Trọng Sinh Trở Lại Chỉ Để Hận Anh

Chương 34: Vị hôn phu từ trên trời rơi xuống




Dịch giả: Tiểu Băng

Thủ lĩnh áo đen tức giận.

Đương nhiên bọn chúng không muốn chọc vào người của Thiên Lam viện, năm đó Cổ Tiễn Quân sau khi tới Trường An, bọn chúng đã phải đợi sau khi cô rời khỏi Trường An mới dám ra tay, chính vì cố kị Ngọc Hành Thánh Nhân.

Hôm nay Thiên Lam tuy rằng nhìn như sụp đổ, nhưng là tổ chức đã tồn tại lâu dài, đương nhiên phải có sự khủng bố của nó, có câu lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, thủ lĩnh áo đen không tin bọn Tinh Vẫn đầy mưu mẹo của Thiên Lam viện không chuẩn bị gì ở đằng sau, để cho nó lụi tàn.

Nhưng chư Thần sắp thức tỉnh, mà Chân Thần của bọn chúng vẫn còn bị phong ấn trong nội cung, Hắc Thần nhất mạch vô cùng bức thiết nhu cầu cần có Chân Thần quay về, nên bọn chúng nhất định không bỏ qua cơ hội lớn này.

Dù thiếu niên này có là Thủ Vọng Giả, thì hắn vẫn còn chưa đến Tinh Vẫn, chỉ là một Thủ Vọng Giả chưa trưởng thành, không đủ gây nên sức ép.

Thủ lĩnh áo đen hừ lạnh, đám ác thú sau lưng lập tức vẫy cánh, nhào tới đón nhận đường kiếm của Tô Trường An.

Mắt Tô Trường An lóe hàn mang, một cỗ kiếm ý từ trong cơ thể hắn trào ra.

Ba nghìn linh kiếm rít lên, như có linh tính vờn chung quanh hắn.

Mũi kiếm chỉ một cái, đám linh kiếm như nghe thấy hiệu lệnh, bay đi, mọi thứ chúng đi qua đều bị quấy thành nát nhừ.

Chỉ sau mấy hơi thở, đám ác thú đã toi mạng dưới kiếm của Tô Trường An.

Tô Trường An tới chỗ thủ lĩnh áo đen, hắn sầm mặt, thân hình đầy sát khí, khóa chặt lấy thủ lĩnh áo đen.

"Chết đi!" Hắn quát lớn.

Khí thế quanh thân tăng vọt.

Bóng đen nhếch mép.

Với tu vi của Tô Trường An, đối với thủ lĩnh áo đen thì chẳng là gì cả.

Vì hắn chỉ là Vấn Đạo cảnh mà thôi, chỉ cần không phải Tinh Vẫn, cường thịnh cách mấy cũng có giới hạn của nó, những sát chiêu hắn vừa tung ra, cái nào cũng làm tiêu hao linh lực cực nhiều, ngay cả có là Thủ Vọng Giả cũng không ngoại lệ.

"Đúng là vẫn còn quá trẻ tuổi.” Bóng đen cảm thán, nhìn thanh kiếm đang tới gần mình.

Y thò tay ra, ngón trỏ và ngón giữa chậm rãi khép lại, kiếm của Tô Trường An bị y kẹp lấy, không tiến lên thêm được.

Tô Trường An cau mày thúc giục linh lực, nhưng không thành công.

Nụ cười trên môi thủ lĩnh áo đen chuyển thành nụ cười ác độc.

"Đám ngu xuẩn Thiên Lam viện không ngờ lại đi chọn ngươi làm Thủ Vọng Giả, không có sức mạnh cường đại, lại càng không biết cách vận dụng, quả thực thật đáng tiếc.” Y cảm thán, thò ra bàn tay còn lại.

Tốc độ bàn tay cực nhanh bắn thẳng tới ngực Tô Trường An.

Y muốn móc tim hắn.

Nhưng mắt Tô Trường An lóe ra một đường thần quang.

