Trọng Sinh Trở Lại Chỉ Để Hận Anh

Chương 17: Diễn đàn, bùng nổ rồi! - "chúng ta chia tay đi"




Đại lão: Xin lỗi.

Đoàn trưởng: “Lão bản, tại sao ông phải đi buff NPC? Ông nghĩ cái gì thế?”

Đại lão: Tôi thấy không ai buff NPC ấy, cổ sắp chết thiệt đáng thương.

Đoàn trưởng: “Lão bản ông là gái hả?”

Đại lão: Liên quan gì đến gái?

Đoàn trưởng: “Mấy em gái chơi buff thường có tình mẹ tràn lan một chút. Lão bản ông không cần phải có gánh nặng tâm lý, cứ đàng hoàng làm lão bản nằm chết, tụi tui bao ông đỏ chót vót luôn. Được chứ?”

Đại lão: Ô kê.

Lần nữa mở boss, lần này thuận lợi đánh qua. Không có ra đồ của đại lão, đoàn trưởng nói còn bốn boss phía sau, không cần sốt ruột.

Boss kế cần đánh phải đi rất xa.

Đại lão không biết có thể chui góc lag đi tắt, hai lần bao đoàn trước đều chờ truyền tống, lần này ngồi dậy sớm, chỉ có thể tự mình chạy.

Kết quả mọi người đến nơi hắn vẫn còn đang đi chầm chậm.

Đoàn trưởng nói: “Lão bản, tụi tui mở cốt truyện rồi, ông tìm tiểu quái để chết đi, rồi truyền tống tới.”

Đại lão: Chỗ nào có tiểu quái

Đoàn trưởng: “Vậy thì té chết đi.”

Đại lão: Ờ

Đoàn trưởng: “Chờ đã!”

Quả nhiên, đại lão mặc trang bị PVP 130 ngàn máu nhảy từ trên đài cao xuống.

Ếu chết.

Skill tự tuyệt đã dùng ở boss một, thời gian cooldown kỹ năng là một tiếng. Lần này thật sự phải chạy bộ tới.

Đại lão vội vàng mở mic YY: “Thật xin lỗi! Mấy cậu chờ một chút tôi lập tức tới ngay!”

Đoàn viên: Ui, giọng lão bản nghe hay quá

Đoàn viên: Nghe hơi giống nam thần của ngộ

Đoàn viên: Ahihi, chào lão bản đáng yêu

Đại lão hoàn toàn không rảnh nhìn kênh đoàn, hắn đánh đấu trường cũng không khẩn trương như vậy bao giờ, 24 chờ 1, ở server phút đều là đòi tiền.

Đại lão vô cùng lo lắng nhảy lên tường thành, cưỡi ngựa, cà lộc cà lộc chậm chạp chạy tới trước mặt boss.

Đại lão: Xin lỗi xin lỗi, làm tốn thời gian của mọi người.

Đoàn trưởng: “Không cần khách khí, ông là lão bản mà.”

Đoàn viên: Lão bản trả tiền, lão bản lớn nhất

Đại lão: Vậy thì tốt quá, tôi muốn đi xả nước.

Đoàn trưởng: “Tụi tui chỉ khách sáo thôi, ông mau tới đây!”

Người đến đông đủ, cuối cùng bắt đầu đánh.

Đoàn trưởng hỏi ai tình nguyện dắt tiểu quái giai đoạn sau, kết quả tất cả mọi người đều muốn làm DPS, không ai đồng ý.

Đại lão tràn đầy tự tin: Để tôi để tôi, tôi 130 ngàn máu cũng giống T của mấy cậu, tuyệt đối phong tao giúp mấy cậu dắt tiểu quái.

Đoàn trưởng: “Lão bản ông tốt hơn hết là vẫn nên nằm đi, tụi tui có T phụ.”

Đại lão: Đừng khách khí, tôi bao đoàn hai lần trước, đã thấy người khác dắt ra sao, tuyệt đối không thành vấn đề. Nhiều DPS đánh nhanh lên một chút, buổi tối tôi còn muốn đánh đấu trường.

Đoàn trưởng không thể làm gì khác là để đại lão tới, giai đoạn sau đại lão vô cùng phong tao chơi nổi dùng tiểu khinh công bay nhảy trên không, kết quả tao quá mức, quên thêm máu để kéo cừu hận của quái, khiến quái vọt vào trong đoàn.

Đoàn trưởng: “Lão bản…”

Đại lão: Tôi nằm tôi nằm.

Lúc sau lão bản an tĩnh nằm trên đất nhìn mọi người đánh boss lại lần nữa.

Thực ra hắn đã xem qua hướng dẫn mấy lần, mặc dù có chỗ đọc không hiểu, nhưng mà cũng từng bao đoàn hai lần.

Hắn cảm thấy mình có thể, thế nhưng ngẫm lại biểu hiện mấy lần trước, hắn không dám tiếp tục đưa ra đề nghị để bản thân thử lại.

Rốt cuộc đánh xong boss cuối cùng, rơi sách cốt truyện phụ bản của Vấn Kiếm.

Mặc dù đại lão là dân PVP chỉ biết biết đánh đánh giết giết, thế nhưng hắn vẫn rất thích cốt truyện của trò chơi này.

Nhìn thấy có sách cốt truyện rơi xuống, đại lão rất vui vẻ.

Đại lão xoa tay làm nóng muốn đấu giá.

Kết quả sách bị đoàn trưởng phân cho một đoàn viên khác.

Đại lão rất tức giận: Cách cậu không phải nói là kim đoàn sao? Sao lại hắc!

Đoàn trưởng mờ mịt: “Hắc của ông cái gì? Không ra thẻ đổi của ông mà!”

Đại lão: Sách kia sao không đấu!

Đoàn trưởng: “Xin lỗi, sách là của lão bản đồ lẻ, hơn nữa lão bản bao đoàn không thể lấy đồ lẻ.”

Đại lão: Tại sao? Còn cái gì là đồ lẻ?

Đoàn trưởng: “Đồ lẻ là những món không phải trang bị, giống như lão bản bao đoàn bao thẻ đổi trang bị bí cảnh, lại bao luôn đồ lẻ chẳng phải được hời rất nhiều sao, đánh thuê đều là tốt nghiệp trang bị cũng sẽ không đấu đồ lẻ.”

Đại lão thấy sách bị phân đi, có chút không vui: Tôi dùng tiền đấu sách không được sao

Đoàn viên: Tôi cũng là dùng tiền lấy sách, không phải lấy không

Đại lão có chút mất mát: Tôi không biết

Đoàn trưởng: “Ông không biết quá nhiều hỡi cậu bé ngu ngốc.”

Đại lão: Tại sao đánh xong thái độ của cậu liền kém đi vậy.

Đoàn trưởng: “Như ông PVP thả đá bói lấy được vũ khí sẽ không tiếp tục bao đoàn, bao gái đều đã bao xong, ông còn hi vọng tui sẽ tiếp tục ôn nhu như lúc vừa mới gặp sao?”

Đại lão: Ờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.