Trọng Sinh Trở Lại Chỉ Để Hận Anh

Chương 5: Nhược Quang Dao




Lúc Ryan để cuốn sách đang cầm trên tay về lại trên giá, trên bàn đã đặt hai đĩa đồ ăn.

Ryan chưa bao giờ nghĩ tới cậu sẽ trải nghiệm hiện trạng của Borg —— Bị nhốt tại một nơi chật hẹp như tù nhân, không biết ngày sáng đêm đen mà sống. Nếu như nói có chỗ nào khá hơn hoàn cảnh của Borg một chút, chính là có sách để xem, còn có thể căn cứ theo phân lượng đồ ăn đưa tới để phán đoán thời gian.

Ryan liếc bữa trưa cùng bữa tối của cậu một chút, cầm bút lên vạch một nét trong cuốn vở ghi chép thời gian của mình.

Ba bữa cơm là một ngày, một ngày là một nét.

Trong quãng thời gian hơn trăm trang giấy đầy ắp nét bút, Ed chưa bao giờ đến gặp cậu một lần.

Ryan đếm mấy trang, đặt cuốn vở cực kỳ cũ nát qua một bên.

—— “Lại một năm trôi qua.”

Borg đã trải qua một loạt tâm tình biến hoá khi không thấy được Ryan, từ bất an, buồn bực, phẫn nộ, đến chậm rãi chết lặng.

Ngẫm kỹ lại, hơn trăm năm trước đây khi chưa có Ryan, hắn cũng giống như thế mà chịu đựng qua từng ngày.

Hắn thậm chí tại trong vàng cát mênh mông vô bờ —— Hiện tại gọi là biển cát có vẻ càng thích hợp —— Tìm được chút cát dính máu của Ryan lúc cậu làm mình bị thương trước đây rất lâu.

Borg nghĩ mình nhất định đã điên rồi. Hắn không biết mình bỏ ra bao lâu thời gian, không ngủ không ngừng lật tung toàn bộ biển cát nơi đây mới tìm được một chút “chìa khoá” vô cùng nhỏ bé ấy.

Borg làm tan chảy một nhúm vàng cát nhỏ kia, phân tách máu của Ryan cùng kim nguyên tố. Hắn tràn đầy chờ mong trong lòng mà phối hợp thần chú xuyên qua kết giới cùng máu của cậu lại, cho rằng mình có thể cứ như vậy rời khỏi nơi quỷ quái này để đến gặp Ryan, thế nhưng hắn phát hiện tinh linh vương đã thay đổi kết giới từ lúc nào chẳng hay.

Borg thậm chí có thể cảm nhận được, kết giới mới là một cấm chú. Cấm chú là một loại phép thuật cổ của tinh linh tộc, vừa phức tạp mà lại ít có người biết, toàn bộ cách thức phá giải cũng gần như bị thất truyền.

Borg hung mãnh đập vào kết giới, trong miệng phát ra tiếng rồng gầm phẫn nộ.

Nếu lần thứ hai nhìn thấy tên tiểu quỷ kia.

Borg nghĩ.

Hắn nhất định sẽ không nhịn được thô bạo đối xử với Ryan, để cậu tại mọi thời khắc đều dính đầy hơi thở của mình. Hắn còn sẽ tha Ryan đi, mang Ryan nhốt tại nơi sâu nhất dưới biển Sisi, đặt cậu chung một chỗ với hằng hà vô số kim ngân châu báu của hắn, trông coi cả ngày lẫn đêm. Dù đối phương có là tinh linh vương hay bất cứ kẻ nào có ý đồ gì, chỉ cần dám đụng vào bảo bối của hắn, chính mình liền nhai sạch bọn chúng thành bạch cốt âm u, ném đến bên chân Ryan, uy hiếp cậu đừng lại nghĩ đến chuyện không chào mà đi như hiện tại.

——

Lúc Ryan gần như lật đến rách tất cả các sách trong thư khố của vương tộc, thời kỳ sinh trưởng cuối cùng của cậu đã tới. Thời kỳ sinh trưởng từ thiếu niên đến thành niên của tinh linh lâu dài hơn giai đoạn trước đó. Đồng thời bởi vì cường độ cải tạo thân thể lớn hơn, mức độ thống khổ cũng được luỹ thừa tăng lên.