Hắn hỏi: "Phải không?"

Vừa nói xong, một làn khí thế từ trong người hắn bay ra, sau lưng hắn hiện ra ba hư ảnh Đế Giang, Phượng Hoàng, Đao Khách.

Bàn tay của bóng đen như chạm phải vách ngăn vô hình, khựng lại.

Y trợn mắt, cảm nhận được linh lực đang trào ra của Tô Trường An, thân thể run lên.

"Ngươi, ngươi là Tiên, tại sao ngươi có thể là Tiên?" Giọng của y vì khiếp sợ mà run lên, ngón tay của y không kẹp được thanh kiếm nữa, thanh kiếm kia lại bắt đầu chuyển động.

Nó xẹt qua ngón tay của bóng đen, tiếp tục đâm tới.

Đâm sâu vào trong ngực bóng đen, máu nóng phun ra.

Bóng đen như tỉnh mộng, cúi đầu nhìn xuống ngực mình, hé miệng ra định nói, nhưng máu tươi từ trong miệng tuôn ra càng nhiều.

"Ngươi muốn hỏi ta làm sao mà thành được Tiên? Ngươi muốn hỏi ta Thần tính Chân Thần của ta ở đâu ra đúng không?" Tô Trường An lạnh lùng nhìn gương mặt dần tái nhợt đi của bóng đen, một làn khí tức uy nghiêm từ trong cơ thể hắn tuôn ra.

Đó là Thần tính Chúc Âm lưu cho hắn - Thần tính Chân Thần.

Bóng đen cảm nhận được cái khí tức kia, gương mặt tái nhợt hiện lên nét dị thường, nhưng cuối cùng không bù được thể xác dần dần mất đi sinh cơ, nó nhắm mắt lại, ngã xuống đất.

Ba người Cổ Tiễn Quân vui mừng định đi tới, nhưng Tô Trường An như có cảm giác, quay mặt nhìn về một hướng, hình như có vật gì đó đang ào ào lướt tới đây, hắn đưa tay ra ngăn ba người Cổ Tiễn Quân.

Từ xa, ba bóng đen mặc áo đen nhanh chóng lướt tới, vèo một cái đã tới trước mặt Tô Trường An.

Đây là...

Cổ Tiễn Quân nhướng mày, cô nhận ra hơi thở này, đây là những kẻ đứng đằng sau bọn con rối, bọn chúng là Thần tộc thật sự!

"Tại sao trên người của ngươi có khí tức của Chúc Âm?" Ba người nhìn chằm chằm vào Tô Trường An, hỏi.

"Các ngươi là ai?"

Tô Trường An lùi ra sau một bước.

"Bọn ta là ai? Ngươi mở ra Thần tính Chân Thần của mình không phải để dẫn chúng ta xuất hiện hay sao?" Thân ảnh kia hỏi ngược lại.

"Ngươi thành công rồi, Thần tính Chân Thần đối với chúng ta có một sức hấp dẫn chí mạng, chúng ta sẽ giết ngươi, cướp Thần tính của ngươi!"

"Nhưng ta muốn biết, với tu vi của ngươi, ngươi lấy cái gì mà tin rằng chống nổi ba chúng ta liên thủ?"

Thân ảnh kia tiếp tục nói, huyết quang trong con ngươi chớp động, vẻ gấp gáp muốn nuốt lấy Thần tính trong người Tô Trường An lắm rồi.

Tô Trường An ngớ người.

"Cũng đúng, ta đúng là muốn dẫn các ngươi xuất hiện.”

Hắn nói, người thẳng lưng lên.

Trong tay áo hắn, có cái gì đó nhúc nhích, bò dần lên trên, rồi từ trong cổ áo chui ra.

Đó là một con rắn.

Đúng vậy, một con rắn, một con rắn rất nhỏ.

Nó cong thân, phun ra một hơi, nhìn chằm chằm ba Chân Thần trước mặt.

---o0o---

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.