Trọng Sinh Thập Niên 80 Cưới Hộ

Chương 12: Giám Định




Diệp Hoa tắm rửa xong, hắn bước ra ngoài, lúc này bộ dáng đã khôi phục như mọi ngày.

Tùy tiện mặc một chiếc áo cộc cùng một chiếc quần đùi, hắn xỏ qua đôi dép chậm rãi bước xuống.

Vừa bước xuống, một bàn thức ăn đập vào mắt.

Diệp Linh vẫn còn mang tạp dề, cánh tay nhỏ nhắn không ngừng dùng bột nhào nặn thành cừng cục nhỏ.

Thấy vậy, ánh mắt của hẳn không khỏi trở lên ôn nhu.

“Kí chủ, chuyện hôm qua ngài còn chưa quên sao?”

Không khí đang hài hòa tự nhiên vang lên một thanh âm máy móc.

Sắc mặt của hắn chỉ vì một câu này lại đen đi vài phần

“Hệ thống, chuyện hôm qua chỉ là ngẫu nhiên, sẽ không có lần sau”

Hệ thống lặng im một lúc, rồi nói tiếp

“Kí chủ yên tâm, chuyện hôm qua tôi sẽ không nói cho người thứ năm biết đâu”

Diệp Hoa sững người, hỏi ngược

“Ngoại trừ tôi, bé con với ngươi còn có nguời thứ tư sao? Mà người thứ tư là ai?”

Âm thanh của hệ thống lập tức vang lên, giọng nói hết sức bỉ ổi

“Kí chủ thật ngốc, người thứ tư đương nhiên là Diệp phu nhân rồi”

Nghe hệ thống vô bỉ như vậy, sắc mặt của hắn càng đen khóe miệng lập tức co rút.

Không nhịn phun ra một câu

Con mẹ nó! Hệ thống coi như ngươi giỏi…

“Anh hai, mau xuống ăn cơm đi”

Diệp Linh chú ý đến anh, không khỏi mở miệng gọi lên một tiếng.

Tháo bỏ tạp dề, bưng ly nước đặt lên trước bàn, nhẹ nhàng đẩy ghế sang một bên rồi ngồi xuống.

Trước khi ăn, cô đảo mắt nhìn xung quanh.

Diệp Hoa cũng không nhiều lời, kéo ghế ra đặt mông xuống.

Bữa ăn diễn ra thập phân chậm rãi, bầu không khí hết sức mờ mịt.

Diệp Linh như có gì muốn nói lúc thì ngẩng đầu lúc thì vùi đầu ăn cơm.

Diệp Hoa cảm thấy cô có điểm kì lạ, bèn mở miệng phá vỡ bầu không khí xấu hổ.

“Bé con, em có chuyện gì sao?”

Diệp Linh nhìn anh khẽ nói, giọng nói càng lúc càng nhỏ: “Cho em nghỉ một hôm được không?”

Sợ anh không đồng ý cô vội vàng cầm chặt tay anh, cằm nhỏ hếch lên, thanh âm mềm mại nhỏ nhẹ

“Anh hai ~ Chỉ một hôm thôi mà, đúng một hôm thôi”

Nhìn người thanh niên cao lớn, dù ngồi ghế những cô vẫn phải ngẩng đầu, trong lòng không khỏi cảm thấy cuộc đời thật bất công.

Rõ ràng là hai anh em, một cao gầy anh tuấn, một lại thấp bé đến đáng thương. Cô cũng từng một lần hoài nghi bản thân mình có phải là con gái của ba mẹ hay không, lại bị bố ngay lập tức nghiêm giọng phủ định mấy lời bậy bạ của cô. Nhưng cho dù là vậy, bọn họ vẫn khác nhau nhiều lắm!

Nghe được thanh âm nũng nịu của cô Diệp Hoa không khỏi mềm lòng, đã biết là cô dùng chiêu này, tâm tình cũng sớm chuẩn bị nhưng không hiểu sao lần nào cũng phải phất cờ chịu thua trước cô.