Thế nhưng trong lòng Ryan tràn đầy vui mừng.

Bởi vì qua mấy tháng này là cậu có thể nhìn thấy Borg.

Ryan cảm giác được xương cốt sinh trưởng bên trong đã đâm rách da mình, âm thanh của huyết nhục phân ly cùng khung xương sinh trưởng đặc biệt chói tai. Nhưng cậu dường như không cảm giác được thống khổ, trừng lớn hai mắt đã lệch vị trí của mình, nét mặt dữ tợn nhìn chằm chằm một trang giấy được đinh mũ cố định trên vách tường phía trước.

Đó là bức tranh chân dung của Borg cậu vẽ trước khi còn chưa có quên đi dung mạo của hắn, cũng là để cậu luôn ghi nhớ lấy hình dáng của hắn.

Không biết qua bao lâu, Ryan rốt cuộc đẩy cửa thư khố ra. Không biết sau bao nhiêu năm, lần thứ nhất cậu cảm nhận được ánh mặt trời lại sáng rực rỡ đến như vậy. Ryan cảm thấy hai mắt nhói như kim châm, cậu giơ tay che mắt theo bản năng.

Người hầu đang đợi Ryan ở cửa cúi đầu với cậu, hai tay dâng lên y phục dành cho Ryan sau khi trưởng thành. Trên người cậu vẫn còn mặc y phục lúc thiếu niên, chúng đã bị kéo thành một đống tả tơi do thân thể dài ra trong thời kỳ sinh trưởng. Ryan kéo những mảnh quần áo rách rưới trên người mình xuống, có huyết nhục đã dính trên vải vóc, lúc gỡ xuống mang theo từng mảng lớn da thịt.

Ryan lạnh lùng ném bỏ những thứ dơ bẩn kia xuống chân một người hầu, hất cằm ra hiệu cho hắn thu dọn chúng. Đồng thời cậu dang hai tay ra, chờ đợi một người hầu khác mặc cho cậu y phục mới.

Hai tinh linh kia kinh hãi cúi đầu, không ai dám cử động. Bọn họ chưa từng thấy người nào bình tĩnh không chút do dự gỡ bỏ quần áo đã dính vào da thịt từ lâu như vậy. Vương tử trẻ tuổi của bọn họ nếu như không phải là thiên tài ưu tú khác hẳn với người thường, thì chính là kẻ điên trăm năm khó gặp.

“Sững sờ làm cái gì.” Ryan nói, “Đừng làm trễ việc của ta,” Cậu nói rồi cầm quần áo mới, đi vào thư khố tự mình mặc lấy. Vải may quần áo của vương tộc là loại tốt nhất, thế nhưng thương tích trên người Ryan thực sự rất nhiều, lúc y phục chạm vào vết thương, Ryan vẫn không nhịn được nhíu mày.

—— Nếu như ở chỗ của Borg, rơi xuống mấy giọt nước mắt cũng có thể đổi được mấy trăm cái hôn nhẹ.

Ryan có chút tiếc nuối nghĩ ngợi lung tung, lông mày đang nhíu chặt vô thức giãn ra khi nhớ tới Borg.

Ryan thay quần áo xong, lập tức không ngừng không nghỉ đi đến hướng thuỷ lao.

Các tinh linh trong cung điện đều nghe nói đến chuyện Ryan sẽ kết thúc thời kỳ sinh trưởng trong mấy ngày gần đây, hơn nữa nhìn trang phục của cậu, bọn họ dễ dàng đoán ra vị tinh linh mỹ lệ tôn quý trước mắt mình chính là Ryan. Trên cái cổ trắng nõn của Ryan rụng mất một khối da thịt, chỗ khớp tay phải lộ ra ngoài lồi một đốt xương trắng, phía dưới quần áo còn không biết có bao nhiêu vết thương chưa lành, trông thật sự chật vật. Nhưng tất cả tinh linh không thể không cúi đầu trước mặt Ryan, bọn họ thậm chí không dám nhìn đôi mắt làm người chấn động hồn phách của cậu, chỉ tôn kính cúi thấp đầu nhìn vào giày của cậu.

