Trọng Sinh Thập Niên 80 Cưới Hộ

Chương 2: Nghi Ngờ




“Cái này…Không ổn đâu”

Đám người nghe vậy lập tức lên tiếng kịch liệt phản đối

“Có gì không ổn chứ, dù sao cũng chỉ là đùa thôi mà”

“Đúng vậy, Diệp Linh đừng để mọi người mất hứng chứ”

“Không phải cậu là hoa khôi của lớp nên được tha thứ đâu, có chơi có chịu cậu mau gọi đi thôi”

Ngay cả Tiểu Hy cũng không ngăn cản thì thôi đi đã vậy còn đổ thêm dầu vào lửa

“Diệp Linh cậu không được chơi xấu, nhìn mình này đều bị đến 3 lần thật là đen đủi mà!”

Vừa nói cô vừa làm bộ sụt sùi khóc, bộ dáng muốn có bao nhiêu ủy khuất thì liền có bấy nhiêu.

Làm gì đây?

Diệp Linh trầm tư, đắn đo suy nghĩ cuối cùng chịu thua trước tiếng nói của mọi người, quả thật có chơi có chịu cô cũng không thể chơi xấu được.

Diệp Linh sống lưng cứng đờ, thần kinh trở lên căng thẳng lấy điện thoại ra gọi điện cho anh trai.

Vẫn như mọi hôm, Diệp Hoa ăn cơm xong, rửa bát đũa xong cới bỏ tạp dề theo thói quen ra ghế ngồi bật tv lên xem. Vừa đặt mông xuống thì điện thoại vang lên một âm thanh quen thuộc, không cần xem cũng biết người gọi tới là ai vì hắn đã cài riêng nhạc nền cho cô em gái của mình.

Diệp Hoa cong khóe môi, giọng nói hết sức ôn nhu

“Nhóc con, gọi anh có chuyện gì sao? Hay cần người hộ tống đưa công chúa trở về”

“…”

Chỉ một câu nói đơn giản xen lẫn đùa cợt lại làm cho mọi người trong phòng lập tức trở lên im bặt, nữ sinh cảm giác hít thở không thông, trái tim như muốn thoát khỏi lồng ngực.

Giọng nói của anh cũng quá dễ nghe rồi!

Hạo Vũ Kiệt thấy vậy, mặt mày âm u ghen tị nghĩ bụng nói hừ! Chỉ là thanh âm tốt nghe một chút còn chưa rõ mặt mũi như nào mà đám hoa si này là nhảy ngược lên rồi, lỡ như đằng sau lại là một bộ mặt xấu xí đến cực điểm thì sao.

Không đợi Diệp Linh mở miệng, Tiểu Hy đã lanh tranh cướp lời

“Anh Diêp còn nhớ em không?”

Nghe thấy âm thanh có chút quen thuộc, Diệp Hoa nhíu mày: “Có phải Tiểu Hy không?”

“Đúng rồi! Xem ra trí nhớ của anh thật tốt nha” Tiểu Hy cao hứng hét lớn, nhưng không để cô làm rộn mọi người lập tực bịt mồm Tiểu Hy, ánh mắt chằm chằm nhìn về phía Diệp Linh.

Khóe mắt co rút, không cần nói cô cũng hiểu mọi người nói gì.

Diệp Linh lấy hết can đảm, nói ra một câu không hoàn chỉnh: “Anh trai! Em thích anh…”

Cô nín thở im lặng chờ đợi. Chỉ là một trò đùa nhưng cô lại hết sức hồi hộp, không biết anh sẽ có phản ứng như nào?

Đợi vài giây, anh không nói gì, cô cảm thấy kỳ lạ mất kiên nhẫn nói: “Diệp Hoa, nghe rõ em nói không?”

Sau một lúc bên kia cũng nói lại: “Nhóc con em nói gì? Bên này sóng yếu quá anh không nghe rõ”

“…”

Diệp Linh siết chặt điện thoại, cắn răng tiếp tục nói: “Diệp Hoa thối! Em thích anh…”

Nói xong không để anh trả lời cô lập tức tắt điện thoại

“Phốc ha ha ha, trâu bò trâu bò, hoa khôi của chúng ta chuẩn bị sẵn tinh thần đón trận lôi đình của anh trai đi”.

