọi người thổn thức, tốc độ của bọn họ nhanh như biết mấy mà phải bay cỡ một nén nhang, đường kính núi này to cỡ nào?

Mọi người ra ngoài càng giật mình hơn.

Vì bên ngoài lối ra là khe núi sâu thẳm. Khe núi rất rộng, hai bên là núi cao đâm thẳng lên mây, bên dưới u ám đến nỗi Âu Dương Thúy Thúy không dò xét được sâu bao nhiêu. Bên dưới bị khói đen bao phủ làm người rởn tóc gáy. Quan trọng nhất là vào khe núi này có hơi thở kỳ diệu bao phủ mọi người, cho người cảm giác khủng bố, tà ác.

Bầu trời tối sầm, bên dưới là hiệp cốc nhìn không thấy cuối. Đằng trước một mảnh mộng lung, khắp nơi tràn ngập hơi thở tà ác. Loại cảm giác này khiến mấy Chí Tôn Thiên Đế nhíu chặt mày, lòng nặng nề, mắt chớp lóe cảnh giác.

- Đi đi, trong hiệp cốc này sẽ không xuất hiện Vực Ngoại Thiên Ma. Chiến trường của các ngươi ở đằng trước, chú ý đừng đụng vào khói độc bên dưới, là ma chướng vân sinh ra khi Vực Ngoại Thiên Ma bị luyện hóa. Tuy dính khói độc sẽ không chết nhưng rất rắc rối.

Bảy, tám trăm vạn cường giả Nhân Hoàng cảnh lập tức bay cao lên, cẩn thận quan sát xung quanh. Thanh Mộc Ngọc nói rất rắc rối có lẽ là trí mạng với bọn họ.

Một đám người rầm rộ che trời bay tới trước, trên đường đi chỉ thấy khe núi, hơi thở lạnh băng tà ác càng đậm đặc.

Lại bay nửa canh giờ, rốt cuộc mọi người đến mục đích, bọn họ lại giật mình.

Đằng trước khe núi chợt biến cực kỳ rộng rãi, giữa không trung có một khối đá to màu xanh phạm vi trên vạn dặm bềnh bồng. Đá xanh tỏa ra ánh sáng âm u chiếu sáng bốn phía. Trên tảng đá có một quảng trường, hơn mười cung điện, lầu các. Giờ phút này, trên tảng đá xanh, trong góc có một số võ giả ngồi xếp bằng tu luyện và mấy vạn mãnh thú yên lặng đứng một bên.

Khí thế từ những mãnh thú cực kỳ cường đại, tuy chúng đã thu bớt nhưng đám người Nhàn Đế, Loan Nguyệt Thiên Đế, Lạc Diệp Thiên Đế, Dạ Phi Dương Thiên Đế, Âu Dương Thúy Thúy, Mộc Sơn Quỷ vẫn dễ dàng nhận ra. Những mãnh thú đều là chín mươi vạn năm trở lên, có ít nhất hơn một ngàn thú vương, năm con thú hoàng.

Âu Dương Thúy Thúy thầm nghĩ:

- Những con này chắc là mãnh thú tây hoang.

Âu Dương Thúy Thúy đưa mắt nhìn cung điện trên tảng đá to, thấy cung điện hùng vĩ nhất treo tấm biển viết ba chữ to, tinh thần rung lên.

Diệt Hồn Điện!

Thế nhân không biết Diệt Hồn Điện ở đâu, thì ra là tại đây. ẩn khuất như vậy hèn chi không ai phát hiện.

Thanh Mộc Ngọc chỉ vào quảng trường trống bên dưới, quát với mọi người:

- Toàn bộ đi tìm chỗ ngồi xếp bằng tu luyện, bắt đầu từ ngày mai chia tốp vào chiến trường Thiên Ma giết Vực Ngoại Thiên Ma!

Thanh Mộc Ngọc bay vào trong cung đinệ, không dẫn đám người Nhàn Đế, Loan Nguyệt Thiên Đế, Lạc Diệp Thiên Đế, Dạ Phi Dương Thiên Đế, Âu Dương Thúy Thúy, Mộc Sơn Quỷ vào theo, hiển nhiên bọn họ không đủ tư cách đi vào.