Lúc Ryan đi ngang qua sân, trưởng thị vệ của tinh linh vương cung chào hỏi cậu một chút: “Xin chào ngài, vương tử tôn kính. Hoan nghênh trở về.”

Ryan dùng khoé mắt liếc hắn một chút, tiếp tục đi về phía trước. Mới đi được vài bước, Ryan đột nhiên ngừng lại.

Hắn ta nói là “Vương tử”.

Không phải “Thái tử”.

Ryan sửng sốt, từ từ quay người lại nhìn trưởng thị vệ kia. Tinh linh nọ tự biết mình lỡ lời, lúc Ryan nhìn sang đã khép năm ngón tay lại, đặt trên tim mình mà quỳ xuống.

Ryan muốn nắm chặt tay, nhưng còn chưa nắm được liền duỗi năm ngón ra. Hiện tại trong lòng cậu vừa kinh ngạc vừa khủng hoảng, thế nhưng cậu hơi cử động một chút, thân thể yếu ớt liền có thể nứt toác đi. Cậu không thể dậm chân, không thể nắm tay, thậm chí không thể cắn răng —— Nếu như khuôn mặt cậu mục nát, làm sao có thể đi gặp Borg.

Ryan ổn định tinh thần, quay đầu đi đến tẩm điện của Ed.

Còn chưa đi vào cửa tẩm điện của tinh linh vương, Ryan liền nhìn thấy một tinh linh nhỏ tuổi đứng trong sân, ngón trỏ múa may trong không trung, vẽ ra vài vết lốm đốm nguệch ngoạc. Nhận ra Ryan đang nhìn chằm chằm, đối phương quay người lại, gật đầu với Ryan. Màu tóc cùng con ngươi gần như giống hệt khuôn mặt Ryan khi còn bé, cho thấy rõ ràng tiểu quỷ không biết từ đâu xuất hiện này chính là em trai của cậu.

Tinh linh tộc sẽ không làm chuyện dư thừa. Dưới tình huống tư lịch của thái tử không có gì dị nghị, các đời tinh linh vương sẽ chỉ bồi dưỡng một vị vương tử. Tinh linh vương sẽ không phân chia tinh lực cho hài tử dư thừa, huống chi có nhiều vương tử sẽ khiến vương tộc khó tránh khỏi sản sinh nội loạn bởi vì tranh đoạt quyền lực.

Ryan sờ chiếc nhẫn tượng trưng cho thân phận thái tử trên ngón cái trái của mình.

Vẫn còn ở đó.

Thế nhưng Ryan cũng không cảm thấy nhẹ nhõm.

Có lẽ tiểu quỷ trước mắt này chưa được chính thức lập thành thái tử, nhưng sự ra đời của y cũng đủ để chứng minh chuyện này đã là ván đóng thuyền.

Ryan cảm giác mặt nạ của mình sắp sửa hỏng mất.

Phụ thân của cậu, từ nhỏ cậu vẫn luôn khát khao cảm nhận được “yêu” từ đối phương, phụ thân tôn kính, người mà cậu luôn muốn thân cận.

Đã từ bỏ cậu.

Ryan không biết mình đi đến thuỷ lao bằng cách nào. Khoé mắt cậu đỏ chót, nhào vào trong hồ nước, đến khi tới đáy hồ cậu mới phát hiện ra mình không thể xuyên qua kết giới. Thân thể yếu đuối của cậu không cách nào chịu đựng được áp lực của nước trong thời gian dài, đành phải chật vật bò lên bờ, ngồi bên hồ kinh ngạc nhìn chằm chằm về phía tâm hồ.

Cậu lẳng lặng ngồi yên một lát.

Sau đó cậu nhỏ giọng, một lần rồi lại một lần gọi tên của Borg, che đi đôi mắt mà bật khóc thật lớn.

Tác giả có lời muốn nói:

—— Ngày hôm nay Ryan có khóc không?

—— Khóc, nhưng mà không có ai dỗ dành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.