“Em gái à ~ Anh trai cũng thích em đó, đến đây ‘Chụt’ một cái nào”

Tiểu Hy còn khoa trương hơn ôm lấy một bạn nữ, làm bộ anh trai cô nói

“Tiểu Linh à, em là em gái của anh, em lại muốn ngủ với tôi sao? Come on, đến đây baby, cho em tất, thân xác này giờ là của em ~”

Đám người ầm ĩ đùa bỡn một trận, không hề kiêng nể ai hết người này sang người khác.

Diệp Linh ngồi một bên tức giận đến đỏ mặt, trong lòng thầm đem Diệp Hoa so sánh tất cả với những con vật mà cô biết, nhưng không hiểu sao trong lòng lại có cảm giác mất mát.

Trong lúc hỗn loạn mọi người không ai để ý, Hạo Vũ Kiệt lén lút đổ một gói thuốc vào một ly bia, song vài giây quay lại như chưa có chuyện gì xảy ra.



Ở nhà, Diệp Hoa cũng không khá khẩm hơn là mấy, không phải hắn giả bộ mà sóng nơi đây thật kém, hắn chỉ nghe được đoạn đầu cô nói.

Em thích…

Tiểu Linh thích ai? Nhóc con có người mình thích rồi sao? Sao hắn lại cảm thấy trống rỗng? Em gái có người thích lẽ ra mình phải vui mừng mới phải nhưng sao lại cảm thấy khó chịu như vậy?

Tay hắn vô thức siết chặt điều khiển, liên tục di chuyển kênh này sang kênh khác. Mắt hướng về tv nhưng thần hồn thì không biết đang ở nơi nào.

Diệp Hoa ho khẽ một tiếng, chẳng biết bản thân hồi hộp căng thẳng hay lo sợ nhiều hơn, lấy điện thoại gõ ra một dòng chữ.

Dòng chữ chưa đến mười từ thì đã sai mất một nửa.

Nếu tiểu đệ của hắn ở đây chắc chắn sẽ không nhịn được kêu lên

“…Lão đại này là hàng giả sao?”

“Em gái yêu sớm thì phải làm sao?”

“…”

Người như lão đại từ khi nào ngốc nghếch đến vậy?

Diệp Hoa đứng bật dậy, khó chịu văng ra một câu

Con bà nó! Hắn sắp bị cái cảm giác ngột ngạt bức bối này thít nghẹt mà chết.

Sau phút chốc lấy lại bình tĩnh, hắn thở ra một hơi

Chắc chắn vì con bé yêu sớm nên người làm anh như mình mới cảm thấy khó chịu như vậy.

Nhìn sang đồng hồ trên tường, hắn thầm kêu không ổn, đã hơn chín giờ nhưng Tiểu Linh vẫn chưa về, hay con bé xảy ra chuyện rồi.

Sắc mặt của hắn hết đỗi khó coi.

Hắn có linh cảm có chuyện không hay sắp xảy ra, bấm điện thoại gọi đi

“Triệu Bảo Vân cho mày 5 phút! Nhanh chóng chuẩn bị xe”

Vài phút sau

“Aaaaa!!! Lão đại à! Anh chưa có bằng lái mà, anh lái được sao?”

Diệp Hoa liếc hắn, hai đầu lông mày sắc bén đã sớm kết thành tảng băng: “Im đi và chỉ đường cho tao

“Lão đại anh…đi chậm lại được không?” Nhìn kim tốc độ đạt đến hơn 100 km/h thậm chí còn không có dấu hiệu dừng lại Triệu Bảo Vân cảm giác mình sắp thăng rồi.

Diệp Hoa chán ghét nhìn người nào đó sắc mặt trắng bệch, lạnh lùng phun ra một câu “Còn tốt hơn việc tao giết mày”

Nói đến đây Triệu Bảo Vân còn dám ho he gì nữa, hắn sợ hãi co ro ngồi một góc, nắm chặt dây an toàn, cố gắng ngăn chặn cơn buồn nôn đang ập đến.

Không được rồi! Cứ thế này không cần lão đại ra tay mình đã mất mạng rồi.

Ánh mắt của người thanh niên càng lúc càng tối lại, chiếc xe vẫn không có dấu hiệu đi chậm lại, giữa thành phố đông người chiếc xe như điên không ngừng gia tốc, tiếng xe rít gào, khói mù mịt bay ra từ ống xả, phiêu tán trong mưa bụi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.