Trọng Sinh Thập Niên 80 Cưới Hộ

Chương 44: Không Thế Giết Người




Chiếc xe của Diệp Hoa nhanh chóng rời đi, Triệu Bảo Vân cầm lái quay đầu hướng về lão đại hỏi: “Lão đại, anh muốn về nhà hay đi đâu”

Diệp Hoa không nghĩ ngợi, nhanh chóng đáp: “Không gấp, mày đưa tao đến hộp đêm của cô Mịch đi, tao có chuyện gấp cần gặp cô ta, à nhớ gọi cả thằng Lâm đến”

Anh Kiệt nghe vậy, ánh mắt hướng về lão đại, giọng nói lộ rõ vẻ nghi hoặc: “Lão đại một đêm trong trại bây giờ nghĩ thông rồi sao? Cuối cùng anh cũng biết tìm gái rồi”

Diệp Hoa mặt tỉnh bơ, nhổm dậy đập cho hắn một cái rồi cười nhạt: “Gái con mẹ mày, tao đến đấy để bàn việc làm ăn”

Bị lão đại đánh một phát rõ đau, Anh Kiệt xuýt xoa sờ lên vai của mình, hắn chu môi thầm nghĩ đàn ông đến đấy còn không phải tìm gái sao? Lão đại lại còn bày đặt nói là có công việc.

Triệu Bảo Vật gật đầu, đến ngã tư rồi bẻ lái đi thẳng về phía Tây thành phố.

Hộp đêm, nghe nói nơi đây là thiên đường của đám đàn ông. Đặc biệt đối với những người xã hội đen như bọn hắn thì quả thật mấy nơi này không khác gì ngôi nhà thứ hai của mình.

Nhưng Diệp Hoa cứ nghĩ đến nơi đó lại cảm thấy đau đầu. Những ánh đèn mờ càng chuyển động càng khiến người ta chóng mặt. Mùi son phấn nồng nặc của những cô gái trộn lẫn với mùi cơ thể đàn ông, ngửi mà buồn nôn. Đáng sợ nhất là khi những cô gái ấy lại nhìn thấy hắn là bổ nhào đến, sờ mò khắp người, rồi những thân hình đầy thịt đó đè lên người hắn, còn kinh khủng hơn bị người ta chém.

Cái ‘thiên đường’ này có lẽ đặc biệt không dành cho những người như hắn, một khi phụ nữ đã háo sắc thì còn đáng sợ hơn cả đàn ông.

Vừa băng qua một đám người thì có vài nữ nhân đi đến, tất cả đều ăn mặc diêm dúa, hở hang vừa nhìn đã biết là vu nữ.

Anh Kiệt tiến gần Triệu Bảo Vân, núp sau hắn nói nhỏ: “Mấy cô gái kia trông cũng được đấy, em không tranh với anh đâu!”

Nói xong, hắn liền đẩy Triệu Bảo Vân lên trước rồi nhanh chóng theo sau lão đại, Triệu Bảo Vân ngơ ngác còn chưa biết chuyện gì đang xảy ra, lúc tỉnh táo thì đã bị đám vu nữ lột sạch quần áo mà ngấu nghiến.

Năm phút sau, Triệu Bảo Vân chỉnh lại quần áo xộc xệch, gương mặt hiện rõ vẻ hồng hồng, nơi trán còn đẫm mồ hôi hắn tức giận tiến về phía Anh Kiệt.

Anh Kiệt nhìn thấy Triệu Bảo Vân cả người tràn ngập sát khí, hắn vội vàng núp sau lão đại cười sảng khoái: “Thỏa mãn không anh Triệu? Xem ra nữ nhân ở đây rất nhiệt tình đi, chỉ là anh cũng thật kém để mấy đứa con gái đó làm cho toát hết cả mồ hôi hột thế kia”

Triệu Bảo Vân nghe vậy, gương mặt càng hồng không biết là do xấu hổ hay do tức giận, hắn hướng về Anh Kiệt hét lớn: “Mẹ kiếp! Có giỏi mày ra đây, để xem tao có chém chết mày không!”

Diệp Hoa đứng cạnh Anh Kiệt, hời hợt đá vào chân hắn. Lực đá không mạnh, chỉ là muốn thể hiện sự không vừa ý mà thôi.

Hắc Mang trừng mắt cảnh cáo hai người, ý chỉ đừng làm rộn.

Sau một hồi, từ xa một nữ nhân tiến đến, nữ nhân đến gần lập tức gương mặt tuyệt mĩ liền hiển lộ.

Hôm nay Vô Mịch không còn mặc bộ sườn xám màu đỏ thay vào đó là một bộ sườn xám màu tím, mái tóc dài được búi lên cao tuy làm giảm đi vẻ đẹp kiều diễm, ướt át nhưng lại càng nhiều thêm một vẻ cao quý xen lẫn tà mị.

Vô Mịch nhìn thấy Diệp Hoa, ánh mắt liền sáng rực, nhanh chóng đến gần hắn khẽ hô lên một tiếng rồi nở một nụ cười câu dẫn tâm của người khác.

“A! Đây còn không phải Lão đại Diệp sao? Nghe nói anh còn đang ở trong phòng giam đây, sao mới ra ngoài đã muốn tìm đến tôi rồi?” Cô dừng lại, cánh tay trắng mịn đặt trên ngực anh từ từ trượt xuống, chiếc lưỡi thơm tho khẽ liếm láp bờ môi đỏ mọng, sau đó nhẹ giọng nói: “Chẳng lẽ anh nhớ tôi đến vậy sao? Tất nhiên thân thể tôi lúc nào cũng sẵn sàng phục vụ anh đây…”

Nhìn thấy một màn kiều diễm như vậy, đám người xung quanh hầu kết không ngừng di chuyển.

Nhưng Diệp Hoa sắc mặt vẫn lạnh tanh, đối với nữ nhân hắn càng hiện rõ bộ dáng người lạ chớ gần của mình.

“Tôi không có thời gian để chơi với cô, tôi đến đây là vì có chuyện, còn đạo mời khách của cô có vẻ hình như không được tốt cho lắm thì phải, muốn để bọn tôi đứng ở đây nói chuyện sao?”

Vô Mịch nghe vậy sắc mặt hơi biến, cô vội lắc lắc đầu nhanh chóng hồi phục bộ dáng câu người của mình: “Lão đại Diệp thật biết đùa a, tôi đâu có dám để anh đứng đây” Nói xong, Vô Mịch ưu nhã xoay người, lắc lắc mông hướng về Diệp Hoa quăng mị nhãn: “Đi theo tôi”

Anh Kiệt thấy vậy, không khỏi thất vọng thở dài, còn tưởng lão đổi tính hắn sẽ rất nhanh liền có đại tẩu nhưng xem ra con đường này vẫn còn rất dài đây…

Rất nhanh Diệp Hoa được đưa đến một căn phòng. Căn phòng rất rộng, theo sau Diệp Hoa chỉ có ba người Hắc Mang, Triệu Bảo Vân cùng với Anh Kiệt còn Lâm Khang thì đang trên đường tới đây.

Diệp Hoa ngồi xuống đối diện với Vô Mịch, không đợi hắn mở miệng cô liền lên tiếng: “Lão đại của một bang phái có thể tùy tiện nghiền ép Ma Lang chắc không phải đến đây chỉ để uống nước với tôi đâu nhỉ” Vừa nói Vô Mịch vừa mở ra một bình rượu, từ trong tủ kính lấy ra năm chiếc ly nhỏ lần lượt rót cho từng người.

“Tôi đến đây vì chuyện gì, chẳng phải...cô là người còn rõ hơn tôi sao?”

Thu lại vẻ mị hoặc của mình, cô lắc lắc đầu, nửa ngày sau mới chậm rãi nói ra một câu: “Anh có biết người tên Hàn Phách không?”

Nghe đến đây, khóe miệng của hắn không khỏi nhếch lên, đáy mặt lóe lên một tia tàn nhẫn: “Có!” Tất nhiên là có, một trong những kẻ thù kiếp trước của hắn, cho dù có chết đi sống lại một trăm lần hắn vẫn không thể quên người nổ súng giết chết em gái hắn. Nếu đối với tên A Miêu, Diệp Hoa chỉ đơn giản là không muốn hắn sống nhưng riêng tên Hàn Phách hắn còn muốn tên này phải cảm thấy hối hận vì đã sinh ra trên đời này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.