Trọng Sinh Thập Niên 80 Cưới Hộ

Chương 32: Có Sợ Không




Diệp Linh nghe vậy liền chu môi ai oán nhìn về phía anh, cuối cùng thấy anh không có dấu hiệu sẽ thay đổi ý định cô liền nhăn nhăn mũi, lần này thật hết cách rồi.

Diệp Linh chậm rãi đưa tay về chiếc quần ngắn, xấu hổ thì xấu hổ nhưng lần này cô đã phạm phải giới hạn cuối cùng của anh hai rồi, Diệp Linh gò mà đỏ ửng, cô cúi người kéo quần xuống đến đầu gối chỉ để lại một chiếc quần lót mỏng, sau đó cuộn chiếc váy hướng lên đến thắt lưng.

Diệp Hoa hạ giọng nói: “Còn sót lại quần lót, mau cởi”

Diệp Linh xấu hổ, cả người run nhẹ, cánh tay nhỏ nhắn từ từ hạ xuống rồi nhanh chóng cởi nốt chiếc quần lót.

Lập tức một bờ mông trắng mịn hiện ra trước mặt Diệp Hoa, kết hầu của hắn không khỏi liên tục di chuyển.

“Eo hạ thấp, mông nhấc cao lên”

Thân hình của Diệp Linh kề sát bàn trà, mông thì hướng lên trời vểnh thật cao, cô cảm thấy cái mông của mình tựa như tế phẩm, trắng ngần trần trụi, ở trong không khí đợi chờ vận mệnh bi thảm của nó. Có vẻ hơi mỏi chân, cô liền quỵ xuống dáng vẻ lại càng đàng thương.

Chỉ là, cái người hành hình kia cũng không cảm thấy được cô đáng thương, nháy mắt liền giơ cánh tay lên rồi dùng sức đánh mấy cái vài mông của cô, phát ra tiếng ‘ba,ba’.

Diệp Linh liền ngây ngẩn cả người, chờ đến khi phản ứng lại được thì cảm thụ đầu tiên không phải đau rát mà là xấu hổ khó diễn tả bằng lời.

Không đợi cô thư giãn, Diệp Hoa không do dự tiếp tục ‘Ba’ một tiếng dừng ở đôi tròn mịn run rẩy kia, để lại một vệt ứ hồng.

Diệp Linh ‘A’ lên một tiếng, cắn chặt răng chịu đựng, cứ như vậy đến khi Diệp Linh đau đến nước mắt viền quanh mi: “Đừng, đừng đánh chỗ ấy, đau quá!” Cô không dám quay người, nhỏ giọng than thở kêu lên.

Diệp Hoa trong thời gian này phạt người tuyệt đối không nương tay, chỉ sau chốc lát cái mông nhỏ của cô chính là một đồi núi đỏ au.

Diệp Linh khóc nức nở, cánh tay trắng nõn nhỏ bé bên cạnh chần chờ nghĩ cách xoa xoa nơi bị đánh, nhưng cô cũng không dám làm liều, bình thường anh hai rất yêu thương cô nhưng lúc trừng phạt anh hai lại như biến thành một người khác vậy, cả hơi thở và gương mặt đều thập phần tàn nhẫn.

Sau một hồi, Diệp Hoa liền dừng tay lại, chạm lên hai luồng thịt đỏ đáng thương, cảm nhận nhiệt độ nóng hổi, nhìn cô gái khóc đến giống như đứa trẻ nhỏ, đoán rằng đã rất đau, hắn nhìn cô giọng nói hết sức lạnh nhạt: “Biết lỗi chưa?”

Diệp Linh sụt sịt, quay về phía anh đầu nhỏ khẽ gật.

“Em biết lỗi rồi…”

“Lỗi gì?”

Cô nức nở: “Trốn học đi làm thêm” Cô nghĩ vậy nhưng trong lòng không khỏi thầm nhủ, chẳng lẽ anh không trốn học sao? Nghĩ là vậy chứ cho cô thêm mười lá gan mập cô cũng không dám nói ra.

Diệp Hoa nhìn thấy cô khóc ướt cả khuôn mặt nhỏ nhắn, trên mặt ghi rõ hai từ ủy khuất, hắn buồn cười hỏi: “Lần sau còn dám tái phạm không?”

“Không dám”

Lần này Diệp Hoa thật sự thỏa mãn, hắn khẽ gật đầu kêu cô đi tắm.