Đám người Nhàn Đế, Loan Nguyệt Thiên Đế, Lạc Diệp Thiên Đế, Dạ Phi Dương Thiên Đế, Mộc Sơn Quỷ, Âu Dương Thúy Thúy không nói gì, dù sao gia tộc của bọn họ so với thế lực như Diệt Hồn Điện, Mê Thần Cung thì cách biệt như trời với đất. Tùy tiện một người của Diệt Hồn Điện, Mê Thần Cung đủ càn quét Thiên Châu.

Bảy, tám trăm vạn người nhanh chóng tách ra, theo thế lực riêng cùng các đại nhân vật chia thành các trận doanh, ngồi xếp bằng nghỉ ngơi.

Tiêu Lãng không đến nên Tiêu Ma Thần là người dẫn đội. Tất cả cường giả tây bộ theo đám người Tiêu Ma Thần, Sát Đế yên lặng ngồi.

Tiêu Ma Thần sai Sát Đế sắp xếp mọi người, gã thì đi tìm Vô Ngân Thiên Đế hỏi:

- Vô Ngân, ngươi bói toán xem lần này cát hung như thế nào?

Vô Ngân Thiên Đế vẻ mặt khốn khổ lắc đầu, nói:

- Không cần bói toán, kẻ địch lần này cường đại như vậy, lấy cảm ngộ thiên đạo của ta tuyệt đối không tính ra.

Lần trước tại nam Man, bởi vì có Man Thần Yêu Kiệt xen vào nên Vô Ngân Thiên Đế tính bao nhiêu lần đều không có kết quả. Lần này địch nhân càng thêm cường đại, sao Vô Ngân Thiên Đế tính ra?

Tiêu Ma Thần vẻ mặt lạnh lùng nói:

- Cứ thử đi, cũng tính cát hung cho Tiêu Lãng.

Dù sao rảnh rỗi, chỗ này không có ích cho Tiêu Ma Thần tu luyện.

Vô Ngân Thiên Đế bất đắc dĩ lấy ra các đồ vật như thú cốt, bắt đầu bói toán. Kết quả Vô Ngân Thiên Đế bói rất nhiều lần nhưng không tính ra cát hung lần này và Tiêu Lãng.

Tiêu Ma Thần phất tay ngăn Vô Ngân Thiên Đế lại, ra lệnh cho các cường giả tây bộ:

- Đừng bói nữa. Mọi người nghỉ ngơi hồi phục đi, ngày mai vào chiến trường Thiên Ma chiến đấu.

Toàn bộ người Thiên Châu đều đến, có nhiều cường giả Bắc Mịnh, nam Man đang trên đường tới. Vụ việc liên quan đến tồn vong của Thiên Châu, nên không có gì để nói, chỉ cần ra lệnh thì không ai do dự lập tức chạy vào chiến trường Thiên Ma sát phạt.

Vù vù vù vù vù!

Trong cung đinệ phía xa một thân hình yểu điệu lao ra, quần tím yêu kiều, khí chất ưu nhã như tiên nữ chín tầng trời giáng trần, khuôn mặt xinh đẹp trán có nốt ruồi mỹ nhân cực kỳ bắt mắt, không phải Vân Tử Sam thì là ai?

Vân Tử Sam liếc mắt nhìn chằm chằm bên Tiêu Ma Thần, khóe môi cong lên đùa cợt. Vân Tử Sam khiêu khích nhìn Tiêu Ma Thần.

Một thanh âm vang bên tai mọi người:

- Tiêu Lãng không đến sao? Hắn làm rùa đen rút đầu rồi sao?

Thiên Đế!

Tiêu Ma Thần nhướng mày, quả nhiên Vân Tử Sam đột phá, xem hơi thở thì đã đột phá lâu rồi.

Nhưng Tiêu Ma Thần không cho là đúng, lạnh lùng cười:

- Đột phá Thiên Đế thì sao? Nếu Tiêu Lãng đến thì ngươi vẫn sẽ bị hắn đè dưới thân!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.