Anh nhìn cô khóe miệng hơi nhếch nhếch lên, giọng nói kèm theo vào phần nghiêm khắc

“Sắp thi rồi, sao em hay nghỉ học thế? Nếu cứ như vậy làm sao thi được trường Nhất Trung”

Nghe anh nói vậy, cô liền kích động phản bác

“Em không muốn, em không muốn thi vào trường Nhất Trung” Dừng lại một lúc, cô tiếp tục quyệt miệng nói

“Em muốn thi vào trường của Tam Trung”

Diệp Hoa bưng ly nước trên bàn, uống một ngụm hắn chẫm rãi lắc lắc đầu

“Thành tích của em tốt như vậy, tại sao lại không thi vào đấy? Em biết đấy thành tích của anh nát không thể nát hơn nên mới thi vào Tam Trung”

“Nhưng em thích vào đấy hơn…” Bàn tay nhỏ của cô viết lung tung trên cánh tay của anh, biểu tình có vẻ rất chờ mong, hoặc mơ màng, miệng nhỏ lẩm bẩm nói “Vì ở đấy có anh a”

Sắc mặt của hắn mờ mịt, không ai biết hắn đang suy nghĩ gì, đứng dậy kéo cô sang một bên.

“Chuyện này em hỏi ba mẹ đi, xem ý kiến của họ như thế nào”

Nói xong, hắn không để ý đến cô, nhẹ nhàng bê mâm di chuyển vào bếp, trước khi đi còn không quên bỏ lại một câu

“Anh gọi điện cho trường em rồi”

Quả thật không cần cô nói, hắn cũng đã gọi điện cho nhà trường để xin nghỉ cho cô, ngày hôm qua cô mới bị trúng thuốc, có trời mới biết thuốc còn tác dụng hay không nếu chẳng may mà có thì hắn thật không thể tưởng tượng nổi, chỉ cần hình dung ra cơ thể của cô bị một bầy sói đói nhìn chằm chằm là hắn đã có xúc động muốn giết người.

Còn về việc trường học có cho cô nghỉ hay không thì tất nhiên là có rồi, nếu hiệu trưởng ngại ngồi ở vị trí này lâu năm đến ê cả đít thì ông có thể nói không và tất nhiên sau đó ông ta được một vé về quê chăn lợn rồi, đơn giản thôi hắn đã sớm bảo Hắc Mang thu mua toàn bộ cổ phần của ngôi trường rồi.

Nếu người khác mà biết chắc chắn không khỏi tắc lưỡi thở dài, vì sợ em gái bị bắt nạt hắn lại đi thu mua toàn bộ ngôi trường cô đang học, không biết người thanh niên nhiễm bệnh muội khống mãn cấp này có định mua luôn trường cấp 3 cô định theo học không đây!

Việc này quả thật hắn cũng đang dự tính…

Diệp Linh đạt được kết quả mong muốn, lập tức liền kích động tung hô.

Diệp Hoa thấy vậy cũng chỉ lắc đầu cười cười

Đang yên lặng thì một thanh âm máy móc vang lên trong đầu hắn

“Kí chủ còn có chuyện tôi quên không nói”

Diệp Hoa lạnh nhạt đáp trả

“Chuyện gì?”

“Sau khi hệ thống nâng cấp, xét thấy kí chủ hiện tại không có công pháp, tôi liền đề cử đưa cho ngài hai bộ để ngài chọn”

Hệ thống nói xong, trước mặt Diệp Hoa liền xuất hiện hai quyển sách, một đen một trắng trông không khác những quyển sách bình thường là mấy.

Hắn có chút hứng thú lật từng trang một nhưng làm hắn thất vọng rồi, tất cả đều trống không.

“…”

Diệp Hoa đen mặt, thật không biết nói gì đây là hệ thống trêu chọc con tim bé nhỏ của hắn sao?

Lúc này, âm thanh hệ thống vang lên

“Cuốn sách màu trắng kí chủ muốn tu luyện thì phải chặt đứt thất tình lục dục, còn cuốn sách màu đen ngược lại kí chủ dùng thất tình lục dục để tu luyện”

Diệp Hoa mờ mịt, hỏi ngược

“Có gì khác nhau sao?”

Hệ thống kiên nhẫn đáp

“Đương nhiên khác nhau rồi”

Diệp Hoa đang âm trầm suy nghĩ thì một thanh âm vang lên cắt đứt bầu không khác khí yên lặng

“Anh hai! Tv chiếu phim anh thích xem kìa”

“Được, anh sắp xong rồi” Nói xong hắn hướng hệ thống nói tiếp

“Chuyện này tạm thời gác sang một bên đi”

Hệ thống lạnh nhạt đáp lại một tiếng được rồi, song đó im lặng biến mất.

Cứ thế một ngày của hắn trôi qua rất bình thường, cũng quên mất việc chọn lựa công pháp này luôn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.