Sau khi tắm xong, Diệp Hoa liền kêu cô nằm lên giường giúp cô bôi thuốc. Thuốc mỡ mịn màng, mát rượi, một lúc sau Diệp Linh hồi tưởng lại, quay đầu nhỏ sang hắn: “Tại sao anh lại đánh mông em? Mà không phải chỗ khác?”

“Em hỏi làm gì? Chẳng lẽ còn muốn bị đánh sao!” Đối với vấn đề này Diệp Hoa trực tiếp liền lảng tránh, hắn cũng không thể nói mông cô bé xúc cảm thật không tồi làm hắn không nhịn được mà bàn tay cá mặn rơi xuống đi.

Nếu đám tiểu đệ của hắn mà biết chắc chắn không khỏi sì mũi khinh thường, lão đại à liêm sỉ của anh đâu mất rồi đến cả em gái mà cũng chiếm tiện nghi.

Rõ ràng câu trả lời của anh làm cô bất mãn, Diệp Linh liền chu môi, quay đầu không thèm để ý tới anh.

Buổi tối, đến khi ăn cơm Diệp Linh cũng không thèm nói chuyện với anh, chỉ chăm chú quét sạch bữa ăn trên bàn cho bõ tức.

Cuối cùng nhìn lên đồng hồ, đã hơn bảy giờ cô liền vội vàng chạy lên tầng rồi phi một mạch xuống tầng, nhanh chóng mở cửa định rời khỏi đây.

Chưa kịp rời đi thì bị một cánh tay kéo lại

“Nhóc con, em định đi đâu!”

Diệp Linh rụt tay lại, cong cong môi: “Em muốn đi anh quản được sao?”

Sắc mặt Diệp Hoa liền biến đổi, nhóc con này vẫn còn giận hắn: “Anh là anh trai tất nhiên là phải quản rồi”

“Được rồi, hôm nay em có khóa học vũ đạo nên phải đi”

Nghe vậy Diệp Hoa liền gật đầu: “Vậy đi đi”

Hắn dừng lại, nhớ ra chuyện gì đó, đôi lông mày sắc bén nhíu lại thật sâu, giọng nói thập phần đáng sợ: “Nhớ phải về trước chín giờ tối, đặc biệt không được đi đến khu vực phía Nam thành phố, nghe rõ chưa?”

Diệp Linh hừ hừ một tiếng “Biết rồi” sau đó nhanh chóng rời khỏi đây.

Nhìn bóng lưng Diệp Linh rời đi, thật lâu hắn mới phản ứng.

Lúc này hắn vậy mà quên mất, từ khi nào mình có cảm xúc vậy?

Nhưng lại làm hắn thất vọng, hắn vừa vui vừng thì mười ba ma đầu liền cắn xé.

Diệp Hoa không khỏi nghi hoặc, chẳng lẽ đối với Diệp Linh hắn mới sinh ra cảm xúc hay sao? Chuyện này có chút quái lạ đi.

Đang lúc lâm vào suy nghĩ thì một thanh âm xuất hiện nhưng lần này không phải thanh âm lạnh lùng của máy móc mà là thanh âm hết sức u ám

“Bingo! Khặc khặc, chủ nhân người không tồi đâu”

Câu nói vừa dứt, sau lưng hắn liền cảm thấy một trận đau nhói, cảm giác như có thứ gì muốn nhảy ra khỏi lưng. Nhưng rất nhanh liền bị mười ba ma đầu cắn nuốt, trước mặt Diệp Hoa đám khói liền ngưng tụ, chỉ sau vài giây một gương mờ mịt liền xuất hiện.

Một gương mặt quỷ hết sức kinh dị, nó đang cười hắc hắc nhìn hắn, chỉ là gương mặt này đối với Diệp Hoa lại hết sức quen thuộc, đây chẳng phải mặt quỷ sau lưng hắn sao.

Đối với một màn trước mặt, Diệp Hoa không hề biểu lộ sợ hãi, hắn nhíu mày nhìn mặt quỷ lơ lửng trên không, giọng nói hờ hững: “Ngươi là ai? Tại sao lại ở bên trong cơ thể của tôi?”

Mặt quỷ bay lượn một vòng xung quanh Diệp Hoa, sau đó dừng lại híp lại đôi mở há rộng chiếc mồm máu: “Tôi là ai sao? Điều này chủ nhân chắc chắn đã sớm đoán ra được đi”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.