Trọng Sinh Thập Niên 80 Cưới Hộ

Chương 34: Đánh Vỡ Yên Tĩnh




Một câu nói triệt để làm đám người chết lặng, không riêng mọi người ngay cả phó thị trưởng cùng thị trưởng cũng lâm vào trạng thái chết khiếp.

“Cậu…nói thật chứ?” Tịnh La thất thần, giọng nói run rẩy mang theo một tia nghi hoặc hướng về người thanh niên trước mặt.

“Thật, tin tức…đúng một trăm phần trăm…không thể sai được” Người thanh niên liên tục gật đầu, có thể do vội vàng nên quần áo từ trên xuống dưới đều xộc xệch, nói năng cũng không ra hơi.

“Chuyện này…” Phó thị trưởng sắc mặt hoảng hốt, người thanh niên này làm ở bên tổ đội tình báo, từ trước đến nay chưa từng có sự sai xót, thông tin này chắc chắn là có thật.

Thông tin này quá chấn động khiến cho thị trưởng sững người, hơi thất thần.

Tịnh La nheo lại đôi mắt, nếp nhăn trên trán liền xô lên hiện rõ tuổi già của mình. Ông mân mê ly trà, thật lâu cũng không nói gì. Chỉ là không ngờ bang Hắc Cẩu lại manh động như vậy, xã hội đen xưa nay làm việc luôn vô cùng dứt khoát một khi tuyên bố như vậy chắc chắn chỉ có thể một mất một còn.

Tịnh La quay đầu nhìn ra ánh đèn điện ban đêm của thành phố, xem ra đêm nay liền biến đổi rồi, chỉ là không biết tại sao lão đại bang phái Hắc Cẩu lại xảy ra tranh chấp lớn như vậy.

Còn nguyên nhân chắc chỉ có Diệp Hoa là biết, tưởng như tên A Miêu là đàn em của tên phản bội nên hắn phải giết nhưng không đó mới chỉ là một phần còn chín phần còn lại hắn muốn giết người đương nhiên là em trai của tên này cư nhiên lại có ý định với em gái hắn.

Kiếp trước Diệp ma đầu nổi danh không gần nữ sắc nhưng có ai là không biết bên cạnh hắn có một nữ nhân khiến hắn trân trọng, nâng niu còn hơn cả bảo bối. Càng kỳ hoa hơn Diệp ma đầu lại còn là một cái muội khống. Cũng vì vậy, trong giới xã hội đen cũng tương truyền một câu thà động vào Diệp Hoa còn hơn động vào em gái hắn, nếu động vào Diệp Hoa may mắn tâm tình tốt thì có thể chỉ mất một cánh tay hay một cái chân nhưng nếu động vào em gái hắn thì xác định ngươi chỉ có một con đường đó là chết!

Tịnh La đảo mắt nhìn qua mọi người trong phòng một lần, ánh mắt rơi trên cảnh sát Vân: “Chuyện này…thật sự quá khó giải quyết…giờ chỉ còn cách xua tán mọi người ở phía Nam thôi, đấy là địa bàn của đám người Ma Lang nếu có xảy ra tranh chấp thì bên đó sẽ rất loạn, ông tìm kiếm một lý do gì đó rồi bảo mọi người trong thành phố tránh ra nơi đấy thôi”

“Thị trưởng! Chuyện này…” Đám người đồng thanh hô lên

Tịnh La giơ tay lên, trực tiếp cắt lời: “Tôi hiểu rõ tâm tư của các cậu nhưng chuyện này cứ thế mà làm đi, đây cũng không phải là trong phim, ở ngoài đời này các cậu cũng chỉ có một mạng thôi”

Nói xong ông nhìn sang cảnh sát Vân: “Phó thị trưởng ông cứ tiền hành đi, còn cảnh sát chúng ta chỉ cần ở bên ngoài cố gắng đừng để ảnh hưởng đến người dân là được…”Ông dừng lại sau đó nói tiếp: “Dù sao cũng chỉ là một lũ cặn bã để chúng chết bớt cũng coi như làm sạch cái thành phố này”.

Cũng không thể trách ông tại sao lại tuyệt tình như vậy bởi vì hơn chính ai khác, ông biết rất rõ đám người này có bao nhiêu tàn độc và ngay cũng bởi vì đám người này mà ba mẹ của ông mất. Tịnh La xoay người đi, nhớ lại hồi ức, ông cố nén chặt nước mắt, nếp nhăn cũng hiện rõ chỉ trong chớp mắt ông liền già đi chục tuổi.

Đám người nghe thấy thị trưởng kiên định như vậy bọn họ cũng liền im lặng, trực tiếp xoay người rời đi tận lực giảm tránh người dân tiến vào phía Nam thành phố.



Màn đêm dần buông xuống, nhưng không thể lu mờ ánh sáng xa hoa của thành phố.

Phía nam thành phố Hàng Châu, ồn ào và náo nhiệt, xe cộ qua lại tấp nập. Vào lúc lờ mờ tối, có rất nhiều đồ ăn được bày bán, nước bẩn tràn lan khắp nơi nhưng cũng có không ít người công nhân hoặc sinh viên ghé lại nơi đây, còn lại đầy đủ màu sắc.

Không hổ là nơi có nhiều tệ nạn nhất trong thành phố, nơi đây có không biết bao nhiêu thứ dơ bẩn, thanh niên trên đường ai nấy cũng đầu xanh đầu đỏ, bọn họ tụ tập thành nhóm ba nhóm bốn đứng khắp trong các con ngõ. Nữ nhân cũng không kém, ăn mặc hết sức hở hang đứng khắp nẻo đường cứ khi có nam nhân đi qua liền bày trò dụ dỗ lôi kéo.

Thành phố xinh đẹp như vậy nhưng lại có một nơi như thế này quả thực rất xấu hổ, nhưng phía nam này lại chính là địa bàn của bang Ma Lang, một trong ba bang hội lớn nhất trong thành phố nên cũng không có ai dám bén mảng tới đây làm liều.

Lúc này bỗng xuất hiện tiếng phanh gấp ở ngoài đường, đám người nghe thấy tiếng xe liền ngẩng đầu nhìn ra ngoài.

Hơn chục chiếc xe liên tục nối đuôi nhau, người trong chiếc xe đi đầu bước ra.

Đây là cách xuất hiện thường thấy của nhân vật quan trọng. Một người thanh niên khoác áo đen bước ra khỏi chiếc xe dài đen bóng, sang trọng tiếp đó hơn trăm người đi theo, vây kín cả con đường.

Kiểu phô trương như vậy chắc là ông trùm xã hội đen mà người ta vẫn gọi!

Ông trùm này khác với những gì đám người tưởng tượng. Vóc dáng cao gầy, ít nhất cũng phải 1m 83, vận một bộ đồ đen bó sát người làm lộ ra dáng người dong dỏng, khí chất từ trên xuống dưới đều mang theo hơi thở lạnh lùng.

Chỉ là ông trùm này cũng quá đẹp trai đi! Đây chính là tiếng lòng của tất cả mọi người ở đây.

Từ khi Diệp Hoa bước xuống xe, nữ nhân đứng vây xung quanh đường ánh mắt liền biến thành trái tim, gương mặt kích động đến ửng đỏ nhìn như giống cái đang đến thời động dục vậy. Đám người liên tục bày ra những động tác muốn câu dẫn ánh mắt của anh chỉ mong mình có thể được người thanh niên này yêu thích rồi từ một con gà rừng bay lên làm một con phượng hoàng.

Chỉ là bọn họ quá mơ mộng rồi, đến con gái của tổng thống các nước hắn còn không thèm nhìn huống hồ những nữ nhân dơ bẩn trước mặt.

Diệp Hoa sắc mặt lạnh nhạt, cùng đám người đứng im khoảng vài phút, ánh mắt của Hắc Mang luôn luôn rơi trên đồng hồ dường như đang đợi chờ điều gì vậy.

Một lúc sau, ba chiếc xe từ xa đi tới dừng lại trước mặt Diệp Hoa, người trên xe nhanh chóng bước